Dưới Mái Hiên

Chương 24: Chảy nước miếng



Trong phòng oi bức như nồi hấp.

Đầu anh sũng mồ hôi, chảy dọc theo gương mặt của anh, lướt qua hàm dưới, lại bị đầu ngón tay của cô lau đi, cô cười hì hì ôm cổ anh, hôn lên.

“…”

Miệng bị lấp kín, hô hấp giao hòa.

Cô vừa ăn kem cây ngọt lịm xong, cái miệng nhỏ lành lạnh non mềm, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập vào trong tựa như chú cá nhỏ vui sướng, hút một cái đều là nước ngọt.

Trình Tiêu vốn định đặt cô lên giường trước rồi đi bật điều hòa.

Ai ngờ cô gái nhỏ sốt ruột quá, mềm nhũn dán lên, hôn hai cái lại không chịu được anh mút vào, dựa vào đầu vai của anh rầm rì yêu kiều rên rỉ.

“Không phải vừa rồi rất giỏi sao?” Trình Tiêu cọ cọ.

Cô gái nhỏ cụp mi rũ mắt, hơi bực mình, “Luôn là em hôn anh trước, sau đó anh mới bị ép đáp lại.”

Trình Tiêu bị chọc cười, khom lưng đặt cô lên giường.

Cái chiếu nóng bỏng tựa như lưng cô dán lên củi lửa, khó chịu nhíu mày.

“Tích”.

Điều hòa mở ra, một cơn gió lạnh mơn trớn khuôn mặt cô, đúng là một khối băng đến trễ trên sa mạc, là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.

Lúc này cô mới phát hiện sự hiện điện của chiếc điều hòa, vừa vui mừng vừa nghi ngờ.

“Khi nào có?”

Rõ ràng lúc sáng cô rời đi thì trên bức tường loang lổ vẫn trống tuếch.

Anh phủ người lên, ôm thân thể nho nhỏ vào lòng.

“Lắp buổi sáng, muốn cho em niềm vui bất ngờ.”

Niềm vui sướng hiện rõ trên mặt Chu Thanh Dao, nhưng sau khi nghĩ lại, nụ cười phai nhạt, “Có phải cái này rất đắt không? Tiền điện cũng thế, đốt tiền như nước chảy….”

Càng nghĩ cô càng thấy tiếc, cái mũi nhỏ, đôi mắt nhỏ nhăn nhó, “Nếu không, đừng bật nữa, anh kiếm tiền vất vả như thế, em….ưm ưm!”

Đây là lần đầu tiên anh chủ động hôn môi cô.

Hôn nhẹ một cái, lưu luyến rời môi.

Chu Thanh Dao trừng to mắt, kinh ngạc không biết làm sao.

Hai chân của cô quấn chặt eo anh, chuyển mình, đè anh dưới thân, “Em mặc kệ, em muốn trả gấp bội.”

Cô gái nhỏ dùng hai tay nâng mặt anh, chòm râu chưa cạo sạch châm đau tay, nhưng cô không nỡ buông ra, không ngừng hôn sâu trao đổi hô hấp với anh.

Hiệu quả của điều hòa rất tốt, không đến vài phút, trong phòng đã mát mẻ thoải mái, khô nóng buồn người vừa rồi trở thành hư không.

Tiếng hít thở của anh nặng nề, cổ họng không ngừng nuốt ực, mút cả miệng nhỏ ngọt ngào của cô vào trong thân thể.

Trình Tiêu ôm cô nửa đứng dậy, làm cô dùng tư thế khóa ngồi kề sát cơ thể anh, một tay nhanh nhẹn cởi áo ba lỗ.

Tư thế nữ trên luôn có nhiều thêm vài phần không gian suy nghĩ đen tối, ánh mắt của anh rất sâu, ngẩng đầu nhìn gương mặt trẻ con thanh thuần của cô chăm chú.

Cô mặc chiếc váy dài hai dây, dây váy tinh tế trượt xuống đầu vai, da thịt trắng mịn hơn cả tuyết đầu mùa.

Dâm mà không đãng, trong sáng mà quyến rũ.



