Chương 8: Tủ thuốc
Làm thế nào cho tốt đây?
Nhâm Thị khoanh hai tay, đôi lông mày lá liễu lộ ra vẻ buồn phiền.
Có người nói rằng nếu y thuộc giới tính khác, y sẽ là một mỹ nhân diệt quốc. Nhưng nếu một người như y thật sự muốn làm chuyện đó, thì giới tính không phải là vấn đề.
Ngày hôm này, y liên tục bị triệu đến bởi một quý phi bậc trung và hai quý phi bậc hạ trong Hậu cung, một quan văn và một tướng võ ở trong Điện. Vị võ tướng còn đi xa đến mức đem tặng cho y đồ điểm tâm có tẩm thuốc tráng dương, biết được điều đó, y đã lập tức quay trở về phòng, bỏ luôn cả ca trực đêm hôm nay của y. Y làm vậy là để bảo vệ bản thân chứ không phải vì muốn trốn việc.
Dùng nét bút hoa mỹ, Nhâm Thị viết một vài cái tên lên một quyển trục trên bàn làm việc.
Đó là tên của những vị phi tần đã triệu y đến ngày hôm nay. Họ là những trường hợp nghiêm trọng, dám viện cớ vì Hoàng đế không đến thăm mà dụ dỗ nam nhân khác vào phòng. Tuy không có thông cáo chính thức, nhưng bản án của mấy vị phi tần đó vẫn sẽ được truyền xuống ngay sau đó.
Có bao nhiêu con chim trong lồng kia biết rằng, vẻ đẹp của y chỉ là viên đá thử vàng để đánh giá phi tần?
Phi tần được xếp bậc, trước tiên là dựa vào gia thế của song thân, rồi sau đó mới dựa vào các tiêu chuẩn đánh giá sắc đẹp và trí tuệ. Trí tuệ là thứ khó đánh giá hơn gia thế và sắc đẹp. Những phi tần cần phải sở hữu một nền tảng giáo dục lẫn đạo đức tương xứng, mới có thể được phong Hoàng hậu. Hơn nữa, họ càng phải có ý thức về đức hạnh.
Chính vì vậy, vị Hoàng đế xấu xa đó mới sử dụng Nhâm Thị như một tiêu chuẩn đánh giá phi tần.
Nhâm Thị cũng là người đã đề cử Ngọc Diệp quý phi và Lê Hoa quý phi. Ngọc Diệp quý phi thì khôn ngoan và vô cùng nhã nhặn. Lê Hoa quý phi tuy có tính cách đa cảm nhưng nàng lại sở hữu một khí chất đứng trên vạn người.
Cả hai đều trung thành với Hoàng đế và không hề có tình cảm sai trái nào đối với y. Riêng Lê Hoa quý phi thì đặc biệt hết lòng ngưỡng mộ Nhâm Thị.
Chủ nhân của Nhâm Thị đúng là một con người tàn nhẫn.
Hoàng đế tập hợp những nữ nhân trên khắp đất nước vào hậu cung với mục đích duy trì giống rồng, nhưng nếu như bọn họ không có khả năng đó, Ngài ấy sẽ bỏ mặc không thèm đếm xỉa tới.
Tới lúc này, có lẽ Ngọc Diệp quý phi vẫn sẽ tiếp tục nhận được sự sủng ái của Hoàng đế. Còn lần gần đây nhất mà Ngài ấy đến thăm Lê Hoa quý phi, người bây giờ đang hốc hác như một hồn ma vất vưởng, là lúc Thái tử qua đời.
Ngoài Lê Hoa quý phi ra, vẫn còn rất nhiều phi tần trở thành người thừa. Những người này, nếu có dịp, Hoàng đế sẽ cho họ trở về với gia đình, còn không sẽ ban họ cho người khác.
Nhâm Thị rút ra một thẻ tre từ đống văn kiện đang xếp chồng.
Phù Dung, Chánh tứ phẩm, là một phi tần bậc trung. Vào một ngày sắp tới, vị phi tần này sẽ được gả cho một vị tướng quân, người vừa mới lập công đẩy lui ngoại tộc.
“Chà chà, mọi thứ sẽ thuận lợi chứ?”
Sẽ không có vấn đề gì xảy ra nếu mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch trong đầu y.
Có thể Nhâm Thị sẽ nhận được một vài sự trợ giúp đắc lực đến từ cô dược sĩ lãnh đạm đó.
Dù không có cảm xúc chung giữa hai người họ, nhưng đây là lần đầu tiên có người nhìn y như thể đang nhìn một loài sâu độc hại.
Tuy đã cố tình che giấu cái cảm xúc đó, nhưng Miêu Miêu vẫn không thể che đi sự khinh miệt mơ hồ trong đôi mắt nàng.
Nhâm Thị vô tình bật cười. Như mật hoa rơi từ thiên đường, nụ cười của y còn ẩn chứa thêm sự xấu xa ở bên trong.
Nhâm Thị không phải là người tàn bạo nhưng chuyện này thật sự thú vị một cách lạ kỳ. Y cảm giác như mình đã có thêm một món đồ chơi mới vậy.
“Ta sẽ làm gì sau khi xong việc này đây?”
Nhâm Thị, sau khi chặn nghiên mực lên đống văn thư, quyết định đi ngủ.
Y khóa chặt cửa lại, để chắc chắn không có vị khách lạ mặt nào tới tìm y lúc nửa đêm.
○●○
Dù có tồn tại cụm từ “thuốc chữa bách bệnh”, nhưng thật ra trên đời này không hề có vị thuốc toàn năng đó.
