Khương Mộ vừa thêm tài khoản WeChat của Tam Lại vừa tranh thủ ăn xong bát mì, ở tầng một của cửa hàng có một bồn rửa, Khương Mộ cầm bát đĩa đã ăn xong đi đến bồn rửa rửa sạch rồi đặt lại ở trên bàn.
Tam Lại đã pha cho cô một tách trà hoa cúc, Khương Mộ cầm tách trà lên và chậm rãi thưởng thức hương trà, hình như mỗi lần Tam Lại đứng ở cửa đều bưng một tách trà hoa cúc.
Cô không khỏi hỏi anh ta: “Trà hoa cúc uống ngon lắm sao?”
Tam Lại nhún vai: “Ở chỗ anh chỉ có trà này thôi, bình thường anh cũng đâu uống loại trà gì khác.”
Khương Mộ nhấp một ngụm liền cảm thấy mùi vị hơi đắng, so với trà hoa hồng và trà hoa nhài thì cô thích hai thứ sau hơn, vậy nên cô liền hỏi: "Tại sao?"
Tam Lại nghiêm túc nói: “Giúp hạ hỏa.”
Khương Mộ nghiêm túc hỏi: “Anh hay cảm thấy tức giận lắm sao?”
Tam Lại cười lớn, anh ta thản nhiên nói với cô: “Lần sau em hỏi Tửu thử xem.”
Khương Mộ chợt nhận ra Tam Lại đang nói đến cái gì, hai má cô trở nên đỏ bừng, cô căng thẳng cầm tách trà lên nhấp một ngụm, sau đó liền ngắt lời anh ta: “Hiện tại anh ấy đâu còn để ý tới em.”
Tam Lại lười biếng tựa lưng vào ghế nhìn cô: “Cậu ta phớt lờ em thì cứ mặc kệ cậu ta, đi học thì vẫn nên đi học, chẳng lẽ cậu ta ăn thịt em sao?”
Khương Mộ đặt tách trà xuống, cô chống tay lên mép ghế hỏi: "Cận Triêu... anh ấy thi trượt đại học là do xảy ra chuyện gì trong cuộc đua xe mô tô à?"
Đây là suy đoán có khả năng nhất mà cô có thể nghĩ ra, nhưng vẻ mặt Tam Lại lại dần dần trầm xuống, anh ta nói: “Không liên quan gì đến việc này, cậu ta đã không đụng đến xe máy kể từ năm thứ hai trung học rồi, trước đây là do muốn thi đấu với người khác nên mới đụng vào."
Vẻ mặt Khương Mộ dần trở nên nghiêm túc: "Tại sao?"
Tam Lại liếc cô một cái, sau đó nói: “Chắc em cũng biết hoàn cảnh gia đình cậu ta rồi phải không. Ba cậu ta, à không, phải nói là ba của em, ngoài tiền học phí và tiền ăn uống ra thì làm gì còn tiền để cho cậu ta tiền tiêu vặt. Bên cạnh Tửu lại có nhiều bạn bè, hôm nay người này đãi cậu ta một bữa, ngày mai lại có người khác đãi cậu ta uống nước, những chuyện như thế xảy ra vô số lần, nhưng cậu ta cũng không phải là loại người thích chiếm tiện nghi của người khác.”
“Hơn nữa cậu ta luôn thích đi dạo trong các tiệm sách, chỉ tùy tiện mua mấy quyển sách cũng đã tiêu hết tiền cơm một tuần của cậu ta, chuyện gì cũng phải cần tiền, mà cậu ta còn đang ở độ tuổi vị thành niên nên cũng không có công ty nào nhận vào làm, sau đó mấy anh em bên cạnh cậu ta gia nhập vào một đoàn đội đua xe ngầm, nói là đoàn xe nhưng thực ra cũng chỉ là mấy thanh niên Đồng Cương buổi tối thường xuyên hẹn nhau đến Tứ Đãng Sơn để đua xe, một người bỏ ra mấy chục đồng để đặt cược, sau cùng người thắng và người cược trúng đều sẽ được chia tiền.”
