Căn phòng vốn đã nhỏ bé bỗng trở nên tối đi vài độ, Cận Triêu đứng dậy khỏi ghế rồi đi tới trước mặt Khương Mộ, anh chậm rãi đứng tựa vào bàn và chỉ cách cô một bước, Khương Mộ ngước mắt lên còn anh thì cúi đầu xuống, hàng mi anh tạo thành một cái bóng nho nhỏ dưới hốc mắt, anh cầm trong tay một cái bánh răng xoắn ốc rồi lên tiếng: "Nghe nói mấy ngày nay em luôn hỏi thăm Tam Lại về chuyện của anh, hỏi thăm tới đâu rồi?"
Khương Mộ có chút chột dạ siết chặt quai cặp sách của mình, trong khoảng thời gian này bất cứ khi nào có cơ hội ở một mình với Tam Lại, cô đều nhân cơ hội hỏi thăm về chuyện của Cận Triêu, nhưng nếu cô đã cố tình đi vòng thì Tam Lại còn cố tình đi vòng hơn cô, có đôi khi hai người bọn họ đi càng lúc càng xa, kết quả cuối cùng là không hỏi được chuyện gì cả.
Cận Triêu giữ chặt phần giữa của bánh răng, tay kia thì nhẹ nhàng đẩy bánh răng chuyển động, bánh răng trong tay anh từ từ bắt đầu xoay, khóe miệng anh khẽ giật, sau đó lên tiếng hỏi: "Sao em lại muốn biết nhiều chuyện về anh như vậy?"
Khương Mộ nhìn chằm chằm bánh răng đang quay, sau đó cô trầm giọng đáp: "Bởi vì... đó là anh."
Cận Triêu gật đầu, trong giọng nói mang theo chút xa cách: “Tối hôm đó anh đã kêu em hạn chế tới đây, thì ra là em vẫn chưa hiểu.”
Khương Mộ bắt gặp ánh mắt đen tối nặng trĩu của Cận Triêu, anh đang ở rất gần cô, nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác dường như mình không bao giờ có thể chạm tới anh.
Lông mày cô hơi nhíu lại, đôi má ẩm ướt xanh xao mang theo một chút bướng bỉnh không phục, một tay Cận Triêu xoay bánh răng, bánh răng chuyển động phát ra âm thanh rất nhỏ, kèm theo giọng nói trầm thấp của anh: "Bây giờ em cũng biết rõ hai chúng ta không có quan hệ huyết thống gì với nhau, tuy rằng khi còn bé đã sống với em một thời gian, nhưng khi đó em chỉ là một đứa trẻ, nhưng bây giờ..."
Ánh mắt của Cận Triêu không tiếng động trêu chọc cô, trong khóe mắt sắc bén còn mang theo một dòng điện ngầm có tính sát thương cực kì cao.
Khương Mộ chưa bao giờ bị Cận Triêu nhìn như thế này, cũng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của Cận Triêu, khắp người đều lộ ra vẻ buông thả bất cẩn, vẻ mặt khinh thường nhưng lại có sức hấp dẫn khó tả, cô cảm thấy thần kinh của mình đang dần trở nên căng thẳng, thậm chí còn có một loại cảm giác khẩn trương không thể kiềm chế được
Bánh răng trong tay Cận Triêu vẫn chưa dừng lại, thanh âm tiếp tục lấp đầy khoảng trống giữa hai người: “Em cứ chạy tới đây mà không nghĩ tới Cận Cường và những người khác sẽ nghĩ gì về em à? Dù sao chúng ta cũng không có quan hệ gì với nhau, anh là con trai thì không sao, nhưng em là con gái lỡ như người ta đồn đoán này kia thì không hay.”
Nhịp tim của Khương Mộ càng lúc càng nhanh, cô không ngờ Cận Triêu lại trực tiếp cắt đứt quan hệ giữa bọn họ, đem tình cảnh xấu hổ của hai người đặt lên mặt bàn, cô mím chặt môi, trong lòng tràn đầy khó xử.
