Trong mười tám năm cuộc đời bình thường của Khương Mộ, bước ngoặt lớn nhất có lẽ là việc ba mẹ cô ly hôn khi cô mới 9 tuổi, tuy trước đó cô đã thi trượt kỳ thi tuyển sinh đại học nhưng nó nằm trong phạm vi ‘dự liệu’ của cô nên cô không cảm thấy bị đả kích gì cả.
Là một học sinh trung học được giáo dục tốt và tuân thủ luật pháp mà nói, khi đột nhiên nghe tin Cận Triêu, người mà cô luôn coi như người thân, đang mang trên mình một mạng sống của con người, cô hoàn toàn cảm thấy bối rối, hay nói đúng hơn là sợ hãi, ngay lúc cô còn chưa kịp hồi thần lại thì Cận Triêu lại nói ra những lời đó với cô, dẫn đến hai ngày sau đó cô vẫn còn cảm thấy hoảng hốt, so với sợ hãi thì cô lại càng cảm thấy lo lắng hơn, cô cố gắng hỏi Cận Cường, nhưng hình như tất cả mọi người đều đang cố tình che giấu chuyện của Cận Triêu, chỉ cần Khương Mộ nhắc đến chuyện thời trung học của Cận Triêu, Cận Cường lúc nào cũng trả lời qua loa cho có lệ và bảo cô đừng bận tâm tới chuyện đó nữa.
Khương Mộ không thể tưởng tượng được những năm này Cận Triêu đã xảy ra biến hóa lớn đến mức nào? Càng suy đoán, những tưởng tượng khủng khiếp càng ngày càng hành hạ cô.
Cả tuần cô không đến gara ô tô, cũng không có liên lạc với Cận Triêu, nhưng mỗi buổi sáng trước khi đi học đều nhìn thấy có một hộp sữa để sẵn trước cửa nhà mình, cô lại không khỏi suy nghĩ về bóng lưng của Cận Triêu ngày hôm đó.
Sau khi cô vừa chuyển về nhà Cận Cường, Cận Triêu đã nhờ người chuyển sữa về cho cô, khi đó Cận Triêu còn dặn dò cô những hôm nào trời lạnh nhớ dậy sớm năm phút để hâm nóng sữa, không nên uống sữa đã để lạnh.
Cho nên mỗi ngày Khương Mộ đi ra ngoài, cầm hộp sữa trong tay, trong lòng cô luôn có những cảm xúc lẫn lộn.
Cô không chắc ngày hôm đó có phải Cận Triêu đang có tâm trạng không tốt nên mới nói ra những điều như thế với cô hay không, nhưng vào sáng thứ bảy, cô vẫn không nhịn được gửi cho anh một phong bì màu đỏ và kèm theo lời nhắn: Phí nuôi dưỡng Tia chớp.
Nhưng bên kia lại không hề có động tĩnh gì, Cận Triêu cũng không bấm nhận hay trả lời, cô gửi lại một lần nữa nhưng vẫn như cũ không có chuyện gì xảy ra.
Sau đó, Khương Mộ giống như đang giận dỗi liên tiếp gửi tới cho anh vô số phong bao lì xì màu đỏ, cho đến khi ví tiền của cô đã trở nên trống rỗng thì Cận Triêu vẫn chưa hề trả lời.
Sau khi tan học, Khương Mộ bắt xe buýt số 6 đi đến đường Đồng Nhân, nhưng khi xuống xe, cô nhìn thấy cửa cuốn của gara ô tô vẫn còn đóng chặt, ngay cả cửa hàng thú cưng của Tam Lại cũng khóa cửa. Không gian trống rỗng trước gara ô tô đột nhiên làm cho cô cảm thấy mờ mịt và luống cuống.
Một thời gian sau sau khi Cận Hân gặp chuyện không may đã khiến cô cảm thấy mình và người nhà Cận Cường khó có thể dung nhập, thậm chí ở chỗ này cũng không có chỗ dung thân cho cô, cũng may còn có Cận Triêu kịp thời xuất hiện như một tấm gỗ trôi cứu vớt cô khỏi cảm giác cô đơn không nơi nương tựa, giúp cho tình cảnh của cô không trở nên thê thảm đến mức không còn nơi nào để đi, không đến mức lưu lạc đầu đường xó chợ chật vật không chịu nổi, cũng không đến mức lẻ loi một mình không nơi nương tựa khi cảm thấy đau buồn, cô đã sớm coi Cận Triêu là chỗ dựa duy nhất trong thành phố này, và cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới mãnh gỗ này cuối cùng cũng sẽ trôi mất, để lại một mình cô phiêu bạt giữa biển khơi.
