Qua tết Nguyên Tiêu mấy ngày, Hạ Viễn Hàng tham gia một gameshow giải trí theo hình thức phỏng vấn trong nhà. Chương trình này có tuổi đời lâu năm, người dẫn chương trình rất nổi tiếng cũng biết cách đặt câu hỏi rất táo bạo, thích nhất là trò tự do phát huy ngoài kịch bản không sợ đắc tội bất kỳ ai, lại còn chuyên môn đào bới thông tin khách mời chương trình để phục vụ cho tâm lý hóng hớt tầm phào của khán giả xem show.
Trước khi ghi hình Hạ Viễn Hàng đã chuẩn bị tốt tâm lý, Hướng Kiều giúp anh duyệt kịch bản, nhưng cả hai đều biết có duyệt cũng vô dụng. Người dẫn chương trình luôn luôn tùy cơ ứng biến trong lúc quay, đến lúc đó Hạ Viễn Hàng mà không chịu trả lời tức là đắc tội với người trong giới.
Quả nhiên, vừa mới bắt đầu chương trình MC đã đặt hết lực chú ý vào chuyện gia đình, hỏi thăm cặn kẽ về xung đột giữa anh và Hạ Hướng Chu. Đối với đề tài này Hạ Viễn Hàng thật sự không muốn nói quá nhiều, chỉ đơn giản thuật lại những sự việc đã xảy ra. Lúc bị người ta hỏi có dự định đoạn tuyệt quan hệ không, anh bình tĩnh trả lời: “Tôi sẽ cố gắng hoàn tất mọi nghĩa vụ mà pháp luật quy định, nhưng cũng sẽ không thỏa mãn bất kỳ yêu cầu vô lý nào của ông ấy nữa. Những cái khác tôi không có gì để nói, tôi không hề oán hận, chỉ thấy thất vọng mà thôi.”
“Chuyện lần đó mọi người đều biết, nhờ Lương Tâm Trừng đứng ra thanh minh cùng với đoạn clip camera theo dõi mà chân tướng sự việc mới được sáng tỏ. Cậu có gì muốn nói về việc này không?”
Nhắc tới Lương Tâm Trừng, khuôn mặt Hạ Viễn Hàng vốn hơi căng thẳng rõ ràng đã thả lỏng ít nhiều, khóe miệng còn mang theo ý cười: “Đúng vậy, thật sự may mà có em ấy.”
“Hình như cậu ấy giúp cậu không chỉ một lần? Sau đó vụ xô xát trên phim trường Lương Tâm Trừng cũng là người đầu tiên đứng ra lên tiếng giúp, nhưng nguyên nhân sự việc nghe nói có chút liên quan đến cậu ấy phải không?”
“Việc này tôi không có gì muốn giải thích, đúng hay sai tự ở trong lòng mỗi người, nhưng cách thức xử lý của tôi quả thật hơi thô bạo, tạo ra ảnh hưởng không tốt với công chúng và mang lại nhiều phiền toái cho đoàn phim. Có điều nếu có lần sau tôi vẫn sẽ làm như vậy.”
Người dẫn chương trình cười càng sâu xa: “Qua hai sự kiện trên, tôi nghĩ hẳn tất cả mọi người đều rất tò mò về quan hệ giữa cậu và Lương Tâm Trừng. Trước đó trong đoạn lịch sử chat của cậu và bạn bị leak ra ngoài, hình như có nói qua các cậu còn không tính là bạn bè bình thường?”
Hạ Viễn Hàng bất đắc dĩ cười: “Ngày xưa giữa tôi và em ấy đúng là có một ít hiểu lầm, nguyên nhân chủ yếu nằm ở tôi. Con người Tâm Trừng rất tốt, phải tiếp xúc trực tiếp mới nhận ra em ấy tốt đến mức nào. Đối với tôi em ấy là người rất quan trọng.”
“Rất quan trọng?”
