Đương nhiên, Khương Mộ không thể múa ba-lê trước mặt hai người đàn ông trưởng thành, việc này rất mất mặt, ai mà ngờ nhân vật chính trong câu chuyện cũng tình cờ nghe thấy khi cô đang nói chuyện với Tam Lại? Nếu cô biết Cận Triêu luôn ở trên lầu, cô đã ngậm miệng lại không nói một lời nào.
Nhưng sự việc đã xảy ra rồi, cô chỉ có thể đỏ mặt đi đến góc phòng nơi Tam Lại đang đứng, Tam Lại hình như còn chê chuyện chưa đủ lớn, hiển nhiên bộ dáng nhỏ nhắn này của Khương Mộ đã mang đến lạc thú vô hạn cho sáng sớm chủ nhật của anh ta.
Nhắc mới nhớ, Cận Triêu thực sự đã xem Khương Mộ múa ba lê, khi cô học mẫu giáo, Khương Nghênh Hàn đã đăng ký cho cô vào một lớp học múa, anh cũng đi theo Cận Cường để đón cô. Cô mặc một chiếc váy nhỏ màu hồng nhạt cùng tất chân màu trắng vui vẻ chơi cùng những bé gái khác, mái tóc thắt bím hai bên, vẻ mặt còn đặc biệt nghiêm túc, khi đó cô còn thích uống sữa nên vẻ ngoài rất mũm mĩm đáng yêu, hai chân quấn trong tất chân màu trắng đáng yêu đến mức làm cho người ta muốn cắn một miếng, quả thực chính là một bé thiên nga mập mạp nho nhỏ.
Cận Triêu vẫn còn nhớ cách cô chạy vòng quanh và lắc đầu theo tiếng nhạc, thế cho nên trong mắt anh lúc này cũng mang theo chút ý cười, Khương Mộ nhìn anh với vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên, nhưng Cận Triêu cũng không ở lại lâu vì còn phải mở cửa gara ô tô.
Tiểu Dương và Gà trống sắt vẫn đối xử với Khương Mộ như trước, buổi trưa còn gọi giúp cô một phần cơm, lúc Khương Mộ đến gara ô tô ăn cơm, Cận Triêu cũng không nói gì, chỉ là sau khi ăn xong anh nói với cô một câu: "Ăn xong nhớ về sớm một chút.
Khương Mộ cũng rất kiêu ngạo đáp lại: “Chân mọc trên người em.”
Cận Triêu nhìn cô một cái, sau đó cụp mắt tiếp tục đi vào làm việc.
Buổi chiều, Khương Mộ tìm một quán trà sữa, sau đó hỏi mọi người uống gì rồi ra ngoài mua trà sữa đem về.
Sau khi đến Đồng Cương, cô đã giảm tần suất đặt đồ ăn mang đi, vì không có bất kỳ hoạt động giải trí nào nên cách thư giãn và giải trí sau giờ học duy nhất của cô là đi mua sắm.
Điều này cũng giống như làm một nhiệm vụ, bạn xác định điểm đến, sau đó thưởng thức khung cảnh đường phố xa lạ trên đường đi, có lẽ lúc bình thường cuộc sống của cô đã quá nhàm chán, đôi khi nhìn thấy hai con chó cãi nhau cô cũng sẽ dừng lại nhìn bọn nó một lúc, thỉnh thoảng cô còn bắt gặp một số tòa nhà có kiến trúc kỳ lạ, hoặc là những cửa hàng cô chưa từng đi vào, những lúc đó cô cũng sẽ dừng chân lại để ngắm nghía một chút.
Kiểu khám phá này thực sự mang lại cảm giác mới mẻ cho cuộc sống học tập nhàm chán của cô, đến nỗi đã một giờ trôi qua mà cô vẫn còn chưa quay lại.
Cận Triêu lùi chiếc xe vừa sửa xong ra ngoài, anh mở cửa bước xuống rồi quay sang hỏi Tiểu Dương: “Mộ Mộ đi đâu rồi?”
Tiểu Dương nói với anh: “Em ấy đi mua trà sữa.”
"Mua lâu như vậy sao?"
Tiểu Dương liền lấy điện thoại di động ra, nhìn một chút, sau đó kinh ngạc nói: “Đúng vậy.”
Khương Mộ quả thật có đi mua trà sữa, nhưng trên đường về gặp mấy ông cụ đang chơi cờ nên cô cũng tò mò đứng lại nhìn xem, tình cờ gặp có ông cụ đang cần đi vệ sinh gấp nên liền hỏi xem xung quanh có ai có thể giúp ông ấy chơi một ván hay không, Khương Mộ thấy mình cũng đang rảnh rỗi nên liền xung phong đảm nhận công việc này.
Ông lão đối diện nhìn thấy cô là một cô bé liền hỏi: "Cháu có chơi được không?"
Khương Mộ rất giỏi cờ vua, cờ vây, cờ thỏ cáo, cờ vua đôi và cờ phi hành gia, điều này chắc là cô là bị ảnh hưởng bởi Cận Triêu từ nhỏ. Sở thích lớn nhất của anh khi còn nhỏ ngoài đi đến cửa hàng mô hình để so tài với những người khác thì chính là đọc sách và chơi cờ, nhưng anh không thể chơi cờ một mình nên chỉ có thể kéo Khương Mộ ngồi chơi cùng, Cận Triêu liên tục dạy đi dạy lại cho cô nhưng một đứa trẻ sao có thể ngồi yên được chứ, cô không có nhiều kiên nhẫn như vậy, thường thường chỉ mới chơi được nửa ván là cô đã ghé lên bàn cờ ngủ thiếp đi, nước miếng cũng chảy đầy xuống cánh tay đang gác lên làm gối.
Nhưng không ngờ, vào năm đầu tiên học mẫu giáo, trường mẫu giáo đã tổ chức một cuộc thi cờ vây nhỏ, Khương Mộ thực sự đã giành được vị trí thứ nhất, sau đó cô bé lại có hứng thú chơi cờ rất mạnh.
Vì vậy, khi Cận Triêu tìm thấy cô, cô đang ngồi khoanh chân bên đường đối mặt với một ông già mặc áo khoác bông, một tay ôm cằm, bày ra một bộ dạng giống như rất lão luyện.
Khương Mộ luôn cảm thấy có người ở bên kia đường đang nhìn mình, cô vô tình ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Cận Triêu đang tựa vào cây cột điện, tay cầm điếu thuốc, cô không biết anh đã đứng ở đó bao lâu, Khương Mộ hoảng sợ đến mức vội cầm mấy ly trà sữa lên, ném quân cờ xuống và nói với ông cụ: “Không chơi nữa, cháu có việc phải đi rồi.”
Ông lão vẫn còn có hứng thú chơi, ông ấy cứ liên tục kêu cô ở lại: "Sao đi vội vậy? Chơi thêm một ván nữa đi."
Khương Mộ cười cười, xấu hổ nói: “Hẹn lần sau đi ạ.”
Sau đó cô nhanh chóng chạy sang bên kia đường, Cận Triêu dập điếu thuốc trên tay rồi xoay người đi về, Khương Mộ cũng vội vàng đuổi theo anh, hỏi: “Anh đến tìm em à?”
"Không phải."
“Anh lo em bị lạc đường phải không?”
“Không phải.”
“Lỡ như em thật sự đi lạc thì anh có sốt ruột không?”
Im lặng.
Khương Mộ nhìn anh bước đi càng lúc càng nhanh, cô thấp giọng lẩm bẩm: "Miệng cứng nhưng lòng mềm."
Cận Triêu đột nhiên dừng bước, anh quay người lại, dùng ánh mắt sắc bén nhìn sang: “Tính tình của anh hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, nếu không anh đã bỏ mặc em đi lạc dưới sông rồi.”
Thấy anh lại trở về vẻ mặt nghiêm túc, Khương Mộ cũng không sợ anh, cô đi tới nắm chặt ống tay áo của anh, nghiêng đầu mỉm cười với anh, chóp mũi nhỏ đỏ bừng vì lạnh làm cho cả gương mặt cô nhìn qua có vẻ vui mừng không ít, Cận Triêu quay mặt đi và nhanh chóng rút tay mình lại.
Cận Triêu quay lại gara ô tô và đi xe cho khách hàng, Gà trống sắt đã chạy đi mua phụ kiện, Khương Mộ quay lại phòng khách để đọc sách, vào khoảng bốn giờ, Tiểu Dương vốn đang bận rộn trong phòng sửa chữa đột nhiên mắng to: "Các người mau cút đi.’
Khương Mộ đột nhiên ngẩng đầu lên và đứng dậy đi ra ngoài, vừa bước vào phòng bảo trì, mùi sơn hăng nồng đã xộc thẳng vào mặt cô, vừa bước tới cửa, cô chợt phát hiện ra trước cửa gara bị người ta dội một mảng sơn lớn, một mùi sơn khó chịu tràn ngập khắp không khí, màu sơn đỏ tươi biến cánh cửa vốn đang sạch trở nên vô cùng khủng khiếp như vừa xảy ra một đại học gì đó.
Tiểu Dương một mình đứng ở ngoài phòng bảo trì, anh ta trừng mắt nhìn sang bên đường, Khương Mộ nhìn theo ánh mắt của anh ta liền nhìn thấy hai thanh niên đang đứng bên đường và nở nụ cười đầy ác ý.
Cơn tức của Khương Mộ trong nháy mắt lập tức bùng lên, Tam Lại cũng đẩy cửa đi ra mắng to: "Ban ngày ban mặt mà lại đi giở trò quỷ, mẹ kiếp bọn bây.”
Khương Mộ hỏi: “Bọn họ cũng là người Vạn Ký sao?”
Tiểu Dương tức giận nói: "Ngoài bọn họ thì còn có thể là ai?"
Lần trước những người này đến gây sự cũng đã hơn một tháng rồi, lần này không gây ra thiệt hại gì, chỉ ném nguyên một xô sơn vào cửa hàng, đúng như lời Tam Lại nói, mặc dù không không xảy ra đốt phá hay giết chóc gì cả, chỉ làm những việc này thôi cũng đủ cảm thấy kinh tởm rồi.
Tia Chớp vẫn còn đang lảng vảng trước cửa gara, nó hung hăng sủa to về phía hai người bên đường, bàn chân của nó dính đầy sơn cứ chạy tới chạy lui khắp nơi.
Khương Mộ ngồi xổm xuống, lớn tiếng hét về phía nó: "Tia chớp."
Tia chớp nghe được tiếng Khương Mộ liền quay đầu lại, Khương Mộ nói nhỏ vài câu với nó rồi vỗ vào mông nó, Tia chớp đột nhiên chạy về phía hai người gây sự kia, hai người thấy có chuyện không ổn liền vội vàng trốn vào trong xe nhưng cuối cùng cũng không kịp, Tia Chớp đã nhào tới trên người bọn họ, màu sơn màu đỏ trên móng chó dính đầy người hai người, cuối cùng bọn họ tức giận mắng chửi một tiếng rồi chật vật ngồi lên xe chạy trốn.
Tia Chớp ở sau xe sủa hai tiếng rồi chạy trở lại, Khương Mộ vỗ đầu nó rồi giúp nó lau chân, Tiểu Dương cũng nhanh chóng tìm thứ gì đó để lau cửa, Tam Lại lo Tia chớp liếm sơn trúng độc nên vội mang nó về cửa hàng để kiểm tra thử, sau đó còn giúp nó cắt bớt phần lông đã dính sơn không thể rửa sạch.
Lúc Cận Triêu và Gà trống sắt quay lại, Tiểu Dương gần như đã lau sạch cửa, tuy không đáng sợ như lúc đầu nhưng vết sơn đỏ vẫn chưa thể rửa sạch hoàn toàn.
Tiểu Dương tức giận kể lại những chuyện vừa xảy ra, sắc mặt Cận Triêu rất giận dữ, nhưng so với sự phẫn nộ của Tiểu Dương, ngoại trừ sự tàn ác trong ánh mắt thì không còn thấy được cảm xúc nào khác, anh chỉ vỗ nhẹ vào vai Tiểu Dương và nói với anh ta: "Nhịn thêm chút nữa."
Sau đó, Tiểu Dương cảm thấy vừa hưng phấn vừa tự hào khi nói về thành tích ngày hôm nay của Tia chớp, anh ta liền quay sang Khương Mộ: "Em nói gì với nó mà nó biết vồ tới hai người bọn họ vậy?"
Khương Mộ ôm cái đầu to của Tia chớp, sau đó từ trong túi móc ra một dải thịt, Tiểu Dương lập tức cười nói: “Quả nhiên là em có biện pháp.”
Cận Triêu quay người, trầm ngâm nhìn cô, Khương Mộ cũng hiên ngang ngẩng đầu đón nhận ánh mắt anh, sau đó anh lập tức quay người đi vào phòng bảo trì.
Thực ra Khương Mộ cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là một biện pháp, người bên Vạn Ký giống như keo dính chuột, thường xuyên tìm tới đây gây sự, làm ảnh hưởng đến việc làm ăn, hơn nữa theo quan sát của cô trong khoảng thời gian này, Vạn Ký cũng có một vài cửa hàng có quy mô lớn ở Đồng Cương, xem như cũng có thế lực nhất định, nếu như bọn họ thật sự muốn phá hủy Cận Triêu thì anh cũng không thể chống đỡ được.
Nếu mâu thuẫn giữa Cận Triêu và đối phương không được giải quyết dứt điểm, loại chuyện kinh tởm này sẽ thường xuyên tiếp tục xảy ra trong tương lai, bọn họ rõ ràng không muốn thấy Cận Triêu sống yên ổn, tiếp theo còn không biết lại làm ra loại chuyện đáng kinh tởm gì nữa.
Chuyện này cứ quanh quẩn trong đầu Khương Mộ, có lần cô nói chuyện với Tam Lại, Tam Lại thậm chí còn giáo dục cô một trận, nói rằng đây không phải là chuyện cô nên lo lắng.
Khoảng thời gian tiếp theo cơ bản đều là loại trạng thái này, mặc dù Khương Mộ không mang theo một đống bài tập và cắm ở đó cả ngày như trước, nhưng khi có thời gian cô vẫn sẽ tới ở lại một lát.
Tiểu Dương, Gà trống sắt, thậm chí cả Tam Lại đều rất nhiệt tình với cô, chỉ có Cận Triêu là vẫn lạnh lùng, thậm chí còn lạnh lùng hơn cả lúc cô mới đến Đồng Cương.
Nếu như lúc mới gặp lại Cận Triêu chỉ cho Khương Mộ cảm giác xa lạ và xa cách, thì Cận Triêu hiện tại cho cô cảm giác giống như một khối băng bị bịt kín không có khe hở nào để chọc thủng.
Có đôi khi cô đứng trong phòng bảo trì nói chuyện với Tiểu Dương còn bị Cận Triêu vô cớ liếc nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ, anh lạnh lùng nói với cô: “Em làm xong việc rồi à? Không còn việc gì nữa thì ra ngoài chơi đi, ở lại đây càng thêm vướng víu.”
Sau đó Khương Mộ thật sự rời đi tìm các ông cụ đánh cờ, sau khi đói bụng mới quay lại gara ăn tối.
So với việc giao lưu với các bạn bè đồng trang lứa, ưu điểm của việc chơi cờ là không cần phải nói những điều vô nghĩa, chỉ cần vừa đặt mông xuống là có thể chơi ngay, có đôi lúc có vài ông cụ bên cạnh chen vào lập tức bị ông cụ đang chơi mắng cho một trận.
Nhưng đối với sở thích này của cô, ngay cả người có tư duy mới lạ như Tam Lại cũng xem không hiểu, có một lần anh ta còn hỏi Cận Triêu: "Cô em gái này của cậu có phải đã sớm bước vào tuổi già rồi không?”
Cận Triêu không nói gì, nhưng anh luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình.
Tình trạng này cứ tiếp diễn cho đến một ngày, Tam Lại đột nhiên cắt phăng mái tóc dài và cạo hết bộ râu quanh năm bám trên mặt, khi anh ta đến gara ô tô tìm Cận Triêu hút thuốc, đừng nói Tiểu Dương và gà trống sắt hoảng sợ, ngay cả Cận Triêu cũng mang theo ánh mắt kì quái nhìn anh ta: "Có gì đâu mà cảm thấy hoảng sợ như thế chứ?”
Tam Lại cười nói: "Mộ Mộ nói tôi nên chỉnh trang lại bản thân như thế này thì mới cảm thấy thoải mái hơn."
Vừa nói anh ta vừa đưa cho Cận Triêu một điếu thuốc, Cận Triêu cầm điếu thuốc châm lửa, sau đó im lặng nhìn anh ta.
Cận Triêu gần đây không nhìn rõ Khương Mộ, nàng cũng khá thường xuyên đến chỗ Tam Lại, có khi ở lại một hai tiếng, Tam Lại không khách khí với nàng, thậm chí còn bắt nàng tát hắn khi tắm. chó mèo, cô căn bản không coi cô là người ngoài, Tam Lại nói nhiều lời vô nghĩa, lúc Cận Triêu đang làm việc ngoài cửa thường xuyên nghe thấy tiếng cười đứt quãng của hai người từ tiệm thú cưng bên cạnh đi tới. cửa.
Gần đây Cận Triêu không cho Khương Mộ sắc mặt tốt, thế mà cô lại đến chỗ của Tam Lại tương đối thường xuyên, có đôi khi vừa đến là có thể ở lại đến một, hai giờ, Tam Lại cũng rất nhiệt tình tiếp đãi cô, tắm rửa cho mèo chó cũng sẽ cho cô giúp một tay, hoàn toàn không coi cô là người ngoài, Tam Lại còn thường xuyên có thói quen nói nhảm, Cận Triêu làm việc ở cửa thường xuyên nghe thấy từ cửa hàng thú cưng bên cạnh truyền đến tiếng cười đứt quãng của hai người bọn họ.
Chỉ là anh không ngờ mái tóc dài mà Tam Lại nuôi nhiều năm như vậy lại chấp nhận bị cắt chỉ vì một lời nói của Khương Mộ, một lúc sau, Cận Triêu lại nhìn Tam Lại, thậm chí Tam Lại cũng nhìn về phía anh, anh ta mỉm cười sờ sờ đầu mình: "Có chuyện gì thế? Tôi vẫn đẹp trai như xưa đúng không?"
Cận Triêu không nói gì với anh ta, im lặng dập điếu thuốc.
Tối thứ Sáu, Khương Mộ vừa xuống xe buýt số 6 là Tam Lại đã nhìn thấy cô, còn chủ động mở cửa bước ra đường đón cô, chuẩn bị đón nhận một lời khen ngợi mãnh liệt.
Kết quả là Khương Mộ trực tiếp bước ngang qua anh ta và không hề nhận ra anh ta.
Tiểu Dương cùng Gà trống sắt thích thú cười lớn, lúc này Khương Mộ mới nhận ra có gì đó không thích hợp, cô lại quay người lại nhìn người đàn ông đang đứng bên đường kia.
Khương Mộ vốn bị cận thị nhẹ, hơn nữa tạo hình mới của Tam Lại và phong cách trước kia có chênh lệch vô cùng lớn, dẫn đến Khương Mộ lần đầu tiên nhìn căn bản không nhận ra anh ta, cho đến khi cô híp mắt nhìn nửa phút, cô mới tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó lên tiếng: "Anh Tam Lại?"
Tam Lại rốt cuộc cũng cảm thấy công sức mình đứng lâu cũng không phải là vô ích, anh ta muốn lắc mái tóc của mình để trông thật lạnh lùng, nhưng lại phát hiện không còn gì để cho anh ta lắc nữa, sau đó anh ta nhanh chóng đi tới trước mặt Khương Mộ rồi hỏi: "Em thấy thế nào?"
Khương Mộ cẩn thận nhìn anh ta, tuy rằng thân hình của Tam Lại tương đối gầy, nhưng vóc dáng cũng không tính là thấp, nhưng anh ta lại luôn thích đi dép lê, đi khom lưng, suốt ngày mang theo vẻ mặt lười biếng như vừa mới tỉnh ngủ nên Khương Mộ vẫn chưa thể hình dung ra bộ dạng soái ca của anh ta.
Đột nhiên nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt không có “tóc’ làm cho hai mắt của Khương Mộ lập tức sáng lên, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Tam Lại lại để râu như vậy, bởi vì ngũ quan của anh ta thực sự rất nổi bật nên rất dễ bị soi mói, gương mặt này của anh ta cũng không thua kém là bao so với anh chàng ca sĩ điển trai trên TV, nhưng ngũ quan nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy có chút nữ tính, vậy nên bộ râu đã thành công giúp gương mặt anh ta tăng thêm vẻ nam tính.
Chẳng qua tính cách và khí chất của Tam Lại lại tương đối cà lơ phất phơ, cho nên ngược lại có loại lưu manh trời sinh.
Có lẽ là để phù hợp với diện mạo mới của anh ta, phong cách ăn mặc của anh ta trong vài ngày qua cũng có thay đổi chút ít, không còn dáng vẻ luộm thuộm nữa mà đã trở nên năng động hơn, Khương Mộ lập tức cười lớn và hét lên: "Anh Tam Lại, anh mới đi làm phẫu thuật thẩm mỹ à, hóa ra bộ dạng thực sự của anh trông như thế này sao, sao em có cảm giác như anh vừa gắn một cái đầu mới vào vậy.”
Tam Lại nhìn thấy hiệu quả như anh ta mong đợi, anh ta ngẩng cao đầu tỏ vẻ vô cùng thích thú.
Cận Triêu nghe được giọng nói của Khương Mộ thì cũng quay đầu nhìn sang, sau đó anh nhìn thấy Khương Mộ cứ vây quanh Tam Lại như thể vừa nhìn thấy một sinh vật lạ, cuối cùng cũng rất tự giác theo anh ta trở lại cửa hàng thú cưng.
Cận Triêu nhổ kẹo cao su ra, anh chậm rãi tháo găng tay ra, đi đến bồn rửa tay rửa tay hai lần bằng xà phòng, sau đó đi đến phòng khách nói với Tiểu Dương: “Qua cửa hàng bên cạnh gọi Mộ Mộ qua đây.”
Tiểu Dương vươn đầu gọi lớn: "Khương Mộ."
Khương Mộ còn chưa kịp ngồi xuống lại nghe thấy giọng nói của Tiểu Dương từ trong gara ô tô truyền ra, cũng không biết cô và Tam Lại đang nói cái gì mà khi đáp lại tiếng kêu của Tiểu Dương, trong giọng nói của cô còn mang theo ý cười: "Sao vậy?"
Tiểu Dương hất cằm ra hiệu cho cô đi đến phòng khách, Khương Mộ không hiểu tại sao anh ta lại kêu mình đi đến phòng khách, nhưng khi cô vừa mở cửa liền nhìn thấy Cận Triêu đang ngồi vắt chéo chân trên ghế, đây là lần đầu tiên cô đến gặp Cận Triêu sau nhiều ngày như vậy, Khương Mộ cũng có chút kinh ngạc khi lần đầu tiên anh chủ động đi tìm cô.
Nhìn thấy cô đi vào, Cận Triêu nhướng mi nói với cô: “Đóng cửa lại.”
Khương Mộ xoay người đóng cửa phòng khách lại, Tiểu Dương cùng Gà trống sắt xuyên qua cửa kính phòng khách nhìn vào trong, Cận Triêu trợn mắt, trực tiếp giơ tay kéo một sợi dây, rèm cửa trong phòng lập tức được hạ xuống. Khương Mộ chưa bao giờ để ý tới cửa kính trong phòng khách có rèm che, cô có linh cảm tiếp theo Cận Triêu sẽ nói gì đó với mình, nhưng cô không đoán được nên chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh.