Giám đốc Trần thấy người đến là một mỹ nhân vẻ mặt nịnh nọt biến thành háo sắc, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Trác Nhã khiến cô thấy rợn người, nụ cười tươi tắn trên gương mặt biến thành gượng ép, cùng với trợ lý của mình ngồi vào bàn.
Kéo hồn về, Nhật Đông phát hiện ánh mắt bất hảo của giám đốc Trần dán lên người cô, trong người liền dâng lên một ngọn lửa, không chút nương tình ở dưới gầm bàn đạp mạnh lên chân ông ta cảnh cáo.
Giám đốc Trần ăn đau, kêu lên một tiếng the thé, vội vàng thu lại ánh mắt. Trác Nhã nghe tiếng kêu đau của ông ta, quan tâm hỏi:
- Ngài không sao chứ?
- Không.. không sao. - Giám đốc Trần cười hì hì đáp. Ông ta khôi phục bộ dáng nghiêm túc, giới thiệu. - Xin chào, tôi là giám đốc chi nhánh của tập đoàn Phong Khả Lôi thị. Còn đây là nhị thiếu gia Lôi gia, hôm nay thay mặt chủ tịch đến đây.
- Cảm ơn các vị đã coi trọng chúng tôi. - Trác Nhã mỉm cười đáp.
- Được hợp tác với các vị là vinh hạnh của chúng tôi. - Nhật Đông cười nói. - Chúng ta ăn gì đó trước rồi bàn chi tiết sau nhé!
- Cũng được. - Trác Nhã gật đầu.
Nhật Đông vỗ tay, gọi phục vụ đem đồ ăn lên. Một bàn trống nhanh chóng được lắp đầy bởi những món ăn phong phú, ngon miệng. Khi phục vụ đem rượu vang lên, giám đốc Trần khui một chai, đổ ra ly, niềm nở mời Trác Nhã. Ly rượu vừa đưa đến, trợ lý ngồi bên cạnh cô đã lịch thiệp thay cô nhận lấy:
- Xin lỗi. Dạ dày của giám đốc chúng tôi không được tốt, phải kiêng rượu. Tôi thay cô ấy uống.
- Không sao. Không sao. - Giám đốc Trần vội nói.
Nhật Đông nhấp một ngụm rượu, mắt liếc nhìn về phía đối diện. Thấy Trác Nhã vẫn điềm tĩnh ăn, động tác tao nhã, gọn gàng, mặc cho trợ lý của mình trò chuyện cùng giám đốc Trần, thỉnh thoảng mới đáp vài câu. Vì biết người đại diện của K. Q là chuyển từ Pháp về nên một bàn ăn này, Nhật Đông dặn đầu bếp nấu toàn món Pháp. Anh để ý thấy Trác Nhã chỉ chọn những món thanh đạm để ăn.
Trác Nhã cảm nhận có ánh mắt theo dõi mình, hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo đáp lại ánh mắt chăm chú của chàng trai năm xưa. Vừa chạm ánh mắt của cậu, cô liền đảo mắt chuyển đi chỗ khác. Dù tám năm trôi qua, người con trai này cũng không thay đổi mấy, sức hấp dẫn năm xưa chỉ có tăng không giảm.
- Đồ ăn thế nào?
- Rất ngon. - Trác Nhã đáp.
- Tốt quá! - Nhật Đông nghiêng đầu nói.
- Nghe nói cô mới về nước, chắc chưa biết nhà hàng này rất nổi tiếng. Do nhị thiếu gia của chúng tôi mở đấy. - Giám đốc Trần uống vài ly rượu, ngà ngà say nói.
- Của anh.. - Trác Nhã ngạc nhiên, hơi nâng mắt nhìn Nhật Đông. Cô cứ nghĩ anh sẽ vào Lôi thị làm việc chứ. À, cũng đã tám năm rồi, con người ai cũng sẽ thay đổi, có lẽ Nhật Đông cũng vậy. Nghĩ vậy, Trác Nhã mỉm cười nói. - Anh giỏi thật đấy. Chuỗi nhà hàng Memory nổi tiếng trong nước lắm, tôi được mọi người giới thiệu rất nhiều về nhà hàng này.
- Cảm ơn em.
Lòng Nhật Đông rạo rực, anh cúi đầu nhấp một ngụm rượu, hai vành tai lặng lẽ đỏ lên. Trong suốt tám năm qua, lần đầu tiên Nhật Đông thấy quyết định mở nhà hàng của mình thật sáng suốt.