Bánh răng trong tay Cận Triêu đột nhiên dừng lại, không gian trong phòng khách trở nên yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy nhịp tim của đối phương, anh dần đứng thẳng lên, hơi thở của anh cách cô càng ngày càng gần, cho đến khi anh cúi đầu vây cô trong lòng anh trong vòng một tấc vuông, ánh mắt nóng bỏng của anh đè xuống cộng thêm giọng nói ngả ngớn: “Hay là em muốn thứ gì đó ở anh?”
Khương Mộ đột nhiên nhướng mi mắt, ánh sáng trong mắt cô không ngừng trở nên run rẩy, Cận Triêu cúi xuống, hai tay anh chống lên hai bên người cô, lông mày của anh ở ngay trước mặt cô, đường cong mí mắt dưới quá ấn tượng, ánh mắt quyến rũ của anh như có năng lực xoáy sâu vào trái tim cô.
Khương Mộ có cảm giác như mình bị đóng đinh vào tường không thể động đậy, ngay cả lòng bàn tay cũng chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi môi mím chặt của Cận Triêu, thấy nó hiện ra chút huyết sắc nhàn nhạt, cô chưa bao giờ nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, hình dáng trước đây của Cận Triêu dần dần mờ nhạt trong tâm trí cô, thay vào đó là dáng vẻ tươi tắn và quyến rũ vào lúc này.
Dường như nhận ra ánh mắt của cô, khóe môi anh khẽ cong lên, trong lòng Khương Mộ cũng đột nhiên run lên.
…
Tiểu Dương và Gà trống sắt không biết Cận Triêu và Khương Mộ trong phòng khách đã nói gì, mười phút sau bọn họ chỉ nhìn thấy Khương Mộ mang theo khuôn mặt đỏ bừng gần như chạy trối chết ra khỏi phòng khách.
Kể từ ngày đó Khương Mộ cũng không đến đây nữa, Cận Triêu không có khả năng sẽ nói ra những lời cay nghiệt với Khương Mộ, sự lạnh nhạt đối với cô mà nói dường như cũng không có tác dụng, nhưng anh biết phải làm thế nào có thể làm cho cô chủ động lùi bước, hơn nữa hiệu quả còn rất rõ ràng.
Mấy ngày nay Khương Mộ thật sự không dám đi đến gara ô tô, nghĩ đến ánh mắt nóng bỏng của Cận Triêu ngày hôm đó, cô lập tức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, rõ ràng là cô muốn đem cảnh tượng này vứt vào thùng rác, nhưng hết lần này đến lần khác ngày nào cũng phải xuất hiện trong tâm trí cô vài lần, bất kể là khi cô ăn, làm bài hay ngủ, cô luôn bất chợt nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng trên cơ thể Cận Triêu.
Khương Mộ không biết ngày hôm đó Cận Triêu vừa nhai kẹo cao su, cô không thể giải thích được tại sao trên người anh vẫn có mùi bạc hà dù hàng ngày anh đều làm việc vô cùng mệt mỏi đến mức mồ hôi chảy đầy người. Nhưng hiện tại cô đã không ngửi được cái mùi này, vừa ngửi thấy liền cảm giác ngượng ngùng không chịu được.
Hôm đó trong giờ học Phan Khải đưa cho cô hai viên kẹo cao su, cô liền thuận tay ném vào miệng, càng nhai cô càng cảm giác một mùi vị quen thuộc, cả khuôn mặt trong tức khắc đều đỏ lên, Phan Khải còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì: "Khương Khương, cậu làm sao vậy?”
Khương Mộ tức giận nhổ kẹo cao su ra: “Đều do kẹo cao su của cậu.”
Phan Khải cũng thành thật lấy hộp kẹo cao su ra nghiên cứu nửa ngày rồi lẩm bẩm: "Chưa hết hạn mà, sáng nay tớ mới mua luôn đấy.”
