Thoáng thấy cô gái nhỏ dắt chiếc xe ra cổng, Hoàng Nam cuối cùng cũng thoát ra khỏi kí ức buồn thương.
"Xuân Thanh!" Giọng nhẹ như hơi gió.
"Dạ!" Xuân Thanh ngoái nhìn người từ lúc về đến giờ vẫn còn yên lặng trên chiếc xe.
Cô không biết anh nhìn gì mà ánh mắt đen sâu cứ mãi chìm vào một hướng xa xăm. Cô lặng lẽ đứng bên cạnh anh, thuận theo hướng đôi mắt đăm đắm kia mà tìm kiếm. Nhưng chỉ tổ uổng công, mỏi mắt. Vì Xuân Thanh chẳng thấy gì ngoài mấy dây hoa Tigôn.
Ngắm bất động mớ dây leo đó, cô không biết anh sẽ phát minh ra định lí gì? Nhưng sở thích của người ta thì cô không nên phá.
Cứ thế cô im lặng bên anh một hồi lâu.
Ngoài giàn hoa, trời đã ngả bóng về chiều. Trong ánh nắng sắp tàn ngày của tháng cuối thu, mọi vật nhạt dần như sương, như khói.
Xuân Thanh chưa nỡ đi, cô nhàm chán nhìn trời. Mà trời trên đỉnh đầu cô lúc này là giàn hoa Tigôn nở đỏ.
Hai đôi mắt cùng ngắm giàn hoa, Xuân Thanh thì ngước lên cao chăm chăm vào những cánh hoa mỏng manh nho nhỏ. Còn anh thì mê mấy dây leo. Xuân Thanh nào biết, ánh mắt Hoàng Nam nãy giờ mãi đặt vào một đôi chuồn chuồn hết đậu rồi lại bay bên gốc hoa Tigôn đỏ.
Nó gợi cho anh nhớ lại một kí ức. Kí ức buồn về một vùng đầy hoa cỏ may. Nhà anh ở đó. Tuổi thơ anh gắn với khoảng mênh mông rợp màu hoa bạc phếch khi tiết trời se sắt cuối thu. Một tuổi thơ đầy biến động của đứa trẻ trót sinh ra trong gia đình không hạnh phúc.
Ba anh vốn là một nhà văn. Mẹ là cô giáo trường làng trót mê đắm giọng văn của ông. Họ đến với nhau từ những rung động đầu đời của một tình yêu đích thực. Nhưng có lẽ, do tính cách lãng tử của một nhà Văn có nhiều fan nữ ái mộ. Nên một chiều buồn có người đàn bà đã tìm đến nhà anh.
"Chị, tôi trịnh trọng báo cho chị một tin: Tôi là vợ mới của sếp Trần!"(Ba anh lúc này đã điều chuyển làm sếp một tòa soạn trên thành phố.)
Một tuyên bố khiến mẹ anh lúc đó đang bê nồi canh nóng cứ thế mà thả rơi luôn xuống đôi bàn chân.
Hoàng Nam ở thời điểm đó đang cầm đôi chuồn chuồn vừa mới bắt được ở đám cỏ may, cậu chưa kịp khoe với mẹ đã vội thả bay, hốt hoảng la lên: "Mẹ bị bỏng rồi!"
Cơn đau da thịt không thấm vào đâu so với nỗi đau con tim đang bị chèn ép. Nên mẹ cậu cứ để mặc vết bỏng sưng tấy đỏ, phỏng rộp cả đôi bàn chân.
Một đứa trẻ bảy tuổi như cậu lúc ấy chỉ biết ôm lấy mẹ mà khóc. Bao nhiêu nước mắt nước mũi cứ thế mà chảy ướt lên vai áo mẹ.
Đã vậy người phụ nữ kia còn tàn nhẫn nói thêm: "Đây là giấy li hôn ảnh đã kí! Đề nghị chị cho nốt vào đây vài đường!"
"Không! Tôi muốn gặp chồng tôi đã!" Mẹ cậu nhìn tờ li hôn chua chát, cố nuốt nước mắt nói với bà ta.
Cậu thấy người đàn bà kia khẽ nhếch môi. Kéo chiếc túi xách lấy ra chiếc điện thoại.
["Anh mau vào đây!"] Bà ta ra lệnh cho ai đó.