Quá trình kí kết hợp đồng khá thuận lợi. Nhật Đông cũng có một cái nhìn khác về Trác Nhã. Cô rất bản lĩnh, tài năng thuyết phục người khác của cô khiến cậu ngỡ ngàng. Người con gái này lại tài giỏi hơn nữa rồi. Dù lúc đi học hay đi làm, cô đều giỏi như vậy. Nói thật, nếu không phải còn nhớ mình là nhị thiếu gia Lôi gia, Nhật Đông đã lỡ đáp ứng những điều kiện mà cô đưa ra. Xét trên phương diện nào, những điều kiện đó cũng đem lại lợi ích cao nhất cho K. Q.
Bữa tiệc kết thúc, giám đốc Trần cùng cậu trợ lý của Trác Nhã uống khá nhiều. Giám đốc Trần say bí tỉ, Nhật Đông nhờ một nhân viên trong nhà hàng lái xe đưa ông ta về. Còn trợ lý của Trác Nhã không được tỉnh táo lắm, vẻ mặt mơ màng, bước đi loạng choạng. Bước ra khỏi nhà hàng, cậu ta toan đi lấy xe thì bị Trác Nhã ngăn lại:
- Cậu thế này thì sao lái xe. Để tôi bắt xe đưa cậu về.
- Không được. Tôi phải đưa.. giám đốc về..
Nhật Đông đưa giám đốc Trần lên xe xong, quay lại thấy tình cảnh dằn co của hai người. Trác Nhã muốn bắt xe cho cậu trợ lý về còn cậu trợ lý muốn lái xe đưa cô về.
- Có chuyện gì sao?
- Cậu ấy say quá, không thể tự lái xe được. - Trác Nhã lắc nhẹ đầu nói.
- Giám đốc cũng không lái xe được, nếu bắt xe về thì phải để xe lại, sáng mai tôi không thể tới đón cô đi làm. - Cậu trợ lý day day thái dương nói.
- Tôi có thể đi xe bus mà.
- Nhưng mà..
Nhật Đông cũng hiểu được đại khái. Cậu đề nghị:
- Vậy đi, cũng sắp hết giờ làm, để tôi nhờ nhân viên trong nhà hàng lái xe đưa cậu ta về. Còn.. Trác Nhã.. khụ.. tôi sẽ đưa cô ấy về.
- Nhưng..
Xem cậu trợ lý còn nhất quyết không buông ý định kia, Trác Nhã vội đáp ứng lời đề nghị của Nhật Đông:
- Vậy đi. Nhờ anh!
- Giám đốc..
- Tôi còn chờ cậu chở tôi đi làm buổi sáng đấy! Về nhà nghỉ ngơi đi. - Trác Nhã vỗ vỗ vai cậu.
- Vậy.. giám đốc nhờ anh.
Cậu trợ lý được đưa đi rồi, còn lại hai người đứng trước cửa. Trác Nhã không định làm phiền Nhật Đông, cô nói:
- Cảm ơn anh! Bây giờ.. tôi cũng về đây.
- Khoan đã. Tôi.. anh đã hứa với cậu ấy sẽ đưa em về an toàn, không thể thất hứa được. Anh đưa em về. - Nhật Đông không cho Trác Nhã cơ hội phản kháng, nắm tay cô dẫn tới xe của mình, mở cửa xe, đẩy cô vào.
- Không cần đâu.. Tôi có thể tự về..
- Anh đã hứa rồi! - Nhật Đông ngồi lên xe. - Nhớ thắt dây an toàn nhé!
- À.. ừ. - Trác Nhã đành phải nghe theo lời cậu, thắt dây an toàn, ngồi ngay ngắn.
Nhật Đông hỏi địa chỉ nhà Trác Nhã rồi khởi động xe. Trong không gian hẹp của chiếc xe, cả hai không nói với nhau lời nào. Mặt ngoài, Nhật Đông tập trung lái xe nhưng nội tâm lại rối loạn, anh muốn bắt chuyện với cô nhưng không biết nên nói gì. Chưa bao giờ Nhật Đông thấy mình cạn ngôn ngữ đến vậy, rõ ràng anh rất giỏi giao tiếp vậy mà bây giờ không biết nói gì. Ở khoảng cách gần thế này, Nhật Đông ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt, hương thơm dìu dịu, không gây nồng rất dễ chịu trên người Trác Nhã. Mùi hương ấy vờn quanh mũi khiến anh lúng túng muốn tránh cũng không tránh được.
Trác Nhã là người phá vỡ bầu không khí ngượng ngập:
- Bây giờ, anh sống tốt chứ?
- Cũng không hẳn là tốt. Còn em? Tám năm qua.. sống tốt chứ? Anh nghe nói em đi du học nhưng không biết là du học Pháp.. - Nếu không, đã tìm em sớm hơn.
- Tốt lắm. Lúc qua Pháp nhờ có Long Tường và anh hai bên cạnh, tôi đã nhanh chóng hòa nhập vào môi trường sống mới. Bạn bè, thầy cô, mọi người đều rất tốt. - Trác Nhã nhẹ giọng nói. Nói chuyện thế này, cô cảm thấy dễ chịu hơn.
