Gần đây, lịch trình của Cảnh Ngọc lại được xếp kín mít.
Trước đó, cô quen một người chủ nhà hàng Thổ Nhĩ Kỳ tên là Bahar tại câu lạc bộ bắn súng. Bahar đang có tranh chấp với nhà cung cấp cũ. Theo như Cảnh Ngọc được biết, hợp đồng cung cấp bia giữa hai bên sẽ hết hạn vào tháng sau.
Đối với Cảnh Ngọc, đây là một cơ hội cần phải nắm bắt thật chặt.
Do những yếu tố lịch sử, ở Đức có rất nhiều người Thổ Nhĩ Kỳ di cư đến sinh sống. Là một quốc gia nằm giữa hai lục địa Á - Âu, Thổ Nhĩ Kỳ cho đến nay chỉ gia nhập NATO nhưng vẫn chưa được phép gia nhập EU.
Klaus từng vô tình nói với Cảnh Ngọc một câu,"Nếu Thổ Nhĩ Kỳ gia nhập EU, chỉ sợ toàn bộ người dân nước họ sẽ dọn đến eo biển Bosphorus."
Cảnh Ngọc không quan tâm đến các vấn đề quốc gia, cô chẳng để ý đến ông Erdogan thường xuyên xuất hiện trên các bản tin quốc tế, cũng không hiểu biết gì về thứ gọi là "chủ nghĩa Pan-Turkism" thích xen vào chuyện người khác của Thổ Nhĩ Kỳ.
Đối với cô, những điều cô có thể tiếp xúc về Thổ Nhĩ Kỳ trong cuộc sống ở Đức chỉ là những cửa hàng bán đồ nướng Thổ Nhĩ Kỳ ở khắp nơi, thịt nướng quay doner kebab do người Thổ làm, món kẹo lokum ngọt đến ê răng với lớp đường như mây bọc lấy hạt khô, kem Thổ Nhĩ Kỳ xoay tới xoay lui trêu chọc khách hàng, và cả những bộ phim tình cảm của Thổ Nhĩ Kỳ ra sức xuất khẩu văn hóa, học theo một quốc gia châu Á nhỏ bé nào đó.
Ngoài những điều đó, điều mà Cảnh Ngọc quan tâm nhất chính là liệu bia và rượu vang của cô có thể bán được vào nhà hàng của người Thổ Nhĩ Kỳ hay không.
Cảnh Ngọc sống ở Đức đã lâu, lần cô gặp phải sự phân biệt chủng tộc nghiêm trọng nhất lại đến từ một nhóm người gốc Thổ Nhĩ Kỳ. Có người trong lòng bất mãn, gọi họ là "tụi người Thổ" một cách miệt thị.
Cảnh Ngọc không phải người phân biệt chủng tộc, cô hiểu rõ những kẻ tệ hại thỉnh thoảng xuất hiện không thể đại diện cho cả một dân tộc hay quốc gia. May mắn là Bahar không có thành kiến về chủng tộc hay quốc gia. Thậm chí, vì từng sống ở Quảng Châu, anh ta khá thân thiện với người Trung Quốc.
Bahar kể với Cảnh Ngọc về nhà cung cấp bia trước đây của mình. Đối tác đó đến từ Nhật Bản nhưng lại không hề có sự "chuyên nghiệp" hay "lịch thiệp" như lời đồn đại, làm việc thì cứng nhắc, bảo thủ. Những chuyện vốn dĩ chỉ cần vài câu nói là xong, bên đó lại dây dưa kéo dài đến mấy ngày, khiến Bahar nổi trận lôi đình.
Điều làm Bahar tức giận nhất là đối tác kia ngoài mặt tỏ vẻ lịch sự, sau lưng lại chơi xấu, lấy lô bia vốn dành cho Bahar giao trước cho đối thủ cạnh tranh của anh.
"Đây chẳng phải là quan hệ hợp đồng gì cả," Bahar phẫn nộ nói, "Đây là bất hợp lý."
Cảnh Ngọc gật đầu đồng tình, "Đúng vậy."
Câu chuyện diễn ra khi cô vừa dùng bữa tối với Bahar tại nhà hàng của anh. Hôm nay là thứ bảy, vừa qua chín giờ tối, quán đông nghẹt khách đến đặt cược đua ngựa. Một vũ công múa bụng được Bahar thuê đang biểu diễn điệu nhảy nóng bỏng, chiếc váy đỏ như những cánh hoa rực rỡ của hoa thược dược.
Trên bàn là một con cá tẩm gia vị Thổ Nhĩ Kỳ và Kurdistan, mang hương vị độc đáo, cùng với thịt cừu nướng và thịt ướp.
