Cơ duyên gặp mặt giữa cô và anh càng nhiều. Thời gian hai người ở bên nhau dài hơn. Không gian chung bắt đầu vượt ra giàn hoa Tigôn đỏ. Nhân tố tạo nên cơ duyên đẹp đó trước tiên là ba mươi ba thành viên của tập thể lớp 12A1.
Đầu năm, bao nhiêu việc liên quan đến lớp, một giáo viên mới về trường như anh không thể tường tận. Nhà bạn nào ở đâu, hoàn cảnh ai khó khăn, từng bạn có cá tính như thế nào, nguyên nhân bạn A, bạn B vắng...anh đều phải dựa vào một lớp trưởng kì cựu, năng nổ được lòng tập thể như cô.
Chẳng hạn như sáng nay, ngay tiết học đầu tiên của năm học mới, vị thầy giáo Chủ nhiệm kiêm giáo viên bộ môn Ngữ văn như anh đã hỏi: "Xuân Thanh, vì sao ba ngày nay bạn Thương vắng?" Anh để ý cô học trò này đã vắng ba ngày liên tiếp, kể từ hôm anh gặp mặt lớp đến nay.
"Dạ, bà nội bạn ấy...vừa mất ạ!" Một tin chấn động gây sốc cho phân nửa thành viên của lớp có nhà ở xa. Và trong đó có luôn vị thầy giáo vừa làm Chủ nhiệm.
"Cảm ơn em!". Sau khoảng lặng trầm mặc, anh nói với Xuân Thanh.
Cô cứ nghĩ, anh hỏi để cho biết sự tình. Không ngờ sau hai tiết Văn, anh cho người gọi riêng cô.
Dưới tán cây bàng cạnh phòng Hội đồng, anh hỏi: "Các bạn đến chia buồn chưa?"
"Dạ, đại diện lớp đi rồi ạ!"
Nghe vậy, Xuân Thanh thấy anh lưỡng lự một hồi rồi nhìn cô đề nghị: "Chiều em đưa tôi đến nhà bạn ấy!"
Xuân Thanh biết anh đến đó để làm gì. Đây là việc nên làm của người giáo viên Chủ nhiệm. Vì bạn Thương từ nhỏ đã ở với bà nội, ba mẹ bạn ấy mãi lo làm ăn ở nước ngoài. Xuân Thanh nhìn anh không đắn đo trả lời: "Dạ!"
"Hai giờ, tôi đón em!" Anh nhìn thẳng vào mắt cô chờ đợi. Bắt gặp đôi mắt mênh mông đó, dây dưa một hồi, Xuân Thanh mới ngộ ra ý của anh: cho địa chỉ để anh đến đón.
"Hai giờ, em đến nhà...thầy!" Mỗi lần riêng tư như thế này, Xuân Thanh phải thận trọng lời nói, cô cứ lo sợ mình nhanh miệng lại gọi nhầm thầy bằng...anh.
Đúng hẹn, Xuân Thanh đến nhà đã thấy anh đợi sẵn. Anh đứng dưới giàn hoa đỏ, ánh mắt chăm chăm nhìn đứa học trò bên kia cánh cổng như chờ đợi điều gì. Xuân Thanh không hiểu nên vẫn ngồi im trên chiếc xe cùi bắp đợi anh ra.
Hoàng Nam nhìn nhỏ học trò kiêm cánh tay phải giúp việc lớp cho anh định chạy riêng bằng xe đạp. Anh thở dài rồi nói với người đang nheo đôi mắt vì nắng ở ngoài kia: "Em vào bỏ xe!"
Đi chung ý ạ? Xuân Thanh giương to đôi mắt nhìn anh. Rồi ái ngại nhìn chiếc xe đạp cà tàng. Nhà nhỏ Thương khá xa. Cô sợ anh chạy xe máy, chờ chiếc xe cho dù vận tốc có cực đại cũng chỉ nhanh hơn rùa này của cô mà lòng không nỡ.
Xuân Thanh dứt khoát nghe theo lời anh. Đi chung cho tiện.
Có đi rồi mới biết. Có ngồi gần nhau như thế này, Xuân Thanh mới vỡ lẽ mớ cảm xúc hỗn loạn trong lòng cô bấy lâu.
Rằng: cô thích anh! Thích mùi hương gỗ mộc đang tỏa ra từ áo anh.
Phát hiện rõ ràng đó khiến Xuân Thanh rơi vào trầm lặng.
