Đuổi Theo Tình Yêu

Chương 4: Bàn tính



Kể từ ngày gặp Trác Nhã trong buổi kí kết hợp đồng, Nhật Đông không có cơ hội được gặp lại cô lần nữa. Một là vì anh không có số điện thoại hay phương thức liên lạc riêng với cô, hai là... không biết lấy cớ gì để hẹn. Hai người hiện tại ngay cả bạn cũng không phải, đâu thể muốn hẹn gặp lúc nào cũng được, huống chi cả hai vẫn còn bị quá khứ ràng buộc, không dễ dàng tự nhiên đối mặt nhau.

Nhật Đông đau đầu nghĩ ra kế sách nhưng nghĩ mãi vẫn không ra được kế sách nào khả thi. Nhật Dương vội vội vàng vì công việc, phát giác tâm tình em trai không ổn nhưng lại không có thời gian quan tâm, đành để mặc cậu. Nếu biết Nhật Đông gặp rắc rối trong chuyện tình cảm, Nhật Dương nhất định sẽ hừ một tiếng khinh thường.

Ngồi trong phòng làm việc, Nhật Đông tập trung ghi ghi chép rất cẩn thận. Thư ký của cậu bưng cafe vào thấy tinh thần làm việc nghiêm túc của sếp không khỏi ngưỡng mộ. Cậu không biết thứ Nhật Đông cẩn thận ghi chép lại là biện pháp theo đuổi người yêu. Cẩn thận đặt ly cafe lên bàn, cậu thư ký thực hiện mọi thao tác một cách nhẹ nhàng, tránh làm phiền sếp, sau đó lặng lẽ ra khỏi phòng.

Vừa ngồi xuống bàn làm việc vài phút, từ thang máy, xuất hiện một mỹ nữ thanh nhã bước tới, giọng nói dịu dàng hỏi cậu:

- Nhật Đông có trong phòng không?

- Tiểu thư An Vy, sếp có trong phòng nhưng mà... - Cậu thư ký gãi gãi đầu.

- Tôi hiểu. Cậu giúp tôi báo cho cậu ấy một tiếng. - An Vy nói. Hôm nay cô đến tìm cậu là có chuyện muốn bàn bạc.

- Tiểu thư chờ tôi một lát.

Cậu thư ký báo cho Nhật Đông một tiếng, vừa vặn, anh cũng mới ghi chép xong, liền đáp ứng.

Nhìn theo bóng lưng An Vy khuất sau cánh cửa văn phòng, cậu thư ký âm thầm khen ngợi một tiếng. Tiểu thư An Vy và sếp thật xứng đôi. Mấy năm nay, bên cạnh sếp không xuất hiện bất kỳ hồng nhan tri kỷ nào, thân là ông chủ của chuỗi nhà hàng nổi tiếng, còn là nhị thiếu gia của Lôi thị, danh tiếng của Nhật Đông trong giới kinh doanh không nhỏ, ngoài ra còn có ngoại hình cuốn hút, người theo đuổi, hâm mộ anh sếp hàng dài, tiểu thư nhà quyền quý trong nước cũng yêu mến, tích cực theo đuổi. Đáng tiếc, Nhật Đông đều tìm cách uyển chuyển từ chối, đối với người quá cứng đầu, anh không để ý hình tượng, cứng rắn khiến người ta từ bỏ. An Vy tiểu thư là người con gái xuất hiện bên cạnh Nhật Đông nhiều nhất, hai người cũng có vẻ thân cận, bên cạnh đó, Đỗ gia cũng tích cực truyền ra tin tức ám muội của hai người, cho nên rất nhiều người tin rằng hai người chính là người yêu.

Cất tờ giấy ghi chú, Nhật Đông ngẩng đầu lên, gật nhẹ với An Vy, hỏi:

- Hôm nay cậu đến đây hẳn là có việc quan trọng.



- Ừm. Chuyện này liên quan đến cả hai nhà chúng ta.

Nghe thế, Nhật Đông nhíu nhíu mày, vẻ mặt toát lên vẻ nghiêm túc, hỏi:

- Cậu nói đi!

