Đuổi Theo Ánh Sáng - Bạch Giới Tử

Chương 46



Edit: Leia

Kỳ gameshow《 Minh tinh không khoảng cách 》có Hạ Viễn Hàng tham gia phát sóng vào tối thứ sáu tuần tiếp theo, vừa khéo đúng là ngày sinh nhật anh.

“Trước đây anh thường tổ chức sinh nhật kiểu gì?”

Trong lúc chuẩn bị bữa tối, Lương Tâm Trừng thuận miệng hỏi Hạ Viễn Hàng. Anh cười đáp: “Sau khi vào đại học thì không tổ chức nữa, thấy không thú vị.”

Lương Tâm Trừng gật gù: “Thế mà năm nào em cũng nhớ kỹ hộ anh đấy.”

“Nhớ kỹ làm cái gì?”

“Thì muốn chúc mừng sinh nhật anh một câu chứ sao, tiếc là trước đây không có cơ hội.”

Hạ Viễn Hàng giơ tay ôm eo cậu: “Sau này để anh bồi thường cho.”

“Ai cần bồi thường, anh mau ra ngoài đi, đã nói hôm nay để em xuống bếp, anh đừng lảng vảng gây phiền nữa.”

Hạ Viễn Hàng bị đuổi ra khỏi bếp bất đắc dĩ bật cười trở về phòng khách. Vài phút sau anh lại quay xuống, trong tay cầm theo điện thoại của Lương Tâm Trừng: “Quản lý của em gọi này.”

Lương Tâm Trừng dẩu môi ra hiệu anh bật loa ngoài, giọng Lưu Phàm lập tức vang lên: “Đại sứ thương hiệu của hãng G quyết định Úy Tây Song rồi cậu biết chưa? Thằng nhãi đấy lợi hại thật, không biết lấy quan hệ đâu ra nữa…”

“À, mấy ngày trước em có nghe người ta kể.”

“Nghe người ta kể còn không biết kể lại cho anh?”

Lương Tâm Trừng bận xắt rau thuận miệng trả lời: “Em tưởng anh bỏ cuộc từ sớm, chúng ta vốn đã không có cơ hội từ đầu rồi mà.”

Tin tức hãng G muốn tìm một minh tinh trẻ tuổi làm đại sứ thương hiệu khu vực Trung Quốc đã sớm lan truyền trong showbiz. Lưu Phàm rất cố gắng tranh thủ cơ hội lần này cho Lương Tâm Trừng, cậu khuyên can mấy lần mà không lay chuyển được, lại không tiện kể chuyện mình lỡ đắc tội Mai Lâm nên đành mặc kệ. Kết quả đương nhiên là một hồi phí công.

Thấy Lưu Phàm còn muốn lải nhải giận dỗi, Lương Tâm Trừng bất đắc dĩ nói: “Anh Lưu, em đang nấu ăn, không việc gì nữa thì cúp nhé?”

“Cậu thật là… Thôi, anh lười nói. Sáng mai 8 giờ Tiểu Tiễn sẽ sang nhà đón cậu ra sân bay, nhớ thu dọn hành lý sẵn sàng, đừng ngủ quên.”

“Biết rồi ạ.”

Cúp máy xong, Hạ Viễn Hàng hơi nhướn mày: “Úy Tây Song đáp được cả lên chức đại sứ hãng G? Em nghe ai nói?”

“Đinh Nghiêu,” Lương Tâm Trừng buồn cười lắc đầu, “Đinh Nghiêu kể là trong giới bọn họ có một cậu công tử siêu giàu đang để ý Úy Tây Song, dạo này theo đuổi sát sao lắm. Tài nguyên hãng G là nhờ cậu ấm kia giật giây mới có, theo một nguồn tin khác hóng được thì Mai Lâm đang làm tình nhân của bố cậu ấm. Thế là cậu ta một công đôi việc, vừa lấy lòng người đẹp thuận tiện vả mặt Mai Lâm một cú. Mai Lâm vốn đề cử người khác, phút cuối cùng không ngờ lại bị cậu ấm gạt ra thế chân Úy Tây Song vào.”