Khương Mộ không phải là người giỏi giao tiếp, cô đã lâu không có hòa hợp với các bạn cùng lớp, ngoại trừ những giao tiếp cần thiết trong trường học thì cô không còn bất kỳ liên lạc riêng tư nào khác, bình thường ngoại trừ việc đi học, sau khi tan học cô đều lập tức trở lại nhà Cận Cường rồi nhanh chóng đóng cửa trốn vào thế giới nhỏ của riêng mình, lúc này đứng trên con đường lạnh lẽo, tuy ngoài mặt nhìn cô vẫn ổn, nhưng trong lòng thực chất đã trở nên trống rỗng.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, sau khi mặt trời lặn nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, tuy rằng Khương Mộ có mặc một cái áo khoác bên ngoài áo đồng phục học sinh nhưng cô vẫn cảm thấy rất lạnh, cô rụt tay vào ống tay áo rồi đi tới gara ô tô gõ cửa, nhưng đợi hồi lâu vẫn không có ai mở cửa cho cô, vẻ mặt của cô dần dần trở nên uể oải, ngay khi cô chuẩn bị thu tay lại, đột nhiên từ bên trong cửa cuốn phát ra một tiếng "bùm", cô nghe thấy tiếng của Tia chớp không ngừng dùng thân mình đập vào cửa và sủa to.
Khương Mộ nhanh chóng ngồi xổm xuống và lớn tiếng gọi nó: "Tia chớp, Tia chớp, là tao đây!"
Tia chớp cũng nghe thấy giọng nói của Khương Mộ, nó cứ nhe răng phát ra âm thanh hừ hừ nghe có vẻ rất lo lắng, thân hình vẫn không ngừng đập vào cửa cuốn.
Khương Mộ dán người lên cửa cuốn, nói với nó: "Tao không có chìa khóa nên không vào được, mày đừng có gấp, tao không đi, tao vẫn ở chỗ này.”
Cô ngồi xổm bên cánh cửa cuốn và tiếp tục nói chuyện với Tia chớp, thỉnh thoảng nó còn phát ra vài âm thanh nghe như tiếng rên rỉ giống như đang đáp lại cô.
Trên đường gió không ngừng nổi lên, người đi đường càng ngày càng ít, cách một cánh cửa cuốn, Khương Mộ ôm cặp sách ngồi xổm tựa vào trên cửa cuốn, Tia Chớp cũng dần dần không lấy thân mình đụng vào cửa nữa, chỉ là nó vẫn cứ đi qua đi lại đằng sau cửa cuốn.
Khương Mộ đưa tay lên miệng, thở dài lẩm bẩm với Tia Chớp: “Không biết ông chủ của gara ô tô đã đi đâu rồi? Lạnh quá, tao phải đi đây.”
Tia Chớp giống như có thể nghe hiểu lời cô nói, nó giơ lên bàn chân đầy thịt của mình lên không ngừng cọ vào cửa cuốn, Khương Mộ cũng quay người lại đặt tay lên cánh cửa cuốn.
Chợt có ánh đèn xe lóe lên, một chiếc Honda màu trắng nhanh chóng dừng lại bên đường, lúc Tam Lại xuống xe nhìn thấy có một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi xổm bên cửa cuốn, anh ta thoáng giật mình.
Khương Mộ cảm giác được bên đường có ánh sáng nên liền quay đầu lại, cô nhìn thấy Tam Lại vừa đi đâu đó về, phía sau anh ta là Cận Triêu đang mặc áo khoác đen và quần jean, vừa nhìn thấy Khương Mộ, lông mày anh hơi nhíu lại.
Khương Mộ ôm cặp sách trong tay đứng dậy, Tam Lại có chút ngạc nhiên hỏi cô: “Em đến từ lúc nào?”
“Sau khi tan học.”
Tam Lại kiểm tra thời gian: "Em ngồi ở đây lâu như vậy rồi à? Có lạnh lắm không? Đúng là một cô bé ngốc nghếch mà."
