Đường - Đa Lê

Chương 78: Biểu hiện tình yêu



Khi Cảnh Ngọc rút chân ra khỏi nước, những giọt nước bắn tung tóe lấp lánh. Cô cúi đầu, cảm nhận ánh nắng chói chang đang thiêu đốt làn da trên cổ mình. Không thoa kem chống nắng, chỉ cần một lúc đứng dưới ánh mặt trời, da cô đã nóng rát như đang bị thiêu đốt.

Nhưng cảm giác đó không thể so sánh với sự tiếp xúc nhẹ nhàng khi bàn chân cô chạm vào bàn chân của Klaus.

Có lẽ vì sự khác biệt về chủng tộc và di truyền, Klaus sở hữu những sợi lông vàng óng đặc trưng. Dù anh luôn chăm sóc rất kỹ, trên bộ đồ ngủ của anh đôi khi vẫn có thể nhìn thấy vài sợi lông màu vàng nhạt.

Bàn chân của Klaus rất trắng. Trừ những lúc tắm hoặc bơi, anh hiếm khi đi giày để lộ ngón chân. Bàn chân nam giới không thể miêu tả là "đẹp," nhưng chúng lớn, thô và mang cảm giác chắc chắn.

Cảnh Ngọc từng thử xỏ chân vào đôi giày của Klaus, cảm giác như đang đứng trên một chiếc thuyền nhỏ chòng chành — nhưng đây không phải điểm mấu chốt.

Điều quan trọng là, khi ngón chân của cô khẽ chạm vào lòng bàn chân Klaus, cô cảm nhận được như có dòng điện nhẹ nhàng lướt qua, vụt sáng và nhảy múa. Tim cô bắt đầu đập mạnh hơn.

Nhịp tim ấy như không thể kiểm soát, chỉ nghe thấy sự rung động liên hồi.

Cô giả vờ như không có chuyện gì, rụt chân lại, mắt dõi theo mặt nước lăn tăn gợn sóng, rồi nhẹ nhàng nói thêm, "Chỉ là như thế thôi, ngài Klaus thân yêu."

Ánh nắng đã hong khô nước đọng trên cổ cô.

Trong khi đó, chiếc túi Hermès Birkin ngâm trong hồ bơi cũng đã được vớt lên. Loại da cao cấp này sau khi ngâm lâu trong nước rõ ràng đã bị hư hỏng nặng.

Cảnh Ngọc chỉ cảm thấy tiếc nuối.

Chiếc túi bị hỏng trong tuyết lần trước không phải túi Birkin mà là một chiếc Classic Flap.

Klaus rất thích trượt tuyết, đặc biệt vào mùa đông, anh thường đưa Cảnh Ngọc đến dãy Alps. Nhưng Cảnh Ngọc sợ lạnh, chiếc túi nhỏ của cô lúc nào cũng đầy miếng giữ nhiệt, máy sưởi mini, và cả sợi dây chuyền kim cương cô tháo ra vì lạnh.

Lần Klaus không cẩn thận ngã xuống hố tuyết, sự việc diễn ra vào buổi tối. Cảnh Ngọc nghĩ anh cao hơn 1m9, cái hố tuyết ấy cũng không sâu hơn chiều cao của anh.

Tuy nhiên, phản ứng đầu tiên của cô lúc đó thật sự là vớt lấy sợi dây chuyền và chiếc túi của mình trước.

Thậm chí, một người bên cạnh còn lớn tiếng nhắc nhở bằng tiếng Anh, "Cứu người trước chứ, tại sao lại cứu túi?"

Cảnh Ngọc chắc chắn Klaus cũng nghe thấy chuyện này. Tối hôm đó, Klaus giữ cô lại, phạt một cách không thương tiếc.

Anh còn chất vấn không vui, "Nếu anh và dây chuyền của em cùng rơi xuống tuyết, em sẽ cứu ai trước?"

