Chương 7: Mị dược
(*Mị dược: thuốc kích dục)
Cả bốn thị nữ có mặt ở đây ngay từ đầu đều là những người làm việc chăm chỉ.
Mặc dù Phỉ Thúy cung không rộng lắm nhưng bốn người họ vẫn phải liên tục di chuyển. Thượng tẩm - một trong Lục thượng có vai trò quản lý phòng ốc trong cung, cũng có cử người đến đây, nhưng bốn thị nữ này mới là người thường xuyên quét dọn toàn bộ nội thất bên trong Phỉ Thúy cung. Bên cạnh đó, những thị nữ ban đầu này đều đã phân chia mọi công việc khác cho nhau.
Vì vậy, người mới đến như Miêu Miêu chỉ còn duy nhất một công việc để làm, đó là ăn.
Miêu Miêu không biết họ có cảm thấy hối lỗi khi đã đẩy nàng vào công việc tồi tệ này không, hay là bọn họ chỉ đơn giản không muốn nàng xâm phạm địa phận riêng của họ. Ngoài trừ Hồng Nương ra thì những người khác không dám giao việc cho Miêu Miêu. Khi Miêu Miêu có ý muốn giúp thì họ sẽ từ chối nàng một cách nhẹ nhàng “Không sao đâu”.
(Mình không thể cứ ăn không ngồi rồi như vậy được.)
Nàng bị buộc ở lại căn phòng nhỏ nàng, vào bữa ăn hoặc bữa trà chiều, nàng mới được triệu đến. Mấy ngày trước, nàng còn được ăn đồ tẩm bổ của Hoàng đế khi ngài ấy đến thăm nơi này. Thỉnh thoảng, Hồng Nương mới giao vài việc lặt vặt cho nàng, nhưng chúng cũng toàn là những công việc vừa nhanh, vừa đơn giản.
(Gì đây? Chỉ ăn với ngủ thôi sao?)
Với công việc thử chất độc này, những bữa ăn của Miêu Miêu đã trở nên ngon lành hơn trước. Những món đồ ngọt còn thừa lại sau bữa trà chiều cũng được đem cho Miêu Miêu.
Nàng không làm việc vất vả lắm. Nhưng nếu chuyện này vẫn tiếp tục diễn ra, những chất dinh dưỡng mà nàng hấp thụ sẽ chuyển hết thành chất béo.
(Mình giống như mấy con gia súc vậy.)
Bên cạnh công việc thử độc, có một điều nữa mà Miêu Miêu cảm thấy không hài lòng cho lắm.
Miêu Miêu lúc nào cũng ốm tong ốm teo. Vì vậy rất khó để biết được liệu nàng có phải bị gầy đi bởi các loại chất độc hay không.
Hơn nữa, liều lượng gây chết người của chất độc phụ thuộc vào trọng lượng cơ thể, cho nên tỉ lệ sống sót sẽ tăng cao nếu như cơ thể thừa cân.
Miêu Miêu biết rất rõ cơ thể gầy gò này của mình là do biết bao nhiêu loại chất độc góp phần vào. Nàng vẫn luôn tự tin rằng mình có thể sống sót trước mọi loại chất độc có độc tính gây chết người, mặc dù điều này hình như không đúng lắm với những người xung quanh nàng.
Nhìn thiếu nữ trẻ tuổi, tấm thân gầy gò cũng thân hình thấp bé, cả ba thị nữ kia đều cảm thấy thương hại cho Miêu Miêu. Đúng là một “vật dùng rồi bỏ đi” tội nghiệp.
Họ lấy cháo suông có nàng ăn, ngay cả khi nàng no rồi mà họ vẫn cố ép nàng ăn. Họ còn cho Miêu Miêu ăn những món ăn kèm nhiều hơn người khác.
(Làm mình nhớ đến mấy tỷ tỷ ở thanh lâu ghê.)
Miêu Miêu là một người rất ít nói, không thích giao thiệp lại thiếu đi sự ngây thơ đáng yêu, nhưng không hiểu tại sao những kỹ nữ ấy lại rất yêu thương nàng. Mỗi lần có cơ hội, họ đều cho nàng ăn, cho nàng đồ ngọt.
Nhưng Miêu Miêu không biết rằng họ yêu thương nàng đến vậy là đều có nguyên do cả.
Tay trái của Miêu Miêu chi chít những vết sẹo. Nào là vết cắt, đâm, bỏng, những lỗ nhỏ bị kim đâm vào.
Nàng nhỏ bé, gầy nhom và có vô số vết sẹo. Tay nàng thường xuyên phải quấn băng. Thỉnh thoảng, mặt mày của nàng trở nên nhợt nhạt và còn bị ngất nữa.
Dù nàng là một người ít nói và không thích giao thiệp, nhưng nhìn những gì nàng đang chịu đựng, mọi người xung quanh nàng đều không cầm được nước mắt.
Ai ai cũng nghĩ nàng đã từng bị ngược đãi, nhưng sự thật lại không phải vậy.
Tất cả những thứ đó đều do Miêu Miêu tự gây ra cho mình.
Nàng thường tự mình kiểm tra công hiệu của các loại thuốc mỡ và thuốc uống chống sưng mủ. Nàng cũng tăng cường sức đề kháng của mình với các chất độc bằng cách nuốt chúng một cách từ từ. Thỉnh thoảng nàng để một con rắn độc cắn mình. Có nhiều lúc vì tính toán sai liều lượng nên nàng đã bất tỉnh. Đó là lý do vì sao những vết sẹo này xuất hiện đầy trên cánh tay trái, chứ không tay thuận của nàng.