Khương Mộ không trả lời mà cẩn thận liếc nhìn về phía Cận Triêu, bóng dáng lạnh lùng của anh đi tới bấm khóa mở cửa cuốn, Tia chớp hưng phấn sủa to một tiếng rồi lập tức lao ra ngoài, Khương Mộ còn chưa kịp phản ứng thì nó đã nhảy cẫng lên người cô, hiện tại Khương Mộ đã không thể chịu được sức nặng của Tia Chớp, chiếc cặp cô đang cầm liền rơi xuống đất, có lẽ vì đã lâu nó không được gặp Khương Mộ nên trông nó như một con chó điên cứ nhào tới nhào lui trong lòng cô, còn Khương Mộ thì cứ liên tục tránh né những hành động âu yếm của nó.
Cho đến khi có một giọng nói vang lên bên tai cô: "Lại đây."
Lúc này Tia chớp mới dừng hành động điên cuồng của mình lại và chạy đến vẫy đuôi trước mặt Cận Triêu, nó vui đến nỗi ngay cả cặp mông mập mạp cũng run lên.
Cận Triêu cũng không liếc nhìn Khương Mộ một cái liền đi thẳng vào gara ô tô, Khương Mộ vội vàng nhặt cặp sách trên mặt đất lên rồi đi theo, cô lớn tiếng nói với Cận Triêu: "Em có gửi tiền phí chăm sóc Tia Chớp cho anh nhưng anh không có phản hồi, vậy nên em mới tới đây xem thử.”
“Em xem xong chưa?” Cận Triêu đứng quay lưng về phía cô, giọng điệu đầy vẻ lạnh lùng.
Khương Mộ cắn môi, bước chân cô dừng lại ở trước cửa gara và cũng không đi theo vào nữa, anh bật đèn trong phòng bảo trì, trầm giọng nói với cô: “Xem xong rồi thì về đi để anh còn đóng cửa."
Ngón tay đang cầm cặp của Khương Mộ dần dần siết chặt, vẫn cứng rắn không chịu rời đi, cô không nói được lời nào, chỉ biết đứng đó nhìn chằm chằm vào bóng dáng của anh.
Cận Triêu cởi áo khoác đi vào phòng, chốc lát sau lại đến phòng nghỉ tìm kiếm đồ đạc một hồi, rồi lại mở hai tờ hóa đơn sửa chữa ra để thống kê sổ sách, sau đó lại đi vào phòng sửa chữa ngồi xổm trước rương sắt tìm thứ gì đó.
Trong lúc đó, Khương Mộ vẫn luôn đứng ở trước cửa gara, gió lạnh thổi sượt qua lưng cô, môi cô cũng đã trở nên tím tái vì lạnh, Cận Triêu cuối cùng cũng ném dụng cụ trong tay vào hộp dụng cụ, anh đứng dậy và nhìn chằm chằm vào cô: "Rốt cuộc em muốn gì đây?”
Khương Mộ cũng không biết, cô thực sự không biết mình nên làm gì vào lúc này. Cô chỉ đơn giản là không muốn bọn họ rơi vào trạng thái như thế này, cô biết Cận Triêu đang cố tình đẩy cô ra, đẩy cô ra khỏi thế giới của anh, nhưng cô không muốn rời đi, mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, Cận Triêu mím môi lạnh lùng nói: "Anh nói lại lần nữa, bây giờ anh muốn đóng cửa, nếu em không muốn đi thì cứ đứng đó cả đêm đi."
Tam Lại từ cửa hàng bên cạnh đi vào, nhìn thấy Khương Mộ còn ôm cặp đứng ở cửa, anh ta có chút kinh ngạc đi tới cầm lấy chiếc cặp nặng trĩu trong tay Khương Mộ rồi hỏi: "Tính tình của cô bé này cũng đủ cứng rắn đấy, em ăn tối chưa?”
Câu nói này làm cho hai mắt Khương Mộ dần mờ đi vì cảm thấy ấm ức, cô lắc đầu, cố kìm nén nước mắt, nhìn thấy cảnh tượng cô lắc đầu Tam Lại cũng cảm thấy không đành lòng, anh ta quay đầu liếc nhìn Cận Triêu thì thấy anh đang đứng quay lưng lại với bọn họ và chuẩn bị đi vào phòng khách.
Tam Lại thở dài, anh ta đặt tay lên vai Khương Mộ, ôm cô đi, sau đó nói: “Đi thôi, đừng ở đây nữa, đến chỗ của anh đi.”