"..."

"Nếu sau này anh và chiếc túi của em cùng rơi xuống nước, em sẽ cứu cái nào?"

Cảnh Ngọc: "Còn tùy đó là túi gì."

Câu trả lời này khiến cô chịu thêm vài hình phạt nữa.

...

Bây giờ, Cảnh Ngọc không nhớ rõ tâm trạng khi đó của mình, có lẽ là do quá mê vật chất.

Điều duy nhất cô nhớ là khi ở hồ bơi lúc nãy, cơ thể cô đã hành động nhanh hơn cả suy nghĩ.

Giữa chiếc túi Birkin đắt tiền và Klaus, cô đã chọn anh.

Tại sao lại như vậy, Cảnh Ngọc không dám nghĩ sâu.

Ánh nắng gay gắt như thiêu đốt. Bàn chân vừa chạm vào Klaus vẫn còn lưu lại cảm giác nóng ấm. Cổ họng cô khô khốc, cô khẽ ho một tiếng, cố giữ vẻ bình thản.

Hôm nay trời thật nắng.

Klaus bơi thêm hai vòng rồi mới lên bờ.

Anh dùng khăn lau khô người, mái tóc như được ánh mặt trời dát vàng. Anh ngồi lên ghế dài, cầm chai nước và hỏi, "Chiều nay em có kế hoạch gì không?"

Cảnh Ngọc hơi ngẩn người, mất một lúc mới trả lời, "Ừm... đã hẹn đi xem mẫu bao bì mới với Hilger."

Klaus không nói gì thêm.

Anh xoay chai nước trong tay, ánh nắng xuyên qua, chiếu lên ngón tay anh một sắc trắng sạch sẽ, sắc bén như ánh sáng lướt qua lưỡi dao.

"Dường như em rất thân với Hilger," Klaus nói một cách bình thản, như đang tán gẫu. "Trong số những đối tác của em, em nhắc đến cậu ta nhiều nhất."

"Vì một phần vốn của cậu ấy vẫn còn ở đó," Cảnh Ngọc suy nghĩ rồi đáp, "Họ đều có những mục tiêu cao hơn. Ví dụ như Martina, thay vì kinh doanh, cô ấy thích toán học hơn, có lẽ sẽ chọn theo đuổi chuyên ngành nghiên cứu toán chuyên sâu."

Người Đức thường như vậy, nhiều người đang học đại học nửa chừng hoặc gần xong lại đột nhiên nhận ra "tình yêu đích thực" của mình ở một chuyên ngành khác, rồi xin chuyển ngành, bắt đầu lại.

Họ cũng không quá để tâm đến chuyện tốt nghiệp muộn, cho dù phải mất thêm bốn hay năm học kỳ để hoàn thành khóa học ban đầu, điều đó cũng không khiến họ căng thẳng.

Giải thích của Cảnh Ngọc dường như không khiến Klaus hài lòng.

Anh khẽ ừ một tiếng, rồi đột ngột hỏi, "Hiện giờ những người theo đuổi em đã đến lượt thứ mấy rồi?"

"Gì cơ?"

Cảnh Ngọc sững lại, nhìn kỹ khuôn mặt của Klaus.

Trong suốt cuộc trò chuyện này, Klaus chưa từng nhìn vào mắt cô.

Thực ra, điều này có phần không lịch sự. Trước đây, Klaus từng nói với Cảnh Ngọc rằng, bất kể khi nào giao tiếp với người khác, để thể hiện sự tôn trọng hoặc che giấu cảm xúc của mình, tốt nhất nên nhìn thẳng vào mặt đối phương. Nếu cảm thấy bối rối hoặc căng thẳng, hãy ngẩng đầu lên, hơi nhìn vào khu vực chân mày của đối phương — mẹo nhỏ này có thể khiến người khác lầm tưởng rằng bạn đang giao tiếp bằng ánh mắt với họ.