“Đúng vậy, Lương Tâm Trừng giúp tôi rất nhiều, cũng thay đổi tôi rất nhiều. Một vài chuyện không như ý nhờ có em ấy mà không còn quá khó chịu, xác thật là người rất quan trọng.”
Những lời này của Hạ Viễn Hàng đã bắt đầu hơi mờ ám, người dẫn chương trình thấy tốt liền dừng, mỉm cười đổi sang đề tài tiếp theo.
Sau đó bọn họ nói đủ chuyện trên trời dưới biển thuận tiện quảng bá cho tác phẩm sắp ra mắt. Ghi hình liên tục hơn hai tiếng, thời điểm sắp kết thúc người dẫn chương trình lại đổi chủ đề hỏi anh về tin đồn hẹn hò với Nghiêm Minh Hinh. Hạ Viễn Hàng bình tĩnh đáp: “Tôi và cô ấy không có quan hệ gì đặc biệt cả, thời đại học chúng tôi từng hợp tác diễn xuất chung nên tương đối thân quen hơn một chút mà thôi, tuyệt đối không trộn lẫn tình cảm nam nữ. Trước đây phòng làm việc của tôi đã phát thông báo giải thích một lần rồi.”
“Tôi có thấy bài giải thích, nhưng rất nhiều người vẫn không tin, trên mạng còn có không ít người cho rằng hai người rất xứng đôi, hy vọng các cậu phim giả tình thật đấy.”
Hạ Viễn Hàng bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật sự không có khả năng đâu, để mọi người thất vọng rồi.”
MC vẫn chưa có ý định buông tha: “Lời này nghe không đáng tin cho lắm, muốn chứng minh trong sạch thì cần thêm chút thành ý nữa. Chi bằng cậu lấy di động ra cho mọi người xem lịch sử trò chuyện đi, nếu trong đó không có tên Nghiêm Minh Hinh chẳng phải lời đồn sẽ tự sụp đổ sao?”
Hạ Viễn Hàng cười thở dài: “Nhất định phải làm đến thế cơ à?”
“Cậu thấy không tiện?”
“Thôi được rồi.”
Trợ lý của Hạ Viễn Hàng mang điện thoại lên sân khấu, người dẫn chương trình mỉm cười nhắc nhở: “Nhất định phải là điện thoại cá nhân đấy nhé. Tôi biết có rất nhiều nghệ sĩ trang bị hai chiếc điện thoại dùng cho hai mục đích, cậu đừng lấy số công việc ra để qua mặt mọi người.”
“Không có đâu.” Hạ Viễn Hàng mở lịch sử cuộc gọi đưa thẳng cho người dẫn chương trình xem, hoàn toàn không chút chột dạ. Ba vị trí trò chuyện trên cùng của Lương Tâm Trừng, mấy hàng bên dưới chủ yếu là chúc tết qua lại giữa bạn bè với nhau, không có chỗ nào đáng phải giấu giếm.
Người dẫn chương trình cầm điện thoại duỗi đến trước ống kính cho khán giả cùng xem, đoạn cười hỏi Hạ Viễn Hàng: “Ba lần gọi điện thoại gần nhất đều của cùng một người, tên ghi chú là icon trái tim màu đỏ, thật sự không phải bạn gái à?”
“Không phải thật mà,” Độ cung khóe môi Hạ Viễn Hàng càng rộng thêm một ít, “Là Lương Tâm Trừng.”
Người dẫn chương trình xuýt xoa một tiếng cảm thán: “Xem ra quan hệ giữa các cậu quả thật rất tốt, nhưng để chứng thực một chút, bây giờ chúng ta tiến hành gọi điện thoại tại chỗ luôn được không?”
Hạ Viễn Hàng hào phóng gật đầu.
Điện thoại nhanh chóng nối máy, chuông chỉ vang lên một tiếng đã có người tiếp ngay. Giọng nói lười biếng của Lương Tâm Trừng truyền vào ống nghe: “Ghi hình xong nhanh thế à? Bao lâu nữa anh mới về?”