Đừng tưởng Miêu Miêu là một kẻ có sở thích tự sát, tự hại. Nàng làm vậy chỉ vì nàng có quá nhiều ham muốn được tìm hiểu các loại chất độc. Nàng đúng là rất khác biệt so với các thiếu nữ bình thường.
Cha nàng cực kỳ khổ não khi có một đứa con gái như vậy.
Trước khi biết chuyện của con gái, ông ta đã liên tục bị phỉ báng một cách vô cớ. Sống trong phường thanh lâu, ông ta đã tận lực truyền thụ cho đứa con gái mọi kiến thức về y dược và cách viết chữ, để một ngày nào đó đứa con gái này có thể thoát khỏi con đường làm kỹ nữ.
Ông ta biết rõ động cơ của Miêu Miêu nhưng lại không tán thành nó.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ đứa con gái của mình, đang trong độ tuổi thanh xuân, vì mục đích thử nghiệm mà lại liên tục tự hại mình như vậy.
Vì nhiều nguyên nhân, mọi người thường nghĩ nàng là một cô gái rất đáng thương, bị cha ruột ngược đãi, rồi bị bán vào hậu cung và cuối cùng lại trở thành một người thử độc “dùng một lần rồi bỏ đi”.
Những người này chả biết gì cả —
(Nếu cứ tiếp tục thế này, mình thành con heo mất.)
Trong lúc Miêu Miêu đang trầm ngâm, một vị khách đáng ghét xuất hiện trước mặt nàng.
Thanh niên với vẻ đẹp thoát tục này tỏa sáng với nụ cười tiên nhân.
Ba thị nữ đang chuẩn bị pha trà đón khách trong khi mắt đắm đuối nhìn vị khách kia.
Thông qua vách tường có thể nghe được ở phía đối diện có những âm thanh xôn xao, có vẻ như ba người họ đang tranh luận xem ai sẽ là người pha trà.
Hồng Nương tự thân pha trà cũng kinh ngạc khi thấy vị khác đó, cô yêu cầu ba thị nữ kia trở về phòng của mình.
Người thử độc Miêu Miêu ngửi ngửi tách trà bằng bạc rồi nhấp thử một ngụm trà.
Nàng hình như đang muốn lẩn tránh ánh mắt của Nhâm Thị, người đang quan sát nàng từ nãy đến giờ. Nàng nheo mắt lại để tránh bắt gặp ánh mắt của y.
Với một thiếu nữ trẻ tuổi, được một nam nhân tuấn tú nhìn chăm chú như vậy, dù y có là thái giám đi nữa, cảm giác cũng rất tốt. Nhưng Miêu Miêu thì khác. Nàng đã vạch ra một ranh giới giữa nàng và y. Dù nàng đánh giá cao vẻ đẹp tiên nữ của Nhâm Thị, nhưng ngoài mối quan tâm đó ra, giữa hai người họ có rất nhiều điểm khác biệt.
“Đây là lễ vật ta vừa được tặng. Cô có thể nếm nó giúp ta được không?”
Bên trong chiếc giỏ là những cái bánh bao hấp. Miêu Miêu lấy một cái và tách nó ra. Bên trong nó là thịt bằm và rau củ. Ngửi thử một cái thì thấy được nó có mùi dược thảo.
Mùi này rất giống với thứ đồ bổ mà nàng đã ăn ngày hôm kia.
“Có thuốc tráng dương ở bên trong.”
“Cô không ăn mà cũng biết sao.”
“Nó không có hại cho sức khỏe của ngài đâu. Mời ngài nhận lại cho. Ăn thoải mái đi.”
“Ta không ăn nó đâu, khi nghĩ về người đã đem tặng nó cho ta, ta thật sự không muốn ăn nó.”
“Ồ, có lẽ tối nay sẽ có một vị khách tới thăm ngài đấy.”
Nhâm Thị nói không nên lời khi nghe thấy Miêu Miêu thốt ra điều đó một cách bình thản như vậy. Thái độ của y khác xa với những gì nàng mong đợi. Biết rõ trong chiếc banh bao này có tẩm thuốc tráng dương nhưng y vẫn cố tình để cho nàng ăn nó. Trong mắt Miêu Miêu, y đúng là loại sâu bệnh, gây hại cho người khác.
Nàng tự hỏi không biết y đã nhận giỏ bánh bao này từ loại người nào.
Thấy hai người như đang đùa giỡn, Ngọc Diệp quý phi bật ra tiếng cười như tiếng chuông ngân. Tiếng ngáy ngủ dễ thương của công chúa Tiểu Linh vang lên cùng bước chân của người mẹ.
Miêu Miêu thi lễ một cái, chuẩn bị rời khỏi phòng khách.
“Chờ đã.”
“Ngài có yêu cầu gì ạ?”
Nhâm Thị và Ngọc Diệp quý phi nhìn nhau, cả hai cùng gật đầu. Có vẻ như họ đã có mưu tính gì đó trước khi Miêu Miêu đến.
“Cô có thể bào chế mị dược cho ta được không?”
Ngay lập tức, ánh mặt của Miêu Miêu hiện lên sự kinh ngạc lẫn tò mò.
Dù nàng không biết họ muốn dùng thứ thuốc này để làm gì, nhưng có một điều rất dễ nhận thấy, Miêu Miêu đã rất vui khi nghe được việc này.
Điều chỉnh lại nụ cười của mình, Miêu Miêu trả lời.
“Nếu nô tỳ có trong tay thời gian, nguyên liệu và dụng cụ bào chế.”
Mình sẽ bào chế được mị dược nếu có trong tay những thứ đó.