Klaus dạy tốt như vậy, nhưng hiện tại anh lại không nhìn thẳng vào mắt Cảnh Ngọc. Anh chỉ nhìn vào chai nước đầy trên tay. Nhiều người Đức rất thích uống loại nước có chứa nhiều bọt khí nhỏ li ti, và Klaus cũng không ngoại lệ.

Klaus, như không có chuyện gì xảy ra, nói, "Là người đang hẹn hò với em, việc anh quan tâm đến chuyện tình cảm của em có khiến em cảm thấy khó chịu không?"

Cảnh Ngọc trả lời, "Ừm... có lẽ là không."

Klaus uống thêm một ngụm nước.

"Nhưng mà..." Cảnh Ngọc nghiêng người về phía anh, phần thân trên của cô tiến gần lại. "Trước khi trả lời anh, em cần biết suy nghĩ của anh."

Cảnh Ngọc hôm nay mặc trang phục rộng rãi, cộng thêm tư thế nghiêng người, chỉ cần Klaus cúi đầu là có thể nhìn thấy những dấu ấn đỏ hồng như hoa hồng in trên vùng tuyết trắng của cô.

Nhưng Klaus không nhìn, anh dời ánh mắt đi, "Ý em là gì?"

"Em muốn biết," Cảnh Ngọc tiếp tục tiến gần hơn, "Chẳng lẽ hành động này của anh không phải là ăn giấm sao?"

"Người Đức quả thực có một số người thích ăn món chua," Klaus bình tĩnh trả lời câu hỏi của cô, "Salad khoai tây, thịt muối chua, cá chiên... các món ăn này không phải đều thích dùng giấm sao? À đúng rồi, em yêu, tụi anhkhông thường dùng giấm gạo, chủ yếu là các loại giấm trái cây."

Cảnh Ngọc bật cười khúc khích, chống cằm nói, "Thưa ngài, ý của em là "jealous" cơ mà."

Ngón tay Klaus nhịp nhịp trên chai nước nhựa đọng đầy những giọt nước nhỏ li ti.

"Buồn bã hoặc tức giận," Cảnh Ngọc nhìn thẳng vào anh, hỏi, "Có không?"

Klaus uống thêm một ngụm nước, đặt chai xuống bàn cạnh ghế nằm, rồi nằm xuống, mỉm cười nhìn cô, "Đó là biểu hiện của kẻ non nớt. Anh không nghĩ mình sẽ làm những việc trẻ con như vậy. Em cần anh nhắc nhở không, em yêu? Anh đã hơn ba mươi tuổi rồi, không phải những chàng trai trẻ cầm hoa hồng chen chúc trên tàu điện ngầm, lớn tiếng tỏ tình với em trước mặt bao người đâu."

Cảnh Ngọc bật cười "Ồ" một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng chỉ lên má.

"Nhưng mà, anh cần nhắc lại với em," Klaus nhìn cô, nói chậm rãi, "Em không được cùng lúc hẹn hò với người đàn ông thứ hai. Nếu muốn, nhất định phải báo trước cho anh."

Cảnh Ngọc thầm nghĩ, "Báo trước để làm gì? Để anh mang súng đến và bắn thẳng vào đầu đối phương sao?"

Cảnh Ngọc đâu có ngốc.

Để đáp lại tinh thần "bỏ túi cứu người" của Cảnh Ngọc, ngày hôm sau Klaus hào phóng cho cô chọn một chiếc túi đặt may theo yêu cầu. Nhưng lần này phải đợi đến nửa năm sau mới nhận được.

Điều này có nghĩa là, nếu trong vòng nửa năm tới Cảnh Ngọc muốn chấm dứt mối quan hệ này trước thời hạn, thì đến một mức độ nào đó, cô có thể không nhận được món quà quý giá này.