Hai người nhìn thẳng nhau hai giây, lại không kìm nén được mà hôn nhau.

Trình Tiêu mút lấy cái lưỡi mềm mại của cô, bàn tay to sờ vào làn váy xõa trên giường, dần dần vén lên trên.

Lòng bàn tay nóng cháy, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve trên da thịt tinh tế khiến tầng tầng da gà lập tức hiện lên.

“…Trình Tiêu.”

Cô dán bên tai anh kêu khẽ, tựa như chú mèo nhỏ động dục kêu to.

Người con trai khô nóng như muốn nổ tung, nụ hôn dừng trên bả vai trần của cô, lực mạnh gần như gặm cắn, hơi thở ấm áp phả vào xương quai xanh của cô.

“Ưm…” Cô ngửa cổ lên, ngoan ngoãn mặc anh hôn.

Hiển nhiên dáng vẻ ngoan ngoãn này thỏa mãn ham muốn chinh phục của người con trai, một tay của anh vuốt ve xương bướm của cô, một tay sờ đến áo ngực hơi mỏng.

Anh nín thở, ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói mê người đầy dụ dỗ.

“Cởi cho anh nhìn nhé?”

Dù sao Chu Thanh Dao cũng là tay mới, dẫu có lớn mật thế nào thì vẫn có bản năng thẹn thùng.

Cô không thể đáp thành lời, gương mặt đỏ bừng khẽ gật đầu.

Đáy mắt anh chứa đầy lửa dục mờ mịt, dịu dàng hôn lên mặt cô, làn váy nở rộ bị anh từng chút kéo xuống, khi cởi ra, cô mím môi không dám mình vào mắt anh.

Cô ngồi trên người anh, toàn thân chỉ còn lại chiếc áo ngực và quần lót màu đen.

“Có thể tiếp tục không?” Anh cố hít thở đều, nhưng tiếng thở dốc vẫn nặng nề.

Chu Thanh Dao xấu hổ muốn đánh anh, hờn dỗi trừng mắt liếc anh một cái, “Những lúc như này ai sẽ hỏi câu đó chứ?”

“Anh.”

Anh cười nhẹ, vuốt ve khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, “Sợ em hối hận.”

Cô gái nhỏ nghiêm túc lắc đầu, thân thể rụt rè dán lên người anh, mềm mại nói vào tai anh, “Anh đừng chê em nhỏ.”

“Nơi nào nhỏ?” Anh sửng sốt.

Chu Thanh Dao sắp mắc cỡ chết vì anh, nhưng lại không thể nói thẳng ra, chỉ đành ưỡn thẳng bộ ngực nhỏ, thử cọ sát với ngực anh.

Ai ngờ chưa cọ hai cái thì núm vú nhỏ mẫn cảm dựng lên, cững rắn đảo ra cơ ngực của anh, thân thể run run như có dòng điện chạy qua, nghiêng người gục xuống vai anh.

“Mẫn cảm vậy ư?”

Anh bật cười, cách một lớp vải dệt mỏng, tìm được hạt đậu nhô lên kia, anh há mồm ngậm lấy nó, khoang miệng ướt mềm nóng bỏng lập tức bao vây lấy cơ thể khô nóng của cô.

“A…”

Tiếng ngâm khẽ vang dài, là tiếng thở dốc mê người của thiếu nữ.

Trình Tiêu cắn một bên vú, tay kia thì nắm chặt bên còn lại, lòng bàn tay vẽ vòng trên đỉnh vú, xoa bóp mạnh bạo.

Bầu ngực không tính là đầy đặn nhưng thắng ở chỗ non mềm, tựa như bánh bao thịt nho nhỏ mới ra lò, nếm một ngụm, miệng đầy thịt nóng.

Hai tay của cô vô lực đặt lên vai anh, khi bị anh ngậm mút còn không quên vuốt ve xương bả vai của anh, cảm nhận đường cong cơ bắp mạnh mẽ của anh.

“Trình….Trình Tiêu…”

Cô sợ sự mạnh bạo đột ngột của anh, hạt đậu bị anh mút đến tê rần, toàn thân ngứa ngáy như có con côn trùng nhỏ đang bò, khó chịu lại khát vọng.