Hạ Viễn Hàng cạn lời: “May mà em không dính vào mớ hỗn độn đấy…”

“Sao có thể, em là hạng người như vậy à?” Lương Tâm Trừng trợn trắng mắt, “Sau này có lẽ Mai Lâm không dễ lăn lộn trong giới nữa đâu, Đinh Nghiêu nói cậu ấm kia tuyên bố phải dí chết chị ta mới thôi, ngày tháng tương lai hẳn là không mấy tốt đẹp rồi.”

Mang danh nữ hoàng giới thời trang thì có là gì, đứng trước tư bản quyền thế đích thực thì vẫn phải đưa đầu ra chịu chém.

“Vậy Úy Tây Song…?”

Lương Tâm Trừng nhún vai: “Em không biết cậu ta nghĩ thế nào, nhưng dù là gì thì cũng do bản thân tự lựa chọn, sống chết có số giàu sang tại trời, không việc gì phải hâm mộ.”

“Không thèm hâm mộ, hâm mộ người khác làm gì, ai có mệnh tốt như anh được cục cưng tự tay làm tiệc sinh nhật cho đâu chứ.”

Hạ Viễn Hàng cười vươn tay ôm Lương Tâm Trừng, lập tức bị cậu vỗ bay: “Hạ Viễn Hàng, càng ngày miệng lưỡi anh càng trơn tru rồi, ra ngoài đường không được như thế đâu nhé. Thôi đi ra đi, đã bảo anh đừng vào bếp rồi mà.”

“Đảm bảo không có chuyện đó, có nói ngọt cũng chỉ ngọt với mình em…” Tình thoại buồn nôn của Hạ Viễn Hàng còn chưa dứt lại bị xua tay đuổi đi lần thứ hai.

Một tiếng sau, bốn món mặn một món canh cuối cùng cũng được sắp lên bàn. Tay nghề Lương Tâm Trừng không bằng được Hạ Viễn Hàng mỗi ngày đều tập luyện, nhưng quý ở thành tâm. Hạ Viễn Hàng cứ nếm một miếng lại khen cậu một lần, Lương Tâm Trừng bị tâng bốc ngượng đến mức hai vành tai đỏ bừng.

“Phiền quá, anh mau ăn đi, đừng nói lời thừa thãi nữa.”

“Ngượng à?” Hạ Viễn Hàng cố ý trêu.

“Anh im đi!”

Ăn xong bữa tối, show《 Minh tinh không khoảng cách 》 đúng giờ phát sóng. Lương Tâm Trừng xem cực kỳ nghiêm túc, chương trình thật ra không có gì đặc biệt thú vị, nhưng chỉ cần được ngắm Hạ Viễn Hàng nói chuyện với người ta thôi cũng đủ khiến cậu vui vẻ.

“Người trong TV có đẹp bằng anh không?”

Hạ Viễn Hàng vươn tay xoa gáy Lương Tâm Trừng hòng kéo lực chú ý của cậu về phía mình, Lương Tâm Trừng bị nhột bèn nghiêng người nằm hẳn vào lòng anh. Lúc TV chiếu đến đoạn Hạ Viễn Hàng “tỏ tình”, Lương Tâm Trừng thở dài: “Em vốn tưởng anh chỉ nói đùa, ai ngờ anh nghiêm trang như vậy chứ, chỉ thiếu nước viết hẳn mấy chữ ‘tôi muốn come-out’ lên trán nữa thôi.”

“Sợ à?” Hạ Viễn Hàng cúi đầu cọ môi lên tán cậu.

“Việc gì phải sợ, anh đã nói sau này em lăn lộn không nổi thì để anh nuôi mà.”

Hạ Viễn Hàng cười thành tiếng: “Ừ, anh nuôi.”

Chương trình ghi hình hơn ba tiếng chỉ mất một tiếng đã chiếu xong, toàn bộ tiêu điểm đều tập trung vào quan hệ giữa hai người họ, không cần kiểm tra cũng biết sẽ nhấc lên trận cuồng phong bão tố cỡ nào trên mạng.