“Hữu Tửu tìm người vay tiền để mua một chiếc xe máy cũ, cậu ta tự sửa xe và tự đi đến Tứ Đãng Sơn, mọi người thấy cậu ta lạ mặt nên cũng không coi trọng cậu ta, nào ngờ cậu ta vừa đua một trận đã thành danh, cùng ngày hôm đó đã có thể trả lại toàn bộ số tiền đã mượn.”
“Người khác thi đấu chỉ là vì thích đua xe, còn Hữu Tửu là vì để sinh tồn, cho nên cậu ta rất liều mạng và cũng không e ngại bất kỳ đối thủ nào, mỗi khi cậu ta nhảy lên xe, ánh mắt vừa đảo qua những đối thủ đã làm cho người khác phải run sợ.”
“Sau này, mỗi khi có thời gian rảnh là cậu ta lại chạy đến Tứ Đãng Sơn để đua xe kiếm tiền tiêu vặt, lúc đó cậu ta thực sự rất nổi tiếng, tuy nhiên sau đó cảnh sát đã bắt đầu theo dõi chặt chẽ, vừa đến ban đêm đã đứng chặn dưới chân núi bắt cả người lẫn xe, sau đó đoàn đội đua xe cũng đã bị giải tán, kể từ đó Hữu Tửu cũng không tham gia nữa."
Khương Mộ không ngờ rằng Cận Triêu đã tham gia đua xe mô tô để kiếm tiền từ khi còn học trung học, Cận Cường hiện đang làm công việc nhân viên quản lý chung cư, mức lương bình quân đầu người ở đây không cao, thu nhập hàng tháng của Cận Cường sau khi trừ năm khoản bảo hiểm là còn khoảng ba nghìn. Bởi vì Triệu Mỹ Quyên còn phải dành thời gian chăm sóc cho Cận Hân nên bà ấy đành phải ở nhà, thỉnh thoảng mới đi đến siêu thị phụ người ta bán hàng khuyến mãi, làm công tính tiền theo giờ, thu nhập hàng tháng có thể nói là rất ít ỏi, cô có thể tưởng tượng ra cuộc sống của Cận Triêu đã từng túng thiếu đến mức nào.
So ra mà nói, sau khi Cận Cường rời khỏi Tô Châu không được mấy năm, Khương Nghênh Hàn đã đem chỗ ở cũ của bọn họ bán đi và mua lại một cửa hàng bán sổ xố, sau đó dùng tiền còn lại cùng tiền kiếm được từ cửa hàng bán vé số lục đục mua thêm hai căn hộ.
Sau đó, giá nhà tăng gấp đôi, giá trị hai căn hộ mà Khương Nghênh Hàn đang sở hữu cũng không ngừng tăng lên, bà ấy đã bán một căn hộ để trả nợ khoản vay cho căn hộ kia, số tiền trong tay đủ để nuôi cô nên cuộc sống của hai mẹ cô tương đối thoải mái, cho đến bây giờ, cô cũng không thể tưởng tượng được một học sinh trung học ngoại trừ ứng phó với lượng lớn kiến thức phức tạp và còn phải kiếm cách để duy trì kế sinh nhai là một chuyện khó khăn đến cỡ nào.
Cô vẫn còn giận Cận Triêu sao? Dường như trong khoảnh khắc này nó đã hoàn toàn biến mất, giống như trong nháy mắt đã tan thành mây khói, nếu như lúc trước bọn họ không có tách ra thì anh có phải chịu đựng những cảnh tượng như thế hay không? Khương Mộ không biết, đây chỉ là một mệnh đề giả tưởng, nhưng cô chắc chắn bây giờ trong lòng mình đang cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nói xong, Tam Lại lại bưng ấm trà lớn lên nhấp một ngụm trà hoa cúc, Khương Mộ còn chưa kịp hỏi thêm thì anh ta đã trực tiếp chuyển chủ đề sang bản thân mình, anh ta nói rằng lúc đó mình cũng có một chiếc Yamaha, những lần Cận Triêu đi thi đấu thì anh ta cũng đi theo nhưng chưa bao giờ tham gia, nhưng chiếc Yamaha của anh ta tuyệt đối là chiếc xe đẹp mắt trong tất cả những chiếc xe ở đó
Không biết vì sao, khi Tam Lại nói đến chiếc xe Yamaha của anh ta là chiếc xe đẹp mắt nhất, trong đầu Khương Mộ nghĩ đến không phải là hình dáng một chiếc xe đầy ngầu lòi, mà là một chiếc xe có treo đầy đèn LED và còn đang phát nhạc inh ỏi, hơn nữa cô cảm thấy Tam Lại thật sự là có thể làm ra chuyện này, dù sao chiếc Honda hiện tại của anh ta cũng gắn đầy đèn led xung quanh, ngay khi vừa mở cửa xe lập tức có một vòng đèn chiếu trên mặt đất, như thể đang sợ người khác không biết anh ta vừa bước xuống xe.