Hoàng Nam sợ sẽ gặp một tay giang hồ nên chúi đầu trốn vào lòng mẹ. Ba phút sau, cậu nghe một giọng nói quen: "Cô kí đơn đi!" Hoàng Nam quay ngoắc mặt ra.
Là ba!
"Anh...!" Mẹ cậu chết trân nhìn sững vào người vừa buông bốn từ phũ phàng tình phu thê tám năm chung chăn gối.
"Kí đi!" Ba lạnh lùng nhìn mẹ khóc nấc chỉ quyết đạt mục đích như người đàn bà kia.
"Nhưng em yêu anh! Còn Hoàng Nam con trai của chúng ta, nó còn quá nhỏ! Anh...."
"Bảy tuổi đã lớn rồi! Đứa trong bụng tôi đây mới nhỏ!" Người đàn bà kia chua ngoa cắt đứt lời mẹ, chỉ tay vào bụng mình.
"Cô...cướp chồng người khác!" Mẹ cậu run run bàn tay chỉ vào mặt người đàn bà được chiều quá hóa hỗn xược.
"Mày dám nói ai cướp chồng!" Người đàn bà đanh đá hung dữ xông lên toan tát vào mặt mẹ.
Hoàng Nam căm phẫn lao thẳng luôn vào bụng bà ta.
Hành động đó nói mạnh thì không mạnh lắm vì sức một đứa trẻ bảy tuổi có bao nhiêu lực? Nhưng do lao ra lúc bà ta không đề phòng nên cứ thế làm bà ta ngã ngồi luôn xuống đất.
Ngay tức khắc bà ta ôm bụng ăn vạ, thành công ép mẹ cậu kí vào tờ đơn li hôn. Vì bà ta đòi kiện mẹ tội xúi con trai cố ý làm bà ta sảy thai.
Cứ thế ba anh dìu người đàn bà kia tuyệt tình ra khỏi căn nhà. Trong cơn gió heo may, phất phơ từng cánh hoa cỏ may, hai mẹ con anh nhìn theo bóng lưng thân thuộc bấy lâu dần khuất mất cuối con dốc trước nhà.
Mẹ anh nặng tình, tương tư sầu khổ. Bà như đám cỏ may quanh nhà, cứ bấu víu vào vạt áo, quần người đi đường hỏi thăm tin tức về người chồng bội bạc. Một năm sau, mẹ anh lâm cơn bạo bệnh. Vào một đêm mưa gió tháng Mười Hai đã trút hơi thở sau cùng trong cơn đau còn day dứt, để lại trên đời đứa con trai chưa tròn tám tuổi...
Đôi chuồn chuồn đang đậu lại vỗ cánh bay. Lần này nó thật sự bay đi về một khoảng vườn nào đó. Nên đôi mắt Hoàng Nam lại di chuyển vào bóng cô gái đang lặng lẽ dắt chiếc xe đạp ra về.
Ra khỏi kí ức của vùng đất rợp cánh hoa cỏ may, Hoàng Nam chợt nhận ra: Sức mình đã kiệt.
Cơ thể anh đang dần run lên. Anh thèm nghe tiếng nói của người vừa đánh thức mớ cảm xúc đã phong kín bấy lâu.
"Em đừng...về vội!" Anh xuống xe nhìn vào cô gái vừa sưởi ấm lại trái tim lạnh chết của anh.
Bắt gặp ánh mắt đen sâu thẳm hàng ngày, lao xao mớ hỗn loạn, Xuân Thanh chợt chạnh lòng.
Cô dựng lại chiếc xe. Đi về phía anh.
"Thầy...sao vậy ạ?" Một người cương nghị, lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng, kiệm lời. Giờ này như đứa trẻ sợ mẹ vứt bỏ.
Anh không nói, vẫn nhìn chăm chăm vào Xuân Thanh. Trước mắt anh gương mặt nhỏ dễ thương đọng sâu trong đáy mắt. Chợt mờ dần, mờ dần...rồi lặng lẽ tan biến...
Rầm...
Bóng người con trai trước mặt bất ngờ đổ nhào xuống nền sân lạnh. Xuân Thanh không kịp phản xạ. Cô thất kinh gọi lớn: "Anh Hoàng Nam!"