[ Chắc hai người đó thật sự yêu nhau rồi, trước kia bán hủ rất hào phóng thoải mái, bây giờ tỏ tình cảm giác hoàn toàn khác bọt luôn. ]

Hạ Viễn Hàng đọc to một bình luận Weibo lên cho Lương Tâm Trừng nghe, cậu khẽ cười một tiếng rồi xoay người ngồi hẳn lên đùi đối diện Hạ Viễn Hàng, vuốt ve vành tai hơi sưng đỏ của anh.

Mấy ngày trước Hạ Viễn Hàng vừa đi bấm lỗ tai, đến giờ nơi đó vẫn chưa tiêu sưng hoàn toàn. Lương Tâm Trừng tựa đầu liếm nhẹ một cái, sau đó giúp anh bấm khóa khuyên tai, là một chiếc khuyên tai kim cương giống hệt với cái đeo trên tai cậu.

“Quà sinh nhật của anh.”

Cậu hạ giọng thì thầm bên tai Hạ Viễn Hàng, anh nghiêng đầu lại, rất tự nhiên hôn lên môi cậu.

Sau một nụ hôn sâu nhão nhão dính dính, Hạ Viễn Hàng cười hỏi: “Đây là quà sinh nhật? Chẳng sáng tạo gì cả thế?”

“Giống chiếc anh tặng em, đồ đôi đấy.”

“Vậy em chụp cho anh một tấm ảnh đi.”

Lương Tâm Trừng vẫn giữ tư thế ngồi trên đùi, giờ cao di động chụp cho Hạ Viễn Hàng một tấm ảnh đầu to. Khuôn mặt anh vốn đẹp trai, cho dù không trang điểm gì thì vẫn 360 độ không góc chết, chỉ có chiếc khuyên kim cương đeo bên tai trái là cực kỳ nổi bật.

Hạ Viễn Hàng đăng ảnh lên Weibo xong lập tức ném điện thoại qua một bên, ôm lấy Lương Tâm Trừng trao đổi một nụ hôn nồng nhiệt nữa. Cậu mềm oặt trong lòng anh, cảm xúc dường như đã hạ xuống một ít.

“Làm sao thế?”

“Ngày mai vào đoàn rồi…”

Bọn họ nghỉ ngơi lười biếng mấy tháng cuối cùng vẫn phải đi làm trở lại. Ngày mai Lương Tâm Trừng sẽ bay về phía nam vào đoàn phim mới, qua mấy ngày nữa phim của Hạ Viễn Hàng cũng khai máy, lần này xa nhau hẳn phải mất đến ba bốn tháng trời.

Hạ Viễn Hàng cũng luyến tiếc không muốn đi, nhưng luyến tiếc đến mấy lại chẳng có cách nào: “Rảnh rỗi anh sẽ đi thăm, em cứ yên tâm đóng phim.”

“Ừm…” Lương Tâm Trừng rầu rĩ đồng ý, “Anh ở đoàn phim mới đừng trêu hoa ghẹo bướm đấy, em sẽ nhờ thầy Tạ giám sát.”

“Đừng nghĩ oan uổng, anh trêu hoa ghẹo bướm bao giờ?” Hạ Viễn Hàng dở khóc dở cười.

Ngón tay Lương Tâm Trừng vòng vòng trước ngực anh: “Trong lòng anh rõ nhất, đừng để lòi ra cô Nghiêm Minh Hinh thứ hai nào đấy.”

“Anh ‘tỏ tình’ với em trên TV luôn rồi còn gì, ai dám.”

Hạ Viễn Hàng lại cúi người hôn cậu, cuối cùng Lương Tâm Trừng cũng được dỗ cười, rầm rì đáp lại nụ hôn này.

Thật ra cậu rất yên tâm, nói mấy lời đe dọa kia chẳng qua chỉ muốn làm nũng với Hạ Viễn Hàng mà thôi. Yêu thầm mười năm, không ai biết rõ hơn cậu Hạ Viễn Hàng đáng giá cho cậu yêu đến chừng nào. Mười năm đó không phải là cố chấp, mà là đáng giá.
— QUẢNG CÁO —