Sau khi đưa Chu Thanh Dao về nhà, lần đầu tiên Trình Tiêu bước chân vào một cửa hàng bán đồ gia dụng cũ gần nhà.
Cửa hàng này đã mở hơn hai mươi năm, ông chủ là bạn của ông nội, hàng xóm xung quanh đều gọi ông ấy là bố Quý.
“Điều hòa này ông bán thế nào ạ?”
“Bán người khác 1000, bán cho con 600.”
Bố Quý cũng xem như nhìn Trình Tiêu lớn lên, biết cậu sống cũng không dễ dàng gì, cho nên nhịn không được cũng có chút đau lòng cho cậu.
Trình Tiêu quả thật không trả giá, lấy tất cả tiền mặt trong túi ra, 415.
“Lấy điều hòa đi đi, cứ đặt tiền cọc trước, khi nào đủ tiền thì trả sau.”
Nói xong ông rút 200 trong tay Trình Tiêu, quay đầu không nhịn được chọc tức cậu hai câu.
“Yêu đương là tốn tiền nhất đấy, bố Quý không gấp đâu, con để dành từ từ, có đưa thêm.”
Trình Tiêu vừa nghe đã biết ông cụ này chắc chắn đã nghe được gió thổi cỏ lay gì đấy rồi, một con phố lớn như thế, hàng xóm láng giềng đều thích tám chuyện chẳng giấu nổi bí mật gì.
“Cảm ơn ông.”
Anh cũng không từ chối, không từ chối tấm lòng của ông cụ.
Trong nhà còn có chút tiền gửi ngân hàng, tuy không nhiều lắm nhưng mua điều hòa cũng coi như đủ rồi.
Trình Tiêu đủ sức khỏe, một mình khiên máy điều hòa về nhà, cũng trực tiếp bỏ luôn bước nhờ người đến lắp ráp giùm, tự anh ra trận, không đến một giờ đã lắp xong rồi.
“Tích.”
Điều hòa được để trong phòng, mở chế độ làm lạnh ra, nghênh đón cơn gió lạnh mát mẻ thổi đến.
Trong đầu anh đều là khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ bừng của cô gái nhỏ, giống hệt một trái táo lớn, lúc cười rộ lên mắt cũng cong thành hình mặt trăng, nói chuyện cũng chọc cho người khác cười ha ha.
Trình Tiêu biết anh có rất ít, nhưng để mình chịu khổ cũng sẽ để cô có được mọi thứ tốt nhất.
Người khác có, cô cũng nhất định phải có.
Mệt một chút cũng chẳng đáng là bao, cùng lắm thì anh làm thêm nhiều một chút, chỉ cần cảm thấy đáng giá thì cái gì cũng có thể dũng cảm.
Đây cũng chính là lần đầu tiên, Trình Tiêu có mục tiêu để cố gắng.
Không giống như trước kia.
Có thể sống, là đủ rồi.
…
Lúc Chu Thanh Dao về đến nhà, chào cho có một tiếng, lại một mình chui vào phòng.
Lý Tuệ vô cùng nghi ngờ, vốn dĩ định lôi kéo cô hỏi vài câu, nhưng thấy thái độ kháng cự của cô cũng chẳng dám lắm chuyện nữa.
Vốn dĩ đêm đó đuổi cô ra ngoài bà đã đuối lý rồi, cô không muốn nhắc đến đương nhiên Lý Tuệ cũng biết điều không nói.
Giữa trưa, bố Chu cũng trở lại.
Một nhà ba người bên ngoài đoàn tụ vô cùng náo nhiệt, trong phòng Chu Thanh Dao hệt như một người ngoài cuộc ngồi trước bàn học, hoàn toàn không có ý tham gia vào tiết mục đoàn viên này.
“Cốc cốc.”
Có người gõ cửa, hai giây sau, bố Chu đẩy cửa vào.
“Mấy ngày nay ở nhà thế nào?”
“Tốt lắm.”
Vẻ mặt căng thẳng của bố Chu cũng dần dịu xuống, chắc là đã ra ngoài nhiều ngày nên vẫn có chút lo lắng.
“Bố có mua món gà hoa con thích nhất đấy.”
Chu Thanh Dao gật đầu, “Vâng.”
Mười phút sau, người một nhà quây quần trước bàn ăn dùng cơm.
Gà hoa có hai chân lớn đầy thịt, Chu Thanh Dao và Chu Thanh Tiện mỗi người một cái.
Cô mới vừa ăn hai miếng, đã phát hiện cậu nhóc kia ăn như hổ đói, đôi mắt trong mong nhìn chằm chằm cô.
“Em muốn sao?” Cô khó có khi dịu dàng một lần hỏi.
Đôi mắt cậu nhóc trừng lớn, chữ “phải” còn chưa nói xong đã bị đôi đũa của Lý Tuệ gõ vào tay anh, miệng thì mắng, “Con thật tham ăn.”
Bị đánh cậu nhóc “oa oa” khóc lớn, trên bàn ăn lại trở thành chiến trường quen thuộc.
Lý Tuệ là chơi trò giả mù xa mưa, bố Chu đau lòng cùng với cậu nhóc bị đau nên khóc lớn.