Tuy nhiên, hiện tại tâm trí của Cảnh Ngọc không đặt nặng vào việc này. Cô giờ đây thường xuyên đi lại giữa Mannheim và Munich.

Để thuận tiện, cũng để tránh xa gia đình nhà Đồng Cận Sinh, Cảnh Ngọc không chọn thuê nhà ở Munich. Cô có vài khách sạn quen thuộc, thường xuyên được giảm giá; hoặc đôi khi sẽ ngủ tại nhà Klaus.

Khi có việc cần nhờ hoặc thực sự cảm thấy kích động, cô sẽ gọi điện hẹn Klaus.

Người khác muốn nhờ Klaus giúp đỡ, phải nghĩ đủ cách để tặng quà hoặc tạo cơ hội tình cờ gặp gỡ.

Đổi lại, Cảnh Ngọc chỉ cần "ngủ" với Klaus một lần và nhờ anh giúp đỡ.

Không chỉ là quan hệ "miễn phí," điều này gần như là "bóc lột" luôn rồi.

Cảnh Ngọc chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội bóc lột Klaus. Cô cảm thấy mình lời to.

Klaus cũng dần cảm thấy hài lòng với tần suất hẹn hò hiện tại.

Với sự nghiêm túc và kiên nhẫn, Klaus đã hoàn thiện những kỹ năng mà anh mài giũa suốt bốn năm qua để khám phá từng ngóc ngách của Cảnh Ngọc. Rõ ràng cô rất thích cách tiếp cận này. Tần suất cô chủ động gọi điện yêu cầu gặp mặt đã từ hai tuần một lần, giờ dần trở thành mỗi tuần hai lần.

Klaus nghĩ rằng, với tốc độ tăng trưởng này, khoảng cách đến cuộc sống gặp mặt mỗi ngày cũng không còn xa.

Tuy nhiên, anh vẫn có một chút băn khoăn nhỏ. Đó là về việc Cảnh Ngọc từng nhắc đến "dùng mu bàn chân nhẹ nhàng chạm vào chân đối phương."

Klaus không quen thuộc với khái niệm "yêu." Đối với cách thể hiện tình yêu từ các thành viên trong gia đình, anh cũng rất khó để cảm nhận được.

...

Khi Klaus được đưa về dinh thự của gia tộc Essen vào tháng thứ hai, bà ngoại Lục Diệp Chân mới vội vàng từ Pháp trở về.

Lục Diệp Chân là người Hoa, từ nhỏ đã theo gia đình di cư ra nước ngoài. Cả đời bà gặp nhiều sóng gió, bao gồm cả trong hôn nhân.

Mẹ của Klaus là con gái của Lục Diệp Chân và người chồng thứ hai. Sau khi ly hôn, trong phiên tòa, hầu hết bồi thẩm đoàn đều là những người ủng hộ "thuyết ưu thế người da trắng," khiến Lục Diệp Chân không thể giành được quyền giám hộ con gái mình.

Đây cũng là nguyên nhân dẫn đến một loạt bi kịch sau này.

Lục Diệp Chân không giỏi thể hiện tình yêu một cách trực tiếp. Bà chỉ biết nhìn chằm chằm vào đám người làm trong bếp, dặn họ không được giở trò trong các món ăn của Klaus; hoặc lớn tiếng quở trách những hành vi đáng khinh của ông Essen, chỉ trích ông ta đã khiến Klaus phải chịu đựng những khổ đau không đáng có.

Và điều này, một cách gián tiếp, đã dẫn đến cái chết của Diane.

Diane, hay còn có tên tiếng Trung ít khi được sử dụng, Lục Hạn Ngọc.

Là mẹ của Klaus.

Ký ức sâu sắc nhất của Klaus về bà là hình ảnh Diane mỗi ngày cầu nguyện, mong rằng Chúa – Đấng mà bà đã phản bội một lần – sẽ tha thứ cho tội lỗi của bà.

Ngoài điều đó ra, không còn gì khác.