Ở Thổ Nhĩ Kỳ, đồ uống có cồn rất đắt, nên nhiều người chọn cách tự ủ rượu như rượu anh đào, rượu dâu tằm... thậm chí cả quốc tửu của Thổ Nhĩ Kỳ là rượu Raki – một loại rượu được làm từ nho và hồi, mang hương vị nồng nàn của đại hồi.
Một số người Thổ rất thích mùi vị này, nhưng rõ ràng nó không phù hợp với phần đông người Đức. Vì thế, Bahar vẫn phải nhập khẩu số lượng lớn bia và rượu vang để phục vụ khách hàng khác.
Cảnh Ngọc mang theo sản phẩm của mình, một chai bia và một chai rượu vang. Hương vị của hai loại rượu này khiến Bahar hết lời khen ngợi, nhưng khi bàn đến chuyện nhập hàng, anh ta lại lảng tránh một cách tinh tế.
"Cô phải hiểu, Jemma," Bahar nói, "Tôi không thích làm quảng cáo cho người khác. Loại bia bán ở đây trước kia, tôi đã yêu cầu bên đó làm bao bì riêng cho nhà hàng của tôi."
Đây không phải là yêu cầu quá đáng.
Cảnh Ngọc nghĩ, giống như món bắp rang bơ vị vanilla của Haidilao mà cô thích, nhà máy sản xuất cũng thiết kế riêng bao bì đặc biệt cho Haidilao.
Chỉ là điều này khiến kế hoạch quảng bá thương hiệu của cô bị ảnh hưởng đôi chút.
Cảnh Ngọc nói, "Tôi hiểu điều đó—"
"Không," Bahar nói, "Thật lòng mà nói, vì chuyện với đối tác trước kia, tôi bị tổn thương lòng tin với các đối tác châu Á. Thổ Nhĩ Kỳ là bạn của châu Á, tôi không ngờ lại bị phản bội."
Cảnh Ngọc im lặng.
Cô chỉ ăn một chút cá nướng, giờ đây đang bình tĩnh chờ Bahar nói tiếp.
"Tôi từng đến rất nhiều nhà hàng ở Quảng Châu, rất thích loại bàn xoay bằng kính ở đó – ôi, trông thật đẹp, chẳng khác nào chiếc máy quay thịt nướng," Bahar nhìn Cảnh Ngọc, đôi mắt đen láy của anh ánh lên tia sáng khó đoán, như một con sói đang thương lượng với một bầy yếu thế hơn. "Tôi còn rất ngưỡng mộ một vài cách kinh doanh nhà hàng của các cô."
Cảnh Ngọc hỏi, "Cụ thể là gì?"
Bahar ẩn ý, "Theo tôi biết, ở một số nhà hàng bên Trung Quốc, nhiều hãng đồ uống muốn quảng bá sản phẩm đã trả một phần tiền thuê mặt bằng cho nhà hàng, thuê một khu vực nhỏ để đặt kệ hàng, bán đồ uống."
Cảnh Ngọc đã hiểu.
Bahar nói, "Tôi muốn hợp tác với cô, Jemma, theo cách đó."
Cảnh Ngọc không trả lời.
Cô uống cạn cốc bia cuối cùng mà mình mang đến.
Ngón tay chạm nhẹ vào thành ly, Cảnh Ngọc lịch sự nói lời tạm biệt, "Tôi nghĩ mình cần thảo luận với đối tác của mình. Hẹn gặp lại."
Bahar cười nhiệt tình, mời cô thưởng thức các món ăn đặc trưng của Thổ Nhĩ Kỳ. Nhưng đối với Cảnh Ngọc, mùi gia vị quá nồng đến mức dạ dày cô đau quặn, thậm chí có cảm giác buồn nôn.
Đặc biệt, lúc ra về, Bahar còn dành cho cô một cái ôm tạm biệt thân mật.
Cảnh Ngọc không thích bộ râu quá rậm của anh ta. Cái ôm bất ngờ ấy làm cô không kịp phản ứng, khi bộ râu vừa ẩm ướt vừa nặng mùi – giống như cỏ dại ẩm mốc, hay lông cừu vài ngày chưa tắm – chạm vào má mình, cô suýt chút nữa đã nôn ra.
Buổi tối hôm đó, cô đã hẹn gặp Klaus.
Klaus vừa trở về từ Mittenwald, một thị trấn nằm dưới chân dãy núi tuyết trắng xóa, nổi tiếng với nghề làm đàn violin. Lần này, anh mang về tặng cô một cây đàn violin xinh đẹp.
Vừa gặp nhau, Klaus cúi xuống ngửi mái tóc cô, rồi nhíu mày, "Có ai vừa ăn thịt cừu nướng xong đã ôm em à?"