Về phần Khương Mộ hỏi anh ta vì sao lại không tham gia thi đấu, Tam Lại cũng rất thành thật trả lời, anh ta nói mình chắc chắn để thua người khác chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là trời sinh anh ta da thịt mềm, lỡ như có ngã xuống thì anh ta cực kỳ sợ đau.
Anh ta còn kể có rất nhiều người đẹp trong trang phục gợi cảm và nóng bỏng đã tiến tới chụp ảnh tự sướng khi nhìn thấy chiếc xe của anh ta.
“Không phải anh khoe khoang đâu, anh nghĩ chuyện ở Tứ Đãng Sơn năm đó chính là một thần thoại, anh không bao giờ đặt cược thua, đảm bảo sau khi xuống núi là có thể ôm được một bọc tiền.”
"Làm sao anh biết nên đặt cược cho ai?"
"Rất đơn giản, chỉ cần đặt cược hết cho Hữu Tửu."
"..."
Lần đó Khương Mộ nghe được tin tức từ Phan Khải thì vẫn chưa có cảm xúc gì cả, nhưng đêm nay ngồi trong cửa hàng của Tam Lại, nghe anh ta miêu tả về những năm tháng còn trẻ của bọn họ, tất cả mọi thứ dường như đang được dựng thành một cuốn phim trong đầu cô, giống như cô có thể xuyên qua giọng nói của Tam Lại và nhìn thấy quá khứ của bọn họ, có hoang đường, có kích thích, có nhiệt huyết, và quan trọng là quãng thời gian thanh xuân không thể tái hiện lại.
Nhưng lần nào Tam Lại cũng chỉ kể về khoảng thời gian trước năm cuối cấp ba, dường như anh ta cố tình khéo léo tránh né những sự việc sau đó.
Trong lúc nói chuyện phiếm thời gian thường trôi qua rất nhanh, anh ta mới biết lúc này cũng đã qua một giờ, Khương Mộ vẫn còn ngồi nghe vô cùng say mê, không còn nghi ngờ gì nữa, nếu không phải Tam Lại là một diễn giả rất không đáng tin cậy, lại còn có khả năng sáng tạo vô biên thì Khương Mộ nhất định là người nghe trung thành nhất của anh ta.
Bởi vì dường như chỉ bằng cách này, Khương Mộ mới có thể từ trong lời nói của Tam Lại hiểu rõ được Cận Triêu đã sống như thế nào trong những năm tháng không có sự hiện diện của cô.
Đương nhiên, quan trọng hơn chính là cách Tam Lại kiêu ngạo về dung mạo của bản thân mình, nói thật cô cũng đã quen biết với Tam Lại hơn ba tháng nay, nhưng bởi vì trên mặt anh ta luôn để râu, cộng thêm dáng vẻ đầu tóc rối bù nên Khương Mộ không thể nhìn thấy dáng vẻ thực sự của anh ta trông như thế nào, mỗi lần nghe anh ta miêu tả mình quyến rũ đến mức nào, Khương Mộ đều có ảo tưởng rằng người anh ta đang khen ngợi là một người khác.