Cả tiết học sau đó trong khoang miệng của Khương Mộ đều là mùi bạc hà thoang thoảng ngọt ngào, làm cho bộ dáng của Cận Triêu cũng hiện lên trong đầu cô, cô cảm thấy mình nhất định bị điên rồi, lại có một suy nghĩ không trong sáng với người anh đã lớn lên cùng mình từ bé, loại ý nghĩ này làm cho cô cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Tam Lại cũng phát hiện ra Khương Mộ đã lâu không có tới đây, thứ sáu anh ta liền gửi cho cô một tin nhắn bảo cô tối nay anh ta có nấu lẩu, dặn cô sau giờ học đến đây ăn cơm.
Khương Mộ tùy tiện tìm một lý do từ chối bảo mình có việc nên không qua được.
Tam Lại cảm thấy cô có vẻ khác thường nên liền đi sang gara bên cạnh hỏi Cận Triêu: "Rốt cuộc cậu đã nói gì với nha đầu đó vậy? Sao em ấy không chịu tới đây nữa chứ?"
Trên cánh tay Cận Triêu nổi đầy gân xanh, anh tiếp tục siết chặt ốc vít, sau đó vứt cờ lê sang một bên rồi đứng dậy nhìn bến xe buýt bên kia đường, thất thần lên tiếng: “Ừ, có nói một vài lời.”
Tam Lại ném cho anh một hộp thuốc: “Ở Đồng Cương này cô ấy chỉ có một mình, không còn nơi nào khác để đi.”
Cận Triêu cầm lấy hộp thuốc lá, anh lấy ra một điếu rồi ném lại hộp thuốc lá cho anh ta, anh chỉ cầm điếu thuốc trong tay mà không châm lửa, sau đó trầm giọng nói: “Một khi cô ấy biết những chuyện trong quá khứ thì cô ấy nhất định sẽ ngăn cản chuyện hôm nay của tôi, cô ấy đi tới đây là được rồi, không cần thiết phải lún sâu thêm, với lại sau này tôi thường xuyên không có mặt ở đây sẽ làm cho cô ấy càng cảm thấy nghi ngờ."
Tam Lại im lặng châm điếu thuốc, Cận Triêu nghiêng mắt nhìn anh ta: “Cậu có ý kiến gì không?”
Tam Lại rít một hơi thuốc, anh ta thản nhiên quay đầu nhìn Cận Triêu: “Tôi có thể có ý kiến gì chứ?”
Cận Triêu thâm trầm nhìn anh ta rồi quay đi, Tam Lại lại cúi đầu cười khẽ.
Bóng trăng chậm rãi nhô lên bầu trời đầy sao, đèn đường cũng đã được bật sáng, thời gian ban đêm vẫn luôn rất dài...
Từ khi Khương Mộ không đến gara ô tô, cô càng dành nhiều thời gian ở nhà Cận Cường, một ngày nọ, khi Triệu Mỹ Quyên đi mua đồ về, bà ấy đột nhiên hỏi cô: "Sao cô không đến chỗ Cận Triêu?"
Khương Mộ lúng túng hỏi ngược lại bà ấy: “Dì cảm thấy tôi cứ chạy đến chỗ anh ấy thì có thích hợp không?”
Triệu Mỹ Quyên tùy tiện nói: "Cô cũng đâu phải là đối tượng của nó, có gì thích hợp hay không thích hợp chứ.”
"..." Không thể phản bác.
Vốn dĩ Khương Mộ vẫn đang cố gắng hết sức để điều chỉnh tâm lý của mình đối với Cận Triêu, nhưng một câu nói của Triệu Mỹ Quyên đã trực tiếp phá hủy tâm lý của cô, cả đêm đó hai từ “đối tượng’ cứ quanh quẩn trong tâm trí cô, càng nghĩ lại càng cảm thấy xấu hổ, thế là cô dứt khoát trùm chăn đi ngủ sớm.
Một buổi tối không lâu sau, Khương Mộ giống như thường ngày ngồi xe buýt về nhà Cận Cường, buổi sáng Triệu Mỹ Quyên đã nói với cô cơm nước xong sẽ đưa Cận Hân đến nhà tắm hơi, bà ấy còn hỏi cô có đi không, Khương Mộ lập tức quả quyết cự tuyệt.