Klaus lật xem một số tài liệu về tuổi thơ giàu có của Cảnh Ngọc, giai đoạn phát triển khó khăn và trưởng thành, cũng như những năm tháng tiết kiệm để đi học. Bao gồm cả kết luận mà Maxim rút ra sau khi trò chuyện đơn giản với Cảnh Ngọc, những phiền muộn, lo lắng và sự bối rối của cô.

Ở một mức độ nào đó, Cảnh Ngọc có sự thiếu hụt về cảm xúc, cô rất khao khát tình yêu của cha, mong muốn được người khác chú ý, ngay cả nỗi đau cũng khiến cô cảm thấy mình được quan tâm và coi trọng.

Tuy nhiên, những trải nghiệm tồi tệ trong quá trình trưởng thành khiến cô không tin tưởng vào đàn ông, lựa chọn tự đóng kín và tự bảo vệ bản thân.

...

Klaus vừa kết thúc cuộc trò chuyện với Maxim, đứng trước cửa sổ nhìn xuống và tình cờ nhìn thấy ông Chu Gia đang trò chuyện với ai đó.

Klaus còn nhớ hồi nhỏ, những trải nghiệm tồi tệ trong nhà hàng Trung Quốc, để sinh tồn, anh đã phải ăn quá nhiều món ăn thừa của khách, những món ăn có mùi vị tệ hại, những mùi vị thiu thối đó đã tạo thành một bóng ma trong tâm trí anh. Điều này khiến anh cho đến tận bây giờ, vẫn rất khó để thử lại món ăn Trung Quốc.

Mặc dù Klaus biết món ăn Trung Quốc không giống những thứ anh đã ăn hồi nhỏ, nhưng ảnh hưởng vẫn còn đó.

Ông Chu Gia, người đã được thuê để làm hài lòng khẩu vị của Cảnh Ngọc. Kể từ khi Cảnh Ngọc rời đi, Klaus ít ăn món Trung Quốc hơn, điều này khiến Chu Gia cảm thấy một chút tiếc nuối và bất mãn vì tài năng của mình không được phát huy.

Ví dụ như bây giờ, Chu Gia rõ ràng là một bậc thầy trong tám món ăn nổi tiếng của Trung Quốc, ông biết rõ các phương pháp nấu ăn khác nhau, thỉnh thoảng còn sáng tạo ra những món ăn mới, kết hợp Đông Tây – ừ, không, là Đông Tây hòa hợp.

Nhưng kể từ khi Cảnh Ngọc rời đi, ông chỉ còn cầm lấy lương cao, mệt mỏi lau chùi từng dụng cụ nhà bếp cho bóng loáng. Khi cảm thấy nhớ nghề, ông chỉ tự chuẩn bị một bữa tối cho mình từ những nguyên liệu tươi mới từ khắp nơi, để thỏa mãn cơn thèm nấu ăn.

Sau đó ông đi dạo trong khu vườn xinh đẹp, hít thở không khí trong lành, đọc sách, chơi trò chơi, tắm bồn, trò chuyện, rồi đi ngủ đúng giờ, dậy muộn.

Không có Cảnh Ngọc, công việc trở nên nhàm chán vô vị.

Những câu chuyện ông nói chẳng ai bắt kịp, vì không phải ai cũng hiểu được các tiểu phẩm phương Bắc.

Nhưng hôm nay thì khác.

Khi Chu Gia chuẩn bị đi dạo, ông gặp Klaus.

Sau khi chào hỏi nồng nhiệt, Klaus bất ngờ hỏi một câu.

"Ông Chu," Klaus hỏi, "Trong các bộ phim Trung Quốc, có phải phụ nữ thường âm thầm cọ chân đàn ông để bày tỏ tình cảm kín đáo không?"

Chu Gia nghĩ một lát rồi vỗ đùi, "Có chứ."

"Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh chính là như vậy đấy!"