Vì thế cô lại cẩn thận nhìn chằm chằm Tam Lại hồi lâu, sau đó mới hỏi: "Nếu anh đã có một khuôn mặt đáng ghen tị như vậy thì vì sao còn muốn biến mình thành bộ dạng như thế này?"
Tam Lại lắc lắc chân, lười biếng nói: "Thành cái dạng gì?"
Khương Mộ xấu hổ không dám nói thẳng, cô khéo léo sờ cằm ra hiệu cho anh ta: “Chỉ là…hình như có rất nhiều râu.”
Tam Lại thả chân xuống, anh ta thần bí đến gần nói với cô: “Anh Tam Lại của em quá đào hoa, anh sợ những cô gái khác nhìn thấy anh sẽ không chịu nổi và sẽ làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của anh nên mới cố tình giấu đi đi vẻ đẹp trai thật sự."
“…Vậy xem ra anh cũng rất dụng tâm.”
Tam Lại vui vẻ gật đầu đồng ý.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, Khương Mộ không khỏi che miệng cười lớn, cô nói với anh ta: “Nhưng thành thật mà nói, nếu anh cạo râu và cắt tóc thì dáng vẻ sẽ càng trở nên nhẹ nhàng khoan khoái.”
Thấy cô cuối cùng cũng mỉm cười, Tam Lại cũng thả lỏng lông mày.
Đang đùa giỡn, cửa kính của cửa hàng thú cưng đột nhiên bị gõ hai cái từ bên ngoài, hai người đồng thời quay đầu lại liền thấy bóng dáng của Cận Triêu đang đứng ở cửa, Tam Lại cười lớn, “oán giận” mắng anh: “Không phải cậu nói muốn kéo cửa sao? Tôi tưởng cậu đã đi ngủ rồi chứ?"
Cận Triêu mở cửa bước vào, anh liếc nhìn Khương Mộ, nụ cười của cô vẫn như cũ, vẻ mặt vô cùng thoải mái, đôi mắt lạnh lùng của anh lại chuyển hướng sang liếc nhìn Tam Lại, sau đó nói: "Còn chưa nói xong à? Cậu nói to như vậy ai mà ngủ được chứ?"
Tam Lại lạnh nhạt đáp lại: "Vậy thì đừng ngủ. Nếu thật sự buồn ngủ thì cho dù có máy kéo kề kề bên tai thì vẫn có thể ngủ được, vậy xem ra là cậu không thực sự cảm thấy buồn ngủ."
Khương Mộ nhìn đồng hồ, thấy quả thực cũng đã muộn, cô đứng dậy, đeo cặp sách lên lưng, quay sang nói với Tam Lại: “Em về trước đây.”
Tam Lại chậm rãi đứng lên: “Đã trễ thế này còn về à?”
Khương Mộ quay đầu nhìn Cận Triêu: “Ừm, không ai nhận em vào.”
Tam Lại cong mắt mở nụ cười, Cận Triêu nhàn nhạt nhìn cô rồi nói: “Nếu đã biết thì về sớm một chút.”
Có lẽ cuộc trò chuyện với Tam Lại có thể củng cố tâm lý của cô, khi đối mặt với thái độ thờ ơ của Cận Triêu, Khương Mộ đã có chút miễn nhiễm, cô bình tĩnh đáp: “Về ngay đây, không cần tiễn, tạm biệt.”
Sau đó cô cũng không vội vàng mở cửa, cô đi đến trước cửa của gara, xoa xoa cái đầu to của Tia chớp, sau đó mới đi đến bên đường bắt một chiếc taxi rồi rời đi.
Sáng chủ nhật, những phong bì đỏ mà cô gửi cho Cận Triêu lần lượt được trả lại vào ví tiền xu của cô, Khương Mộ hiếm khi không ngủ nướng, hôm nay cô dậy thật sớm, xuống lầu tìm một cửa hàng ăn sáng sạch sẽ rồi tranh thủ lấp đầy cái bụng của mình, thuận tiện còn mang theo chút bánh bột ngô nhân thịt đi đến đường Nhân Đồng.