Vốn dĩ hôm nay Cận Cường phải làm ca đêm, nhưng khi Khương Mộ vào nhà, đèn trong bếp vẫn sáng và máy hút mùi đang phát ra âm thanh ầm ĩ.
Cô vừa thay giày vừa hét lớn: "Ba, hôm nay ba không đi làm à?"
Không có ai trả lời cô, cô mang theo vẻ mặt kì quái đặt cặp sách và điện thoại di động xuống rồi đi vào bếp, lớn tiếng gọi lại: “Ba ơi?”
Âm thanh của máy hút mùi cũng chợt dừng lại, lúc cô vừa định rẽ vào bếp thì có một bóng người bước ra, Khương Mộ suýt nữa đụng phải người nọ, cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bóng dáng Cận Triêu bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, Khương Mộ theo bản năng liền lùi lại một bước lớn, mặt lập tức đỏ bừng đến tận cổ, đồng tử cũng đột nhiên giãn ra.
Phản ứng dị thường của cô làm chi Cận Triêu phải nhướng mày hỏi: "Sao vậy?"
Khương Mộ im lặng hít một hơi thật sâu, không tự nhiên lên tiếng: "Anh...cơm chiên?"
"A, anh đến đây để giao thuốc cho Hân Hân, lần này đơn thuốc có vài chỗ biến đổi, anh có gọi cho bọn họ nhưng không ai nghe nên mới tới đây."
Ánh mắt Khương Mộ nhìn về phía bếp rồi nói với anh: “Bọn họ đi tắm hơi rồi, có lẽ sẽ sớm quay về thôi.”
Sở dĩ cô nhìn chằm chằm vào chảo cơm chiên là vì quá xấu hổ khi nhìn vào mắt Cận Triêu, rõ ràng lúc trước thường xuyên ở cùng một chỗ nhưng cũng không cảm thấy vấn đề gì cả, nhưng chỉ sau có một khoảng thời gian không gặp, sau đó đột nhiên gặp phải ở lối đi nhỏ chật chội này, trong nhà còn không có ai, cô đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ.
Cận Triêu nhìn thấy cô cứ nhìn về phía chảo cơm chiên nên liền hỏi: "Muốn ăn à?"
Suy nghĩ của Khương Mộ có chút cứng ngắc, cô còn chưa kịp trả lời thì ngoài cửa đã vang lên tiếng động, là Triệu Mỹ Quyên và Cận Hân vừa đi tắm về, Khương Mộ vội vàng trả lời: "Không có."
Sau đó cô nhanh chóng cầm lấy cặp sách rồi trở về phòng, cô vào phòng lấy sấp bài thi ra bày trên bàn, chốc lát sau Triệu Mỹ Quyên ở ngoài cửa hắng giọng gọi cô: "Mộ Mộ, điện thoại di động của cô đang reo kìa.”
Sau đó cô mới nhớ tới điện thoại di động của mình vẫn còn để bên ngoài, vì thế cô lại kéo cửa đi tới bên cạnh giá giày cầm lấy điện thoại di động, thấy Khương Nghênh Hàn gọi cho cô, cô lập tức cầm máy đi về phía cửa phòng bếp.
Khương Nghênh Hàn hỏi cô dạo này sống như thế nào, thời tiết ở Đồng Cương có lạnh không, sau đó lại hàn huyên về tình huống bên này của bà ấy, sau đó còn nói bà ấy và Chris đã đặt vé máy bay xong và sẽ về nước trước tết.
Khi Khương Mộ đang nói chuyện điện thoại với mẹ cô, thỉnh thoảng cô vẫn có thể nghe thấy giọng nói của Chris, Khương Nghênh Hàn sẽ bảo cô đợi một lát rồi quay sang nói với Chris chuyện gì đó, hình như bên cạnh Chris còn có những người khác, Khương Mộ hỏi mẹ mình còn có ai, Khương Nghênh Hàn nói cho cô biết một đống cái tên xa lạ mà cô chưa từng nghe qua.