"Xuân Thanh, tới ngã tư rồi!" Người phía trước nãy giờ hỏi mãi một câu để biết hướng đi tiếp theo. Nhưng anh chưa nghe người phía sau đáp lời. Anh sợ cô ngủ gục nên nhanh chóng tấp xe vào bóng cây bên lề.
Chiếc xe đang đi đã vội dừng làm Xuân Thanh mất thăng bằng. Theo quán tính cô nhào về phía trước.
Mặt úp lên lưng anh. Hai tay quấn lấy thắt lưng anh. Cú tiếp xúc gần bất ngờ làm trái tim nhỏ của Xuân Thanh càng đập rộn. Cô quên phải rút hai cánh tay, quên luôn cả việc mắt, mũi, miệng của mình đang dính chặt vào lưng anh.
Mà người ở phía trước cũng chẳng khá hơn là bao. Trái tim tưởng chừng đông khô mọi xúc cảm kể từ ngày mẹ qua đời trong cơn đau tức tưởi. Vậy mà, ngay giờ khắc này chợt hồi sinh một cách thần kì. Nó đang đập liên hồi từng đợt, từng đợt trong lồng ngực. Một lồng ngực còn vẹn nguyên mà anh cứ ngỡ đã vỡ vụn theo nỗi đau ngày nào.
Trái tim khô sống lại. Cảm xúc cũng phục hồi khiến Hoàng Nam ước mong thời gian hãy ngừng lại. Để vòng tay ấm đang ôm anh kia cứ ôm mãi như thế. Để hơi thở vương vào lưng, thấm vào da, vào thịt, vào tim anh mãi giữ nguyên đừng vội rời đi.
Người phía sau luyến tiếc không muốn buông. Người phía trước còn lưu luyến nên cũng chẳng thèm hối. Anh cứ ngồi bất động, hưởng thụ cảm giác hồi sinh của các tế bào. Tất cả đang rục rịch nảy mầm. Từng mầm xanh vươn chồi phát triển mãnh liệt của lứa tuổi hai mươi lăm.
Không ai biết trải qua bao lâu? Thời gian trôi đi như thế nào? Chỉ khi nghe tiếng còi tuýt của anh cảnh sát, Hoàng Nam và Xuân Thanh mới giật mình.
"Anh đang dừng xe sai qui định!" Anh cảnh sát giao thông lại gần hai người.
Chắc viên cảnh sát thấy cô và anh còn ngơ ngác, chưa hiểu sự tình. Nên anh ta bèn nói rõ hơn: "Anh đang dừng xe ngay sát trạm dừng của xe buýt!"
Lúc này Hoàng Nam và Xuân Thanh mới thấy trước mắt mình là biển báo: Điểm dừng xe buýt!
"Mời anh kí giấy!" Anh cảnh sát giao thông sau khi kiểm tra mớ giấy tờ anh trình ra, đưa ngược lại cho anh tờ giấy nộp phạt với đôi mắt đầy hồ nghi. Xuân Thanh tin, anh ta đang hỏi: Bốn con mắt hai người đặt ở đâu?
Đứng bên cạnh thấy anh hí hoáy kí vào giấy nộp phạt, Xuân Thanh thật muốn cười mà không dám. Cô cứ thế bặm miệng, im lặng suốt cả quãng đường đến nhà nhỏ bạn.
Ngồi trong không gian đượm vẻ buồn thương, Xuân Thanh không dám nhìn anh. Liếc thấy bóng lưng nghiêm nghị của anh đang ngồi chia buồn với cô chú nhỏ Thương, Xuân Thanh không hiểu vì sao anh để bị phạt?
Câu thắc mắc đó theo cô suốt cả quãng đường về. Khi đến điểm dừng sai lúc đi, cô và anh không hẹn mà cùng xoay mặt nhìn vào nơi đó.
Một cái nhìn ngẫu ý. Một điểm dừng không đúng nhưng đã bắt đầu nhen lên ngọn lửa yêu đương trong tim hai người.
Sau này khi đã yêu nhau. Sự việc ngày hôm nay trở thành một kỉ niệm đẹp, luôn khắc sâu trong lòng cô và anh. Mỗi lần anh chở cô vòng vèo qua mấy con phố, thấy biển báo: Điểm dừng xe buýt, anh đều chỉ cho Xuân Thanh. Một biển báo xanh đặt cạnh vỉa hè. Biển báo đợi đón và trả khách đó như một điểm nhấn, khắc lấy thời gian hai trái tim biết yêu.