Dưới Giàn Hoa Tigôn

Chương 14: Cảm ơn trời! Cảm ơn cơn mưa chiều bất chợt...



Xuân Thanh lặng nhìn chiếc xe suốt cả buổi chiều. Cô vẫn không thể tin được điều anh vừa nói: "Không nợ nần gì cả! Chỉ là tôi thấy em cần một chiếc xe mới!"

Dù anh nói khá nhiều và giải thích cũng thật lâu nhưng Xuân Thanh không vì vậy mà vui vẻ tiếp nhận món quà. Đối với cô, nó như cái hố tử thần xuất hiện bất ngờ trước mặt trên con đường cô đang đi qua.

Thành ra, thấy anh, cô không còn vui vẻ hớn hở trò chuyện như trước đó.

Như sáng nay, lúc lên Văn phòng lấy Sổ đầu bài của lớp, Xuân Thanh đã gặp anh ngay bậc thềm.

Người đứng phía trên có lòng chờ đợi nhưng người vừa nhìn thấy anh cứ thế cúi đầu chào rồi lặng lẽ đi ngang.

"Xuân Thanh!" Hoàng Nam đi nhanh theo bóng áo dài trắng gần như chạy trốn.

"..." Xuân Thanh nghe nhưng giả điếc. Cô không thèm ừ hử cũng chẳng thèm dừng chân.

Anh sải vội bước chân dài, trong tích tắc đã đứng chắn lối đi: "Xuân Thanh! Em vẫn chưa nguôi lòng à?"

"..." Người ôm Sổ đầu bài thường ngày hay náo nhiệt, giờ khắc này như hóa đá. Cô cúi đầu, bặm miệng mặc kệ lời làm hòa của ai kia.

Cô có tính xấu là hay để bụng thù dai. Phàm những việc cô đã ghim vào lòng rồi thì khó mà gỡ bỏ. Ba cô nếu ổng có mặt trên đời này cũng chưa chắc xóa được tính xấu đó của cô.

Vậy mà không hiểu sao khi nghe anh hỏi: "Em đồng ý cho anh trả nợ chứ?"

Đó! Cuối cùng cũng thừa nhận!

Cô ngước mặt nhìn thẳng vào ánh mắt đen thăm thẳm của anh. Nó đang động. Không biết có phải do nắng mai? Hay lòng anh bị cô chèn ép từ bữa tặng xe đến giờ đã bốc hỏa lan lên mắt? Mà Xuân Thanh thấy đôi mắt vốn lạnh lẽo, nhìn không thấy đáy của anh rất dịu dàng, ấm áp.

Ô hay! Trả nợ ân nghĩa cho đứa con gái trượng nghĩa như cô nên cảm động hử?

Được rồi! Anh thầy! Coi như Xuân Thanh em có mắt như mù nên đã nhìn nhầm đối tượng!

"Được! Em đồng ý!" Cô khẳng khái trả lời câu hỏi của anh.

Cô đang tức. Vậy mà người kia thì đang cười. Xuân Thanh thật không hiểu làm sao?

"Em biết nợ gì chưa mà đồng ý nhanh vậy?" Thời gian còn sớm, chưa đến giờ vào tiết nên anh không vội bèn kì kèo với cô thêm chút.

Nghe câu hỏi của anh, lòng Xuân Thanh liền kích hoạt hệ thống cảnh giác: Coi chừng có âm mưu!

Cô không nhanh miệng trả lời nữa. Mà mở to mắt nhìn sững vào anh.

Chắc anh thấy điệu bộ của cô lúc này vui. Anh lại cười. Nụ cười đậm hơn. Tươi hơn như đám hoa mười giờ trong sân trường đang đón nắng.

Cười mỏi. Nhìn cô chắc cũng đủ rồi. Anh thong dong đưa tay nhét vào túi quần, tỉnh bơ nói với cô: "Nợ tình!"

Buông xong hai từ đó, anh hài lòng xoay lưng bước đi. Để lại cái nóng cho Xuân Thanh đang thiêu đốt hai gò má.

"Bà sốt hay sao vậy?"

Không biết Hoàng Việt đứng bên cạnh từ lúc nào? Cậu ta đang săm soi gương mặt nhỏ của cô.

"Có ông sốt nên bị hâm mới sớm mai đi dòm mặt con gái!" Xuân Thanh sau khi nói câu đó, hứ thêm một tiếng, liếc xéo thằng bạn rồi ung dung đi về hướng lớp.