Đột nhiên Chu Thanh Dao cảm thấy mệt mỏi chết đi được.
Cô mang chân gà bỏ vào trong chén của Chu Thanh Tiện, đứng dậy thu dọn chén đũa.
“Con ăn xong rồi.”
Sau đó, cô thấy ba đôi mắt đang nhìn chăm chú mình nhưng cô xem như không có chuyện gì về lại phòng, ngồi yên lặng trước bàn học, nghe ca khúc của Kiệt Luân để bình phục tâm trạng.
Thật lâu sau, cô hoàn thành xong bài tập, đeo túi xách trên lưng đi ra khỏi phòng ngủ.
Trong phòng khách không có ai, cô đi đến phòng bếp, vừa muốn mở miệng nói chuyện chợt thấy Lý Tuệ đang vừa rửa chén vừa nói chuyện với bố Chu.
“Tháng 9 Tiện Tiện đã vào tiểu học rồi, học sinh tiểu học vẫn nên có phòng riêng của mình, theo hai người già của chúng ta ngủ nó cũng chẳng vui.”
Bố Chu vừa nghe thấy lời này đã thấy mẫn cảm, “Em có ý gì? Trong nhà chỉ có hai phòng, em để Dao Dao ở đâu?”
Lý Tuệ xem thường nhỏ giọng giải thích, “Anh đừng nóng, anh hãy nghe em nói xong đã, em nghĩ thế này, mỗi năm Dao Dao không phải có học bổng sao, chúng ta lấy nó ra thuê cho nó một phòng ở, ngay gần trường học tiện đi học, cách chúng ta cũng gần cũng chăm sóc tốt hơn.”
“Em đang nói gì đấy, con bé còn chưa trưởng thành đâu, một mình bên ngoài sợ hãi không nói, nguy hiểm cũng cao, anh không đồng ý.”
Lý Tuệ nói không được, cũng tức lên, “Con gái thì bảo khổ, con trai sẽ không khổ sao? Nếu tôi không sinh cho nhà họ Chu mấy người một đứa con trai mập mạp như thế, nhà họ Chu các người đã tuyệt tự rồi.”
“Hai chuyện này khác nhau, dù sao việc này tôi cũng không…”
“Khụ khụ…”
Mặc Chu Thanh Dao không chút thay đổi khụ khụ hai tiếng, hai người chớp mắt thấy bối rối.
Đặc biệt là Lý Tuệ, lại xấu hổ hơn, ánh mắt cẩn thận tâm tư nhỏ nhặt, vừa nhìn thấy cô đã cảm thấy ghét bỏ, buồn nôn.
“Chiều nay con đến thư viện, buổi tối ở nhà ông Trương ăn cơm.”
“Được, vậy con chú ý an toàn.”
Bố Chu sợ cô nghe thấy hai người nói chuyện, nói qua loa để qua chuyện này.
Chu Thanh Dao có chút thẩn thờ, xoay người ra ngoài.
Cô vừa ra khỏi cửa, bố Chu đã lảm nhảm nói Lý Tuệ, “Tại em hết.”
“Em không phải suy nghĩ cho con trai mình sao, em làm gì sai?”
…
Chu Thanh Dao không đến thư viện, mùa hè nắng chói chang, cô đội nắng đi vòng quanh trên phố, loanh quanh một hồi lại đến chỗ của Trình Tiêu.
Cánh cửa đã phai màu sơn đóng chặt, cô đưa tay gõ cửa hết nửa ngày vẫn không thấy ai ra mở.
Chắc là… đi ra ngoài rồi.
Chu Thanh Dao có chút chán nản, không biết vì sao, tuy biết mình là đứa nhỏ không thể về nhà, nhưng cô cũng chẳng có chút muốn khóc nào, cũng chẳng khóc được.
Chuyện này cũng nằm trong dự đoán của cô, ngay cả kinh ngạc và đau lòng cũng không có.
Đối với Lý Tuệ mà nói, cho dù cô có ngoan ngoãn không gây chuyện gì, thì mãi mãi vẫn sẽ là người làm ảnh hưởng đến gia đình đang êm ấm của bà ấy, chính là cục thịt dư trong mắt bà.
Tới thời gian thích hợp rồi, nhất định sẽ tìm cách nhổ đi, rồi ném đến một nơi không nhìn thấy.
Ba giờ chiều, là khoảng thời gian mặt trời nóng gắt nhất.
Chu Thanh Dao đeo cặp lên lưng đi đến đầu phố, đi vào siêu thị nhỏ chuẩn bị mua nước uống.
Bà nội ở quầy nhìn cô quen mắt, cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, “Con cái kia… là cô gái lần trước đến cùng Trình Tiêu sao?”
“Chào bà ạ.” Chu Thanh Dao lễ phép chào hỏi.
“Đến tìm Trình Tiêu sao?”
“Vâng.”
Bà nội thấy cô rầu rĩ không vui, nở nụ cười nói, “Nó lúc này chắc không có ở nhà đâu, con gọi điện cho nó đi.”
