Khi Kim Phong Tử đột nhiên nghe thấy câu hỏi này của Khương Mộ, tay cầm lon bia của anh ta đột nhiên trở nên cứng đờ, anh ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô rồi nhíu mày: "Em nghe ai nói vậy?"
Thân hình gầy gò của Khương Mộ tựa như bị chiếc ghế nhựa màu xanh nuốt chửng, cô vẫn cúi đầu, giọng nói trầm thấp như một tảng đá chìm xuống giếng, tràn đầy vẻ chán nản: “Anh ấy không tham gia kì thi đại học…. có phải là vì bị bắt hay không?”
Kim Phong Tử đột nhiên im lặng, sự im lặng của anh ta càng củng cố thêm suy đoán trong lòng Khương Mộ, cô bóp chặt lon bia trong tay, giọng nói run run không thể khống chế: “Anh Tử, nói cho em biết, anh ấy có từng có giết người hay không?”
Kim Phong Tử ngửa đầu uống cạn lon bia, sau đó anh ta vò lon bia lại và quay sang nói với Khương Mộ: "Anh không biết em nghe được những thứ này từ đâu, Hữu Tửu quả thực từng bị nghiện rượu, nhưng chuyện liên quan đến mạng người này cậu ta tuyệt đối không có liên quan.”
Khương Mộ chậm rãi ngẩng đầu, Kim Phong Tử đột nhiên nhìn thấy trong mắt cô có chút đỏ ngầu, với lại còn đang ngân ngấn nước, anh ta nghe cô nghẹn ngào nói: “Từ lúc em sinh ra anh ấy đã ở bên cạnh em, khi còn bé em vẫn luôn muốn trở thành người như anh ấy, anh từng thấy cảnh tượng anh ấy đứng trên bục diễn thuyết