An Vy ngồi xuống ghế sopha, thần sắc nghiêm trọng, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, lộ vẻ khẩn trương:

- Cậu biết đó, thị trường trong nước vốn luôn bị Đỗ gia độc chiếm, nay Lôi thị không ngừng tiếp tục mở rộng thị trường, mấy vị trong Đỗ gia bắt đầu lo ngại. Không chỉ vậy, bên nhà mẹ của Đỗ phu nhân vốn làm chính trị, nhờ kết thân với Đỗ gia, hai bên cùng tiến, cùng lui thu không ít lợi ích. Đỗ gia bị chèn ép, đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ mất đi chỗ dựa kinh tế, bên đó cũng bắt đầu rục rịch, lợi dụng chức quyền đánh vào mấy dự án gần đây của Lôi thị. Đỗ lão gia vì nghĩ chúng ta sớm muộn gì cũng đính hôn, trở thành người một nhà nên dù trong lòng không thoải mái cũng nhẫn nhịn. Nhưng Đỗ phu nhân và con gái bà ta bên tai thổi gió, e rằng, sớm muộn gì cũng thuyết phục được ông ấy. Khi đó, hai nhà liên hợp đối phó Lôi thị, căn cơ của Lôi thị trong nước không sâu, chỉ sợ sẽ chịu thiệt.

Đúng là Nhật Dương tính toán tiến quân vào thị trường trong nước, mấy ngày nay, dự án mở rộng thị trường cũng tiến hành thuận lợi, nhưng Nhật Đông không ngờ nó lại mang đến nhiều nguy cơ như vậy. Ngẫm nghĩ từng lời An Vy nói, Nhật Đông lại phát hiện có chỗ không đúng:

- An Vy, sao cậu lại gọi ba mình là Đỗ lão gia, trước giờ... cậu đâu gọi như vậy?

An Vy hít sâu một hơi, khóe mắt bắt đầu đỏ lên, nói với giọng trào phúng:

- Ông ta... không xứng làm ba của tớ.

Nhật Đông kinh ngạc mở to mắt. Trước giờ, ở Đỗ gia chịu nhiều thiệt thòi nhưng An Vy vẫn một mực kính trọng ba mình. Sao tự dưng lại nói ra lời này?

- Cái chết của mẹ tớ năm đó được xử lý sạch sẽ như thế... ông ta cũng nhúng tay vào. Ở Đỗ gia, người duy nhất quan tâm tớ là ông ta... ai ngờ tới hóa ra chỉ là bù đắp cho tội lỗi mà ông ta gây ra. Bởi vì e sợ thế lực nhà mẹ của Đỗ phu nhân, ông ta ngấm ngầm cho phép bà ta tùy ý làm bậy. Cái chết của mẹ tớ, ông ta cũng có phần... rõ ràng, bà ấy yêu ông ta đến vậy... rốt cuộc, tình yêu ấy vẫn không bằng lợi ích... - An Vy uất hận, nghẹn ngào nói. Cô vùi mặt vào lòng bàn tay, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.



Nhật Đông rời khỏi bàn, bước tới vỗ vai cô an ủi. Hai người lớn lên cùng nhau, quan hệ mật thiết, thấy cô đau khổ như thế, anh cũng không đành lòng.

- Vậy... cậu tính sao?

- Tớ muốn Đỗ gia phải trả giá! Tớ muốn Đỗ gia phải suy sụp! Tớ muốn họ bị lòng tham của mình nuốt chửng!

- Thế, tớ giúp được gì cho cậu?

- Tớ... muốn hợp tác với Lôi thị. Tớ muốn gặp anh Nhật Dương nhưng mà... anh ấy nhất định sẽ từ chối. Nhờ cậu làm trung gian cho vụ hợp tác lần này.

- Được. Chuyện này cũng liên quan đến lợi ích của Lôi thị, anh tớ nhất định sẽ đồng ý. - Nhật Đông đáp ứng.

- Cảm ơn cậu.

- Để tớ đưa cậu về, sẵn tiện họ một cái trấn an.

An Vy gật đầu. Hai người cùng rời khỏi phòng làm việc.

Hôm nay bàn hợp đồng với đối tác, Trác Nhã hẹn tới nhà hàng Memory. Cô khá hài lòng với thức ăn ở đây, đồng thời cũng muốn tình cờ gặp Nhật Đông.

Xong việc, chuẩn bị ra về, cô quả thực tình cờ thấy cậu nhưng mà, bên cạnh Nhật Đông lại có một cô gái khác. Trác Nhã nhìn thoáng thấy sườn mặt của cô ấy, và cô nhận ra, đó là An Vy.

Trong lòng dâng lên một cỗ chua xót. Đáng lẽ cô phải biết rõ, hai người họ chính là một đôi. Đã biết điều đó từ rất lâu, sao lại còn mong chờ cơ chứ! Rõ là ngu ngốc.