Đôi mắt trong trẻo của Chu Thanh Dao lóe sáng lên, lại rũ xuống rơi vào lo lắng, “Con không biết số điện thoại của anh ấy.”
“Bà có này.”
Bà nội lấy cái di động cổ của mình ra, lục tìm dãy số của Trình Tiêu đưa cho cô, cười tủm tỉm, “Gọi cho thằng bé đi này, nói nó nhanh chạy về đây.”
Chu Thanh Dao chán nản chép miệng, vốn định đưa di động trả lại cho bà, thì di động bất ngờ được nhận.
Bà nội.”
Nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc, tim Chu Thanh Dao bị đâm một cái, tiếng đập lớn vô cùng.
“Trình Tiêu, là em.”
Đầu dây bên kia sửng sốt một chút, “Sao em lại…”
“Em đến tìm anh, nhưng không thấy anh ở nhà, em không có chìa khóa vào nhà.”
Trình Tiêu nghe thấy giọng nói bằng phẳng nhưng bi thảm của cô, im lặng hai giây, “Chờ anh một chút, đứng yên chỗ đấy đi đừng chạy loạn.”
“Ừm.” Cô lên tiếng trả lời.
Cúp điện thoại, cô nhếch khóe miệng cười vô cùng vui vẻ, trả di động cho bà nội, nói vài tiếng cảm ơn.
Tất cả sự buồn chán khi nãy đều đã biến mất sạch rồi, bây giờ mới có vài phút đã như có được cả thế giới.
Chắc chừng năm phút sau, Trình Tiêu thở hổn hển xuất hiện ở trước cửa siêu thị.
Áo thun của anh đã bị mồ hôi làm ướt sũng, trên đỉnh đầu vẫn còn mồ hôi đang chảy, làn da ngăm đen vì phơi nắng mà hồng hồng.
Chu Thanh Dao đang đứng nói chuyện phiếm với bà nội, bị Trình Tiêu đang chạy như điên đến kéo lấy cặp cô.
“Buông.”
Chu Thanh Dao buồn bực đưa hai tay quơ loạn xạ, vừa khóe bị hai tay dài của anh nắm lại.
“Em im lặng chút đi.”
Trình Tiêu nhíu mi, quay đầu nhìn về phía bà nội đang cười ha hả đằng sau, vẻ mặt nghiêm túc như bố mẹ đến đón nhóc con tan học.
“Phiền bà rồi, con đưa cô ấy đi trước.”
“Được được.”
Dưới cái nhìn chăm chú của bà lão, Trình Tiêu nghiêm túc kéo cô gái nhỏ đang thở phì phò đi.
Cô giống như cái đuôi nhỏ theo sau anh, đi được nửa đường Trình Tiêu mau cho cô cây kem lạnh, vô cùng thỏa mãn mà cắn một miếng lạnh lạnh vào miệng.
Hai người vào nhà, Trình Tiêu ném túi sách của cô đến ghế sofa, vừa tính đưa cô vào giữa phòng để mở điều hòa.
Quay người lại, Chu Thanh Dao đã tiến lên ôm lấy eo anh.
“Làm sao thế?” Anh dịu dàng sờ đầu của cô.
“Muốn ôm anh.”
Trình Tiêu cong mi cười, “Ăn đậu hũ hoài không chán sao? Buổi sáng gặm buổi chiều cắn.”
Chu Thanh Dao ở trong lòng anh ngẩng đầu, cuối cùng mắt cũng ẩn ẩn nước có chút phiếm hồng.
“Trình Tiêu, em hình như thật sự không có nhà để về.”
Anh sửng sốt, càng dùng sức ôm chặt lấy cô hơn, giọng khàn khàn, “Không sao hết, còn có anh.”
Cô tháo hết tất cả kiên cường xuống, giọng nhẹ nhàng nói, “Vì sao em lại thảm như thế, tất cả mọi người đều có bố mẹ đau lòng, chỉ có em hình như vì là con chồng trước nên bị người ta ghét bỏ.”
Anh ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng sợ cô trốn mất, “Anh ghét bỏ em sao?”
“Anh không được ghét bỏ em.”
Cô hít hít mũi, khóc nức nở, “Anh mà ghét bỏ em, em sẽ không làm ánh sáng của anh, mỗi ngày ngồi xổm trong góc để nguyền rủa anh.”
Trình Tiêu cười vô cùng vui vẻ, nhéo nhéo mặt cô, “Bỏ được sao?”
Cô liều mạng lắc đầu.
Sau đó, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh làm nũng, “Hôn em, lòng khô mất rồi, cần chất dinh dưỡng đến tiếp tế.”
Anh nhìn cô, đôi mắt đen lại, bàn tay to kéo lấy mông của cô, ôm cả người cô treo trên người anh.
“Đi vào phòng hôn, cho em bổ sung đầy đủ.”
---
Tác giả nói:
Tôi tôi tôi… Tôi thật sự không nghĩ sẽ lái xe…
Anh Tiêu rất cưng Dao Dao, tôi thương thay cho anh ấy.
Chuyện ngược không cần gấp gáp, còn chưa có còn chưa có, lúc đến sẽ nhanh chóng nói cho mọi người, để tỉnh táo.