Khương Mộ ngồi xổm trong gió lạnh hơn một giờ nên bước chân của cô lúc này có hơi yếu ớt, Tam Lại kéo cô vào cửa hàng thú cưng của anh ta, trong cửa hàng có bật máy sưởi, vừa bước vào đã thấy một luồng nhiệt độ ấm áp ập đến. Nước mắt trên mặt Khương Mộ bắt đầu rơi xuống lộp bộp, Tam Lại chưa từng gặp phải loại tình huống như thế này nên anh ta chỉ biết vội vàng an ủi cô: "Em có đói không?"
Khương Mộ gật đầu.
"Lạnh lắm à?”
Khương Mộ vẫn gật đầu
Tam Lại đẩy chiếc ghế êm ái của anh ta ra rồi nói: "Em ngồi xuống sưởi ấm một lát đi, để anh đi lấy đồ ăn cho em."
Nói xong Tam Lại đem cặp sách của cô đặt ở quầy thu ngân rồi đi lên lầu, sau khi anh ta đi tâm tình của Khương Mộ mới dần ổn định lại, cô đã tới cửa hàng thú cưng này rất nhiều lần và hiển nhiên cũng biết rằng trên cửa hàng còn có một tầng lầu nhỏ là nơi Tam Lại đang ở, nhưng cô chưa từng đi lên đó.
Cô ngẩng đầu lên, nghe thấy Tam Lại từ trên cao nói với cô: “Em đừng quá lo lắng, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng đừng tự hành hạ bản thân, đây là châm ngôn sống của anh, cho dù có muốn giải quyết thì cũng phải lấp đầy cái bụng trước đã…"
Tam Lại cứ nói luyên thuyên mãi giống như một bà cụ non, còn một cô gái trẻ tuổi như cô thì càng nghe càng cảm thấy nhức đầu, dường như anh ta cũng không quan tâm Khương Mộ có nghe mình nói hay không.
Chờ đến khi anh ta bưng một bát mì xuống liền phát hiện tình trạng của cô còn tốt hơn anh ta nghĩ, trên mặt Khương Mộ đã không còn một giọt nước mắt nào, chỉ là cả người vẫn cảm thấy vô cùng ũ rũ.
Anh ta kéo chiếc bàn kính nhỏ đến trước mặt cô và nói: ‘Tranh thủ ăn mì lúc còn nóng.”
Bát mì của Tam Lại nấu có rất nhiều nguyên liệu, anh ta còn bỏ vào không ít thịt bò mà mẹ mình mới mua cho, còn bỏ thêm một quả trứng kho, thịt bò rất nát, trứng kho cũng rất ngon miệng, không biết có phải do đói bụng hay không, Khương Mộ lại cảm thấy đây là món mì thịt bò ngon nhất mà cô từng ăn.
Tam Lại nhìn thấy bộ dáng đói khát của cô liền đưa mã WeChat QR của mình ra trước mặt cô, Khương Mộ sửng sốt một chút, sau đó thấp giọng hỏi: "Đây là... ý bảo em chuyển tiền bữa ăn này à?”
Tam Lại cười nói: "Em nghĩ anh là loại người như thế à? Trong lúc em đang cảm thấy khổ sở sao anh nỡ đành lòng bỏ thêm đá xuống giếng. Đây là anh muốn em kết bạn WeChat với anh, lần sau nếu em có ghé qua đây thì cứ đến tìm anh.”
Khương Mộ cầm đũa ngơ ngác nhìn Tam Lại, Tam Lại kéo ghế về phía trước và nói với cô: "Khi nào em muốn gặp Tia Chớp thì em cứ nhắn tin cho anh, anh sẽ dẫn nó tới gặp em."
Khương Mộ lại cố gắng nghẹn xuống nước mắt đang sắp trào lên, chóp mũi cũng trở nên đỏ bừng, cô lên tiếng: "Anh Tam Lại, anh không chỉ biết nấu ăn ngon mà còn là một người tốt bụng như vậy, chưa kể lại rất yêu thương động vật, vậy mà anh Gà trống sắt cứ thắc mắc không hiểu tại sao đến bây giờ anh vẫn chưa có vợ."
Thấy cô cảm động đến mức sắp òa khóc, Tam Lại nhanh chóng đổi chủ đề, nói: “Đương nhiên, nếu em thực sự muốn cảm ơn anh thì em có thể trả ơn bằng cách đăng ký thẻ thành viên VIP bên anh và Tia chớp của em cũng sẽ nhận được một voucher giảm giá 30% cho dịch vụ tắm rửa và và cắt lông."