Hạ Viễn Hàng ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: “Còn chưa xong, đang ghi hình.”
Người dẫn chương trình cười tiếp lời: “Là Tâm Trừng đấy sao? Đây là trường quay ghi hình show《 Minh tinh không khoảng cách 》, hiện tại chúng tôi đang nối máy trực tiếp, cậu có muốn chào hỏi một tiếng với khán giả xem đài không?”
“Chào mọi người, tôi là Lương Tâm Trừng…”
Giọng nói trong điện thoại trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, Lương Tâm Trừng gần như chỉ mất một giây phản ứng, sau khi chào hỏi theo thủ tục bắt đầu hàn huyên một phen với người dẫn chương trình. Đối phương cười hỏi cậu: “Vừa rồi tôi nhìn thấy ba dòng đầu tiên trên lịch sử cuộc gọi của Viễn Hàng đều là cậu, ghi chú danh bạ là icon trái tim màu đỏ, cậu có biết chuyện này không?”
Lương Tâm Trừng cười khẽ một tiếng: “Tôi đoán có lẽ vì tên thật của tôi nên anh ấy mới ghi chú như vậy cho dễ nhớ.”
*Chữ Tâm 心 trong tên Lương Tâm Trừng 梁心澄 nghĩa là trái tim.
“Vừa rồi điện thoại vừa gọi tới cậu đã hỏi ngay bao giờ Viễn Hàng trở về, bộ hai người sống cùng nhau sao?”
”Ừ, chúng tôi đúng là hàng xóm “Lương Tâm Trừng thẳng thắn thừa nhận, không thèm để ý đầu dây bên kia đang gài mình cả trong lẫn ngoài.
“Hóa ra là như thế… Vừa nãy Viễn Hàng nói cậu là người rất quan trọng đối với cậu ta, cậu nghĩ thế nào?”
“Tôi biết chứ, đối với tôi anh ấy cũng thế mà.”
Kiểu nói này không khác gì tỏ tình, có điều trước kia bọn họ từng cùng nhau bán hủ nên lời mập mờ hơn cũng nói rồi, cho nên sau khi chương trình phát sóng, có bao nhiêu người thật sự tin không phải là vấn đề lớn.
Chương trình kết thúc sau ba tiếng đồng hồ, Hạ Viễn Hàng hoàn thành công việc rất lịch sự đứng dậy cảm ơn người dẫn chương trình. Đối phương cười hỏi anh: “Cậu và Lương Tâm Trừng thật sự đang hẹn hò đúng không? Được đấy.”
Hạ Viễn Hàng mỉm cười, xem như ngầm thừa nhận.
Trở lại xe, Hướng Kiều hơi lo lắng hỏi Hạ Viễn Hàng: “Cậu suy nghĩ kỹ rồi? Cũng muốn công khai quan hệ sao?”
Hạ Viễn Hàng nhìn tin nhắn WeChat của Lương Tâm Trừng trên màn hình di động, khóe môi cong lên: “Anh Kiều, chuyện này anh không cần hỏi lại đâu, chúng ta đã bàn bạc xong rồi mà? Cứ làm theo lời anh, chậm rãi thả chút gợi ý để mọi việc thuận theo tự nhiên đi.”
Nếu không nghĩ vậy anh đã không đồng ý tiếp nhận gameshow đào bới chuyện riêng tư ngày hôm nay. Sớm muộn gì anh và Lương Tâm Trừng cũng phải công khai quan hệ, bọn họ không có cách gì giấu giếm cả đời, Lương Tâm Trừng đã đợi anh mười năm, anh không muốn cậu chờ lâu thêm nữa.
Lương Tâm Trừng: [ Có hoạt động gọi điện trực tuyến sao anh không nháy trước với em một tiếng, chẳng kịp chuẩn bị gì cả, phiền chết mất. Anh ghi hình xong nhớ về nhanh nhé, tối nay chúng ta ăn lẩu. ]