“Ô….a ô…Anh cắn đau em.”

Tiếng kêu nũng nịu càng kích thích giác quan hơn tưới dầu đốt lửa.

Anh đỏ mắt ngẩng đầu lên, nhìn cô hai giây rồi xoay người đè cô dưới người, tay vén mái tóc ướt của cô lên, dỗ người, “Dao Dao không nhỏ.”

Một tiếng “Dao Dao” làm tim cô mềm nhũn, chỉ biết nhếch miệng cười ngây ngô.

Cơ thể của anh nóng kinh người, nóng như cái bếp lò đang đốt, nung chảy xương cốt của cô.

Trình Tiêu kéo áo lót của cô xuống, hai bầu ngực non mềm xuất hiện từng vệt đỏ dưới sự liếm mút của anh.

Trong lúc mê đắm, có thứ gì đó cứng rắn dựng lên, mang theo khí thế kiêu ngạo.

Quần lót rất nhỏ, vải dệt mỏng manh như trong suốt nên không thể ngó lơ thứ cứng rắn đó.

“A….cái đó…”

Anh cố ý muốn nhìn thấy cô gái nhỏ xấu hổ trốn tránh, càng dùng sức khống chế thân thể của cô, thẳng lưng đâm mạnh vào cô bé đang ẩm ướt.

“Cái nào?” Đôi mắt đỏ thẫm của anh nhìn cô.

Chu Thanh Dao nói không nên lời, vừa gấp vừa thẹn, đôi mắt trăng non ngập nước trừng anh.

Anh nghẹn ngào hướng dẫn, “Nói ra.”

Cô gái nhỏ quay mặt sang chỗ khác, khuôn mặt nhỏ hồng phát sáng, cắn môi nói: “Nó nóng quá….chọc đến em.”

“Muốn sờ không?”

Anh nâng mặt cô nhìn thẳng mình, ngón tay cái vuốt ve hàm dưới thon nhỏ, “Lần trước lớn mật lắm mà, hiện tại sợ?”

Cô lắc đầu đáp: “Không sợ.”

Rồi sâu đó lại nhỏ giọng lẩm bẩm, “Anh đừng nhìn em, em sẽ xấu hổ….”

Trình Tiêu cong môi cười, thật đúng là nghe lời nhắm mắt lại.

Chu Thanh Dao hít sâu, lấy ra dũng khí nhiều như lông trâu, duối tay sờ hầu kết của anh…

Đầu ngón tay lại lướt qua cơ ngực và cơ bụng, cuối cùng dừng tại thắt lưng quần.

“Xoạch.”

Cấm kỵ bật mở, nước sữa chỉ thuộc về cả hai giao hòa với nhau.

Thắt lưng lỏng lẻo rũ hai bên sườn, Chu Thanh Dao ngẩng đầu, xác định anh không nhìn lén thì mới đánh bạo sờ vào trong quần lót

Lướt qua bộ lông nồng đậm đâm tay, hình như cô chạm phải một gậy thịt dựng thẳng nổi đầy gân xanh, thân thể run mạnh, miệng khô lưỡi khô.

Rõ ràng cơ thể của anh căng chặt, tiếng hít thở thô nặng hơn trước mấy phần.

Bàn tay nhỏ bé nắm lấy gậy thịt, dần dần siết chặt hơn, nhưng kích cỡ to khủng kia không phải thứ tay cô có thể cầm hết.

Cô tinh tế thở gấp, mãi đến khi vuốt ve từng tấc từng tấc đến đỉnh gậy, xoa xoa đầu nấm cực lớn, đầu ngón tay lướt qua mã mắt, một tay dính đầy dịch nhầy nóng ướt.

“Trình Tiêu.”

Tiếng thở gấp bật ra khỏi cổ họng của cô, khi người con trai khó nhịn mở mắt nhìn cô thì cô lộ ra một gương mặt vô tội lại dâm mĩ.

“…Nó chảy nước miếng.”
— QUẢNG CÁO —