Anh đặc biệt nhạy cảm với mùi hương, đến mức có thể phân biệt từng người chỉ dựa vào mùi.
Cảnh Ngọc không tự cảm nhận được mùi trên người mình, nhưng cô kể lại cuộc gặp gỡ không mấy vui vẻ với Bahar tối đó, cùng những yêu cầu kinh doanh quá đáng mà anh ta đưa ra.
Klaus lập tức bảo cô đi tắm, còn quần áo thì đem đi giặt ngay.
Cảnh Ngọc nhận ra, đây là lần đầu tiên Klaus thể hiện chút không vui rõ ràng. Anh như thể đang bảo vệ lãnh thổ của mình.
Nhưng chuyện này cũng không phải vấn đề lớn. Cảnh Ngọc vốn không ưa những cái ôm bất ngờ và mùi hương gây ngột ngạt. Sau khi thay áo choàng tắm, cô hào hứng ngắm nghía cây đàn violin mới.
Cô kể cho Klaus một câu chuyện thú vị, "Em đã từng kể với anh chưa? Hồi nhỏ, em bắt đầu học đàn nhị trước, dây đàn cũng phải bôi nhựa thông. Lần đầu tiên bôi, em không có kinh nghiệm nên bôi quá nhiều. Khi kéo dây đàn, khói bay lên nghi ngút khiến em hoảng sợ. Tối đó, em nói với mẹ là sẽ không bao giờ học đàn nhị nữa..."
Klaus tỏ ra rất hứng thú, hỏi tiếp, "Thế sau đó thì sao?"
"Rồi thì... em phát hiện ra học violin cũng không dễ hơn chút nào... Hừm, biết vậy ngày đó em cứ học đàn nhị."
Klaus hỏi, "Tại sao em lại nghĩ thế?"
Cảnh Ngọc vuốt nhẹ dây đàn, đáp, "Vì nếu học đàn nhị, năm năm trước, trong tang lễ của ông nội, em có thể kéo một bản nhạc tang thật xuất sắc để góp vui."
Klaus: "..."
Cảnh Ngọc vốn nghĩ Klaus bảo cô đi tắm là để chuẩn bị cho một trận chiến đầy nhiệt huyết, nhưng cô đã tính nhầm. Klaus không làm gì cả, chỉ ôm cô trong tay, ngón tay dịu dàng vuốt ve mái tóc.
Anh không có mùi hương mạnh mẽ, hoang dại. Anh giống như hương cỏ vetiver hay chút hương đắng nhè nhẹ của ngải cứu, mang lại cảm giác bình yên.
"Về chuyện lần trước," Klaus bỗng nhiên nói, "Anh còn một số điều muốn hỏi em."
Cảnh Ngọc vốn đã mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ lại bị kéo ra khỏi cơn mộng bởi câu nói ấy. Cô nửa tỉnh nửa mê, nằm trên ngực Klaus, ngập ngừng hỏi, "Gì vậy?"
Klaus đã quen với những hành động vô thức của cô. Ai cũng có điểm yếu riêng, dù Klaus không hiểu mình giữ vai trò gì trong tâm trí của Cảnh Ngọc, điều đó không ngăn anh tiếp tục làm chiếc ô bảo vệ của cô.
"Anh vẫn chưa hiểu rõ lắm," Klaus nói, "Người Trung Quốc xác định mối quan hệ tình cảm thường khá chậm, đúng không? Một người bạn của anh thấy bối rối, em có thể giải thích giúp không?"
Nếu là ngày thường, Cảnh Ngọc chắc chắn rất sẵn lòng giúp Klaus. Nhưng hôm nay cô quá mệt, mệt đến mức không cần ngáp cũng rơm rớm nước mắt.
"Ừm... chắc là hơi chậm," Cô trả lời mà chẳng buồn suy nghĩ, "Có lẽ... đầu tiên là hẹn nhau đi ăn? Rồi tìm cơ hội nắm tay, đi dạo phố..."
Klaus hỏi tiếp, "Đi dạo phố là sao?"
"Chỉ là... tay trong tay đi dạo, trò chuyện, làm những chuyện vô thưởng vô phạt thôi."
Klaus gật đầu đầy suy tư.
"Sau đó," Cảnh Ngọc tiếp tục, đầu óc đã rơi vào trạng thái ngừng hoạt động, "Ờm... ôm nhau, rồi ngượng ngùng hôn nhau... Khi tình cảm đủ sâu thì sẽ ngủ cùng nhau..."
Câu chuyện sau đó chẳng còn rõ ràng. Cảnh Ngọc quá mệt, đầu tựa lên ngực Klaus, nơi còn đọng chút nước dãi của cô, rồi ngủ thiếp đi.
Klaus không gọi cô dậy.
