Sau câu chúc thuận miệng với tình huống, người theo trông bệnh nhân lăn ra ngủ rất ngon. Để lại thao thức cho người đang nằm viện.
Ngắm cô ngủ một hồi, Hoàng Nam nhẹ nhàng bước xuống giường, phủ chiếc chăn nhỏ giữ ấm cho Xuân Thanh. Anh lặng lẽ bước ra khỏi phòng bệnh.
Trời đã tờ mờ sáng. Khu hành lang còn vắng bóng người. Hoàng Nam đi về hướng hàng ghế đá trong khuôn viên bệnh viện. Anh cần suy nghĩ và sắp xếp một số việc vừa phát sinh.
Đang ấm áp ngủ ngon, tiếng bước chân rộn rịp ngoài kia làm Xuân Thanh tỉnh giấc. Nhận ra trên người mình phủ chiếc chăn nhỏ mà cô đã thuê đêm qua cho anh. Xuân Thanh xoay mặt nhanh về phía giường. Ở đó trống trơn.
Đôi mắt lim dim còn ngái ngủ chợt tỉnh táo quan sát khắp phòng. Anh không có ở đây.
"Em còn không lo đi học?" Giọng anh vang lên từ phía sau.
Đang tập trung để ý bên trong, anh cứ vậy ở sau lưng mà hỏi làm Xuân Thanh giật mình.
"Anh có thể đi mạnh hơn một chút được không?" Cô áp tay lên ngực, xoay mặt, ban cho anh ánh mắt lộ vẻ tức giận. Nếu không kịp ý thức, người trước mặt là thầy giáo mình, cô đã lấy cặp đập cho anh một cái.
Biểu cảm đó của cô không biết có gì vui, Xuân Thanh thấy anh cười. Một nụ cười dịu ấm như nắng mai ngoài giàn hoa. Nó cứ thế vướng vào lòng rồi mắc luôn ở một nơi đang đập rộn trong lồng ngực.
Cũng nhờ nụ cười đó mà Xuân Thanh gỡ bỏ mối lo hai giây trước đó: Anh không khỏe!
"Em không lo đến trường? Giờ này còn vào đây?" Anh đưa tay nhìn xuống đồng hồ. Đã sáu giờ ba mươi phút.
Dạ, em vào đây xem thầy có thật sự khỏe chưa? Tại em lo thầy xỉu nữa á thầy!
Nhưng ai lại đi nói như vậy nên Xuân Thanh nhìn chiếc xe cùi bắp dựng ở góc sân, cô chỉ tay về hướng đó: "Dạ, em ghé lấy xe!"
Trước khi ra khỏi cổng, Xuân Thanh quay mặt nhìn anh: "Hôm nay... thầy nghỉ thêm chứ?"
"Em lo đi học đi! Nhớ cẩn thận!" Giọng anh cứng rắn. Ánh mắt đen sâu thăm thẳm khóa chặt vào gương mặt Xuân Thanh.
"Em biết rồi! Tạm biệt!" Cô huơ huơ bàn tay, ánh mắt lưu luyến như sắp xa nhau vạn lí.
Lặng nhìn bóng lưng gầy mảnh mai oằn trên chiếc xe đạp cũ. Hoàng Nam đưa mắt nhìn chiếc xe mới dựng trong nhà. Chiếc xe đó...anh mới mua chiều qua.
Anh muốn tặng nó cho Xuân Thanh nhưng chưa biết mở lời ra sao. Đành phải chờ cơ hội.
Rồi cơ hội để chiếc xe về với chủ mới cũng đến. Đó là ngày Xuân Thanh chính thức được gọi tên vào đội tuyển Văn của trường.
Học chính khóa, tham gia học bồi dưỡng, cô cần chiếc xe tốt hơn để đủ sức ngày hai buổi đến trường.
Ngay chiều hôm đó, anh quyết định đem món quà anh chuẩn bị đến nhà Xuân Thanh.
"Xuân Thanh! Mừng em vào đội tuyển!" Trước đôi mắt ngạc nhiên của cô, anh đã nói như vậy.
Một món quà đầy thành ý, tặng một thời điểm cũng thích hợp vô cùng. Vậy mà anh nhận ra Xuân Thanh không vui.
Cô cứ hết nhìn anh rồi lại nhìn chiếc xe. Anh không biết cô nghĩ gì mà ánh mắt lao xao như mặt nước hồ thu lay động qua làn gió heo may.
"Sao thế em?" Bắt gặp đôi mắt ấy, anh tự nhiên thấy lo.
"..." Xuân Thanh im lặng không nói. Cô bặm môi, cúi đầu, tránh câu hỏi của anh.
"Em à?" Anh hết kiên nhẫn đặt hai tay lên bờ gầy của Xuân Thanh.
Nó đang run nhẹ. Cái run do kiềm chế cảm xúc. Cảm xúc đó quá bức bách đối với cô gái chưa tròn mười tám như Xuân Thanh. Nên anh nghe cô lí nhí: "Anh là đang ...trả nợ cho em đó hả?"