Dòm gì mà dòm? Tui là đang thưởng thức vẻ đẹp của bà trong câu hát: 'mặt trời mọc lên từ má em' đó!(Lời trong bài hát 'Sapa nơi gặp gỡ đất trời' của nhạc sỹ Phùng Chiến)

Hoàng Việt nhìn theo Xuân Thanh. Lần này, cậu không chạy theo cô như mọi bận mà đi ngược lên Văn phòng trường. Bởi, hôm nay cậu vừa nhận nhiệm vụ chuyển tin.

"Bà nội nghe tin anh ngất bảo em dặn anh: Chủ nhật này về nhà một chuyến!" Ngay bậc tam cấp, gặp người cần báo tin, Hoàng Việt nói luôn.

Người vừa nhân tin, thờ ơ nói với Hoàng Việt: "Không cần đâu!"

"Nhưng..." Hoàng Việt định nói thêm kẻo về nhà cậu bị bà nội la rầy tội: có việc nhỏ cũng làm không xong!

"Về lớp lo học đi!" Người kia tỏ ý không muốn nghe điều gì nữa.

Anh lạnh lùng quay mặt đi thẳng lên phòng thầy Hiệu Phó.

"Dạ, em chào thầy!"

"Hoàng Nam, cậu đến rồi à! Mau ngồi đi!"

"Có việc mới phân công cho em đây!" Thầy Hiệu phó nhanh chóng đưa bản kế hoạch phân công giáo viên dạy cho Hoàng Nam.

"Bồi dưỡng Học sinh giỏi Văn khối 12 ạ?" Thấy tên mình ở bảng phân công, Hoàng Nam ngạc nhiên nhìn thầy Hiệu phó.

"Ừm, Nhà trường đã họp quyết định. Cậu là giáo viên giỏi chuyên bồi dưỡng Văn ở Sở A. Nên nhiệm vụ này, cậu là người thích hợp!"

Cứ thế, Hoàng Nam nhận thêm một nhiệm vụ. Sợ áp lực cho anh, thầy Hiệu phó có nhã ý thôi cho anh làm Giáo viên chủ nhiệm lớp 12A1.

"Thầy đổi giáo viên chủ nhiệm cho cậu?"

Nhưng anh từ chối ngay đặc ân: "Dạ khỏi đi thầy!" Giọng anh vội, hơi cao và dứt khoát. Đến bản thân anh nghe cũng giật mình thì bất ngờ gì cái nhìn chăm chăm lấy làm kinh ngạc của thầy Hiệu phó?

Thầy ấy làm sao biết được, tình cảm của anh đã lỡ trao cho tập thể dễ thương đó. Mà đúng hơn là: anh không nỡ rời xa cô lớp trưởng năng nổ, xinh xắn như Xuân Thanh.

Anh đang cầu hai người có nhiều thời gian để ở cạnh nhau. Nên anh không ngại nhận thêm nhiệm vụ mới. Thì há cớ gì lại từ bỏ một cơ duyên?

Như thế này, có phải anh và cô sẽ ngày ngày ở cạnh nhau không nhỉ? Chắc là như thế!

Vì Hoàng Nam nhanh mắt thấy lịch bồi dưỡng là những ngày trong tuần anh trống tiết dạy chính ở lớp.

Nắng mai thật ấm áp! Sân trường Lê Trung Kiên này cũng thật đẹp biết bao! Tự nhiên, trong lòng Hoàng Nam không hề hối tiếc việc mình bỏ công việc tốt ở thành phố lớn A về đầu quân cho thành phố nhỏ này.

Bởi ở đây anh đã thấy lại ánh mặt trời rực rỡ. Cảm nhận được cơn gió mai khẽ lướt qua giàn hoa Tigôn. Đặc biệt, anh cảm nhận được: con tim mình đang hồi sinh mạnh mẽ!

Ngước mặt nhìn trời, anh thầm cảm ơn chủ nhân căn nhà đã đồng ý bán nó cho anh! Nhờ căn nhà đó, nhờ giàn hoa đỏ đó, anh mới gặp Xuân Thanh.

Cảm ơn trời! Cảm ơn cơn mưa chiều bất chợt! Cảm ơn giàn hoa Tigôn đỏ đã làm nơi trú mưa!