Cửa cuốn của gara vẫn chưa được kéo lên, cô chỉ có thể gõ cửa cửa hàng của Tam Lại, Tam Lại hình như vừa mới ngủ dậy, mái tóc dài tùy tiện buộc thành kiểu đuôi ngựa, chân còn mang dép lê, trên người vẫn còn đang mặc một bộ đồ ngủ.
Tháng mười một, Đồng Cương đã bước vào thời tiết mùa đông, Khương Mộ mặc áo khoác bông trắng ấm áp, đội một chiếc mũ vành lông, cô vươn đầu nhìn vào bên trong.
Tam Lại nghiêng đầu liền nhìn thấy một cô gái đáng yêu đang mặc một cái áo khoác bông, anh ta lập tức nở nụ cười rồi buông xẻng xúc cát mèo xuống, nhanh chóng đi tới mở cửa giúp cô, Khương Mộ mang theo một cái bánh bột ngô nóng hầm hập, nhất thời cả không gian đều tràn ngập mùi thơm của bánh ngô, tất cả động vật nhỏ bên trong cũng bắt đầu sôi trào lên, Khương Mộ có cảm giác như mình đã nắm giữ mật mã “triệu hồi” động vật của Tam Lại.
Cô đặt chiếc túi lên chiếc bàn kính nhỏ rồi nói: “Hôm nay gara ô tô không mở cửa à?”
Tam Lại đóng cửa tủ lại rồi nói với cô: “Thông thường tới mười giờ sáng mới mở cửa, sau khi em rời đi, Hữu Tửu đã quay lại lịch làm việc bình thường.”
"Hmm...vậy anh ấy vẫn chưa dậy à?"
Tam Lại vừa rửa tay vừa nói: "Cậu có thường ngủ không ngon giấc, bình thường tới 6, 7 giờ mới dậy."
Khương Mộ ngoắc ngón tay ra ngoài cửa tủ kính trêu chọc con mèo, hỏi tiếp: “Vậy chắc giờ này anh ấy cũng rời giường rồi nhỉ?”
Tam Lại quay người lấy khăn giấy ra lau tay, sau đó mỉm cười nhìn cô.
Thấy anh ta im lặng, Khương Mộ quay người lại hỏi: "Anh nghĩ lát anh ấy gặp em anh ấy có đuổi em đi nữa không?"
Tam Lại đi tới, anh ta cầm lấy bánh ngô lên rồi hỏi: “Lỡ như cậu ta lại đuổi em đi thì sao?”
Khương Mộ nghiêm nghị nói: "Em có thể làm gì chứ? Hát cho anh ấy nghe? Nói chuyện nghiêm túc với anh ấy? Làm ảo thuật? Nếu không, hay là em nhảy một điệu cho anh ấy xem được không?"
"Em còn biết nhảy luôn à?"
"Không có, từ nhỏ em đã học múa ba lê, em múa cho anh ấy xem, sao anh ấy dám đuổi em đi được chứ?"
Tam Lại nhìn Khương Mộ ăn mặc kín mít như gấu con, anh ta không thể tưởng tượng được cô mặc bộ áo khoác vụng về như vậy mà múa ba-lê sẽ là cảnh tượng gì, cả cửa hàng thú cưng nhất thời tràn ngập tiếng cười không thể kiềm chế của Tam Lại, Khương Mộ nhìn thấy anh ta có vẻ vui vẻ như vậy thì cũng cười theo.
Nhưng trong trong lúc đang cười vui vẻ, Tam Lại đột nhiên ngẩng đầu lên lầu hét lớn: "Nghe thấy chưa? Sao cậu không xuống xem thiên nga nhỏ múa đi?"
Nụ cười của Khương Mộ trong nháy mắt liền trở nên nên cứng đờ, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, cô kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía cầu thang, tầng hai có động tĩnh, ngay sau đó trên cầu thang xuất hiện một đôi chân thon dài thờ ơ đi xuống, tim Khương Mộ bắt đầu đập càng lúc càng nhanh, cho đến khi Cận Triêu hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Bước chân của anh dừng lại ở đầu cầu thang, anh xoay người, chậm rãi dựa vào lan can, vẻ mặt xuất hiện biến hóa: "Múa đi."