Đó là những lời Cha đã dạy dỗ Miêu Miêu trong lúc ông ta phản đối những hành động của con gái.
Miêu Miêu rất muốn bào chế ra một phương thuốc có thể chữa được mọi căn bệnh và có hiệu quả với bất kỳ người nào. Vì một vài lý do, trên người Miêu Miêu có những vết thương khiến người khác tránh mặt không dám nhìn. Dù nàng đã điều chế ra một phương thuốc mới, nhưng mục tiêu có được phương thuốc toàn năng của nàng e rằng vẫn chưa thể hoàn thành vào lúc này được.
Chủ đề mà Nhâm Thị đưa ra cho Miêu Miêu rất thú vị, mặc dù chuyện này không vừa ý nàng lắm.
Từ khi bước vào Hậu cung đến nay, trà ngọt là thứ duy nhất nàng có thể điều chế được. Nàng đã rất bất ngờ vì trong Hậu cung mọc rất nhiều loại thảo dược có thể lấy làm dược liệu, nhưng vì không có dụng cụ chế thuốc, với lại nàng không muốn có bất kỳ hành động đáng ngờ trong một căn phòng lớn, cho nên nàng phải nhẫn nhịn.
Tốt nhất là nên làm mấy việc đó trong một căn phòng nhỏ hơn.
Miêu Miêu đi vòng vòng thu thập nguyên liệu, mang trên người một chiếc giỏ đựng đồ giặt để giấu đi mục đích chính. Vì Hồng Nương đã đảm nhận luôn nhiệm vụ giặt giũ, cho nên nàng có thể thoải mái làm công việc này.
Giả vờ như mang đồ giặt đến, nàng bước vào căn dược phòng mà nàng đã được nghe nói trước đây. Bên trong phòng là một lão đại phu bối rối hồi trước và một thái giám thường xuyên tháp tùng Nhâm Thị.
Lão đại phu đưa mắt đánh giá Miêu Miêu, lấy tay vuốt bộ ria cá chạch mỏng dính của mình, như thể lão đang muốn nói, tại sao tiểu nha đầu này lại bước vào địa phận của ta.
(Hãy dừng ngay việc nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương đó đi.)
So với lão đại phu kia, vị thái giám này lại lịch sự dẫn dường cho Miêu Miêu cứ như thể y mới là chủ nhân của dược phòng này.
Đi vào một căn phòng có ba mặt tường đều là tủ thuốc, Miêu Miêu đã nở nụ cười to nhất tính từ khi nàng bước chân vào Hậu cung. Mặt nàng đỏ ửng, mắt nàng lấp lánh, đôi môi lúc nào cũng mím chặt của nàng giờ đây đã xuất hiện một đường cong nhu mỳ. Nàng không còn quan tâm đến vị thái giám đang nhìn nàng một cách kinh ngạc kia nữa.
Miêu Miêu phóng tầm mắt đến những nhãn tên dán bên ngoài các ngăn tủ. Nàng nhảy những điệu nhảy kỳ lạ mỗi khi tìm được một vị thuốc quý hiếm. Nàng đang tràn ngập trong niềm vui sướng. Tâm trí nàng vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn.
“Có ai đang nguyền rủa cô ta à?”
Thấy Miêu Miêu cứ lặp đi lặp lại hành động đó suốt một giờ liền. Nhâm Thị, người vừa xuất hiện lúc nào không hay, dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Miêu Miêu.
Nàng thu thập những dược liệu nằm trong những ngăn tủ ngoài rìa. Nàng gói chúng vào từng túi thuốc riêng biệt, dùng bút lông viết tên của chúng. Trong thời gian thẻ trẻ được vẫn được sử dụng, thì sử dụng giấy sẽ xa xỉ hơn nhiều.
Vị đại phu có ria mép cá chạch lén nhìn trộm, như đang tự hỏi nàng là loại người gì, thì vị thái giám kia liền bước tới trước mặt lão, đóng sập cánh cửa lại. Vị thái giám đó tên là Cao Thuận.
Cao Thuận là người giúp đỡ Miêu Miêu lấy những thứ ở trong các ngăn tủ trên cao. Chủ nhân của Cao Thuận thì chả làm gì cả. Nếu ngươi không muốn giúp thì làm ơn đi chỗ khác đi, Miêu Miêu lạnh lùng nghĩ về Nhâm Thị.
Ở ngăn tủ cao nhất, Miêu Miêu nhận thấy một cái tên quen thuộc, nàng chỉ tay vào nó. Cao Thuận không biết phải nói gì khi nhìn thấy những thứ trên tay y.
Có một loại hạt gì đó nằm trong lòng bàn tay y.
“Nhiêu đây thì không đủ rồi.”
“Nếu như không đủ, thì chúng ta hãy đi chuẩn bị thêm.”
Nam nhân tuấn tú, người mà nãy giờ chả làm gì ngoài việc đứng cười và quan sát, tỉnh bơ trả lời nàng.
“Đây là một thứ xuất xứ từ Tây phương, đặc biệt là những vùng phía nam ở Tây phương.”
“Ngài có thể tìm được nó ở những nơi nhập khẩu hàng hóa.”
Nhâm Thị lấy thử một hạt ra quan sát. Nó giống như là hạt mơ và có mùi hương rất đặc biệt.
“Hạt này gọi là gì?”
Miêu Miêu trả lời câu hỏi của thanh niên đó.
“Ca cao,”
Nàng nói.