- Vậy sao.. - Nhật Đông hơi thất vọng nói. Không phải anh không hy vọng Trác Nhã sống tốt.. chỉ là.. cảm thấy cô có vẻ yêu thích cuộc sống ở đó. - Thế sao em lại về nước?
- Dù sao về nước cũng tốt hơn chứ. Mọi thứ ở đây thay đổi nhanh thật, cứ ngỡ về đây sẽ rất quen thuộc. - Trác Nhã tiếc nuối nói. Mọi thứ thay đổi nhiều đến mức đối với cô, mọi thứ đều trở nên xa lạ.
- Đúng là thay đổi nhiều nhưng trong nước vẫn tốt hơn nước ngoài. Ở một thời gian, em nhất định sẽ thấy thích nơi này hơn.
Nhật Đông vội vàng nói. Nghe cô nói như thế, trái tim cậu giật nảy lên, cứ sợ cô thích cuộc sống bên Pháp hơn, sẽ mau chóng quay trở lại đó.
- Tôi cũng nghĩ thế. Dù sao cũng đã quyết định ở lại đây.
- Quyết định đúng đắn đây. - Nhật Đông âm thầm thở phào.
Chẳng mấy chốc đã đến nhà Trác Nhã. Đó là một căn nhà cấp bốn xinh đẹp, dưới ánh sáng của đèn xe, Nhật Đông âm thầm đánh giá căn nhà. Nó đơn giản mà xinh đẹp giống như con người Trác Nhã. Với gam màu chủ đạo là màu trắng, căn nhà được vây quanh bởi một khu vườn nhỏ trồng nhiều loại hoa. Nơi ở đơn sơ hơn so với anh nghĩ. Có điều, anh thích sự đơn sơ này.
- Em ở đây thật sao?
- Phải. Có vấn đề gì sao?
- Không. Anh chỉ nghĩ em sẽ ở một nơi sang trọng hơn.. - Nhật Đông sờ sờ gáy nói.
Trác Nhã hiểu ý anh muốn nói gì, cô đơn giản giải thích:
- Ở nơi này thoải mái lắm. Với lại cũng chỉ có hai người, không cần nơi quá lớn.
- Hai người? Em ở cùng ai nữa sao? - Nhật Đông gấp gáp hỏi.
- Anh hai.
Phù. Hóa ra là anh hai của Trác Nhã. Nhật Đông thở phào nhẹ nhõm lần hai. Khi nghe cô nói ở hai người, anh chợt nhận ra một điều quan trọng mình bỏ sót. Hiện giờ, cô có yêu ai không? Nhật Đông chợt nhớ đến cái tên Long Tường đáng ghét trong quá khứ. Anh nhớ năm đó Trác Nhã đi du học cùng với hắn.. hai người.. có còn bên nhau không?
- Nhật Đông.. anh sao vậy? - Trác Nhã thấy anh đứng ngây người trước cửa nhà cô, hai mắt trân trân nhìn phía trước.
- Chính là.. đang nghĩ vài chuyện thôi. - Nhật Đông lúng túng cười nói. Trằn trọc một hồi, anh quyết định mặt dày hỏi một câu. - Bây giờ, em có người yêu không?
Trác Nhã không ngờ tới cậu lại hỏi câu này, sững sờ một lúc. Nhật Đông thấy thế, lúng túng giải thích:
- Anh chỉ tò mò thôi. Em ưu tú thế này, hẳn có nhiều người theo đuổi lắm.
- Cái đó.. hiện tại không có. - Trác Nhã ngập ngừng nói. Vấn đề này nói ra không phù hợp với hai người lắm. Trác Nhã cảm thấy kì kì sao ấy. Người yêu cũ gặp lại nhau, lại hỏi vấn đề này, cô cảm thấy không được tự nhiên.
Nhật Đông là người thức thời. Bầu không khí cứng ngắc lúc này không tiện để nói chuyện thêm, anh lúng túng nói một câu trước khi đi:
- Hẹn gặp em sau. Anh về đây!
- Tạm biệt. Về an toàn. - Trác Nhã nhẹ giọng nói.
- Tạm biệt.
Nhật Đông chui vào trong xe, thấy Trác Nhã vào nhà rồi cậu mới khởi động xe về nhà. Trong lòng rạo rực một ngọn lửa nồng ấm, nét cười chưa từng biến mất trên gương mặt đến nỗi Nhật Dương thấy vẻ mặt đó còn nghĩ anh trên đường đụng phải cái gì đó nên đầu không bình thường. Mặc Nhật Dương nói lời trêu chọc, trong đầu Nhật Đông chỉ quanh quẩn một ý nghĩ: Anh còn cơ hội!