Trong giấc mơ, Cảnh Ngọc thấy mình vô cùng sung sướng. Cô mơ rằng Bahar không hề đưa ra những yêu cầu quá đáng, mà lại đuổi theo cô, tha thiết muốn ký hợp đồng mua bia số lượng lớn. Sau khi ký hợp đồng, trời mưa xuống từng xấp tiền euro, toàn tờ 500, còn cô thì sung sướng gom từng xấp nhét đầy bao tải.
Cảnh Ngọc cười tỉnh giấc từ trong đống tiền mơ mộng ấy.
Klaus đã đi đâu mất. Cô ngủ đến tận 10 giờ sáng.
Người đầu bếp đã chuẩn bị sẵn bữa sáng. Có lẽ vì Cảnh Ngọc hiếm khi ghé thăm, người này dường như cảm thấy tài nấu nướng của mình khó có dịp thể hiện. Vì vậy, mỗi lần cô đến, ông đều cố gắng chuẩn bị các món ăn Trung Hoa thật đặc biệt.
Khi ăn được nửa bữa, cô tranh thủ giúp ba người bạn học cấp ba trong nước "chặt giá" trên Pinduoduo.
Cô vừa cảm thán về sự sáng tạo của các ứng dụng mua sắm trực tuyến trong việc kéo người dùng, thì Klaus trở về.
Anh hỏi, "Cuối tuần này, em muốn đi hồ Chiemsee không?"
Cảnh Ngọc đặt đũa xuống, ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi, "Hồ Chiemsee mà có lâu đài Herrenchiemsee ấy hả?"
"Đúng vậy," Klaus gật đầu, cởi áo khoác đưa cho người giúp việc, cúi đầu tháo đôi găng tay da đen. "Có lẽ em muốn tận hưởng một cuối tuần ở đó?"
Cảnh Ngọc đáp, "Được thôi."
Cô vừa định uống một muỗng cháo lại hỏi tiếp, "Sẽ còn ai đi cùng nữa?"
Klaus bình tĩnh trả lời, "Một vài thành viên trong câu lạc bộ bắn súng sẽ đi, còn có Bahar? Hay là Baham nhỉ, xin lỗi anh không nhớ chính xác tên anh ta lắm. Chính là người Thổ Nhĩ Kỳ với bộ râu giống lông cừu ấy."
Cảnh Ngọc lập tức hiểu ý Klaus.
Cô vui vẻ reo lên, chạy đến trước mặt anh, "Anh định giúp em à?"
"Em yêu," Klaus sửa lời cô, đôi mắt xanh lục ánh lên nét cười, "Đây chỉ là một buổi giao lưu xã hội thông thường của các thành viên câu lạc bộ bắn súng thôi mà."
Cảnh Ngọc ôm lấy anh, bày tỏ sự phấn khích của mình một cách nồng nhiệt, "Anh đúng là tinh tế, chu đáo, nhạy cảm, thấu hiểu lòng người..."
Klaus điềm tĩnh tiếp nhận những lời khen đầy màu sắc từ rồng con. Anh vẫn đang tháo găng tay.
Những lời tán dương dồn dập của rồng con khiến ma vương choáng váng. Vừa tháo được một chiếc găng tay, anh lại vô tình làm rơi nó.
Ma vương dường như rất thích thú với khoảnh khắc vụng về nho nhỏ này.
Cảnh Ngọc vẫn tiếp tục không tiếc lời ca tụng Klaus, "—Anh thật sự quá tuyệt vời, chắc hẳn đối xử với bạn gái của mình cũng chỉ tốt đến thế mà thôi, đúng không?"
Rõ ràng, hai từ nào đó đã chạm đúng vào tâm khảm của Klaus.
Klaus đang tháo găng tay liền ngẩng đầu nhìn Cảnh Ngọc.
Ánh mắt anh như muốn dùng chiếc găng tay da vừa tháo ra quật một phát vào mông cô.
Anh hỏi, "Bạn gái à? Sao em không nói luôn là... tình nhân?"
Cảnh Ngọc gãi đầu, ngập ngừng, "Khả năng dùng tiếng Trung của anh... thật sự đạt tới mức thần sầu rồi đấy."
"Đừng có tâng bốc nữa," Klaus đặt chiếc găng tay da xuống bàn một cách dứt khoát, nhắc nhở cô, "Ngồi đó mà suy nghĩ xem vừa rồi em nói sai chỗ nào, nếu không, anh không đảm bảo rằng lát nữa anh sẽ không muốn chém thứ gì đó bằng mã tấu đâu."
Cảnh Ngọc húng hắng ho vài tiếng, dè dặt hỏi, "Nếu anh thực sự muốn chém để xả giận, có thể giúp mấy người bạn Trung Quốc của em chém giá trên Pinduoduo được không?"