Dù chỉ mới xa nhau có mấy tháng nhưng cô chợt cảm thấy mẹ dường như đã cách mình quá xa, bà ấy đã có cuộc sống riêng của mình, hình như còn thích nghi rất tốt, lẽ ra cô nên mừng cho bà ấy, nhưng trong mắt cô không thể giấu được sự đau lòng.
Cô lơ đãng nghe Khương Nghênh Hàn giới thiệu với cô về trường học nơi đó, ánh mắt cô không khỏi liếc về phía phòng khách, Cận Triêu ăn cơm thật sự rất nhanh, anh đã ăn hết một đĩa cơm rang, có đôi khi cô cảm thấy Cận Triêu dường như làm chuyện gì cũng rất nhanh, giống như mỗi ngày anh đều phải chạy đua với thời gian.
Khương Mộ cầm điện thoại di động, ánh mắt cô dừng lại ở trên người của Cận Triêu, hai người bọn họ đã gần nửa tháng không gặp, Cận Triêu hình như đã cắt tóc, mái tóc ngắn ngủn trông có chút lộn xộn, nhưng lại khá gọn gàng và phong cách, tuy rằng mỗi ngày anh đều phải tiếp xúc với những thứ linh kiện bẩn thỉu kia, nhưng lúc không làm việc bộ dạng của anh luôn rất gọn gàng và sạch sẽ, khách quan mà nói, Khương Mộ cảm thấy Cận Triêu hẳn là giá trị nhan sắc cao nhất của giới sửa xe, trước khi đến Đồng Cương này cô dường như không chú ý đến bất kì người thợ sửa xe nào, nhưng sau khi tới đây, cô lại cảm thấy dáng vẻ của những người thợ sửa xe ở đây tràn đầy nam tính, tất nhiên ý tưởng nguy hiểm này bắt nguồn từ người đang cầm bút ở đầu bên kia.
Triệu Mỹ Quyên có vẻ xem không hiểu đơn thuốc bác sĩ kê, vì thế Cận Triêu liền tìm giấy bút vừa giải thích cho bà ta vừa chép tay cho bà ta một bản để dự phòng, tư thế cầm bút của anh nhiều năm trôi qua vẫn không hề thay đổi, vẫn chính trực và giỏi giang như vậy.
Mỗi tháng Cận Triêu đều đi lấy thuốc cho Cận Hân, thứ nhất là việc anh đến bệnh viện sẽ thuận tiện hơn, thứ hai là Triệu Mỹ Quyên và Cận Cường cũng không hiểu được đơn thuốc, chẳng qua lần này thời gian lấy thuốc sớm hơn một tuần, bởi vì tuần sau Cận Triêu phải ra ngoài nên trước khi đi anh trở về nhà Cận Cường một chuyến và dàn xếp ổn thỏa chuyện này.
Triệu Mỹ Quyên còn hỏi một câu: "Sao tháng này lại lấy thuốc sớm thế?’
Cận Triêu vừa vội vàng chép lại đơn thuốc vừa trả lời: “Tuần sau con không có ở đây.”
Cận Triêu không trả lời mà chỉ ngước mắt lên liếc nhìn Khương Mộ, Khương Mộ bắt gặp ánh mắt của anh, cả người cô như bị kẹp cứng tại chỗ, cảm giác không thể cử động như ngày hôm đó lại ập đến lần nữa, cô cầm lấy điện thoại di động rồi vội vàng quay về phòng.
Chờ sau khi Khương Mộ làm xong bài tập và mở cửa ra lần nữa thì Cận Triêu đã đi rồi, trên tay nắm cửa của phòng cô còn treo một cái bịch lớn, cô tò mò mở bịch ra, liền nhìn thấy bên trong là một túi thịt bò khô lớn. Khương Mộ ôm bịch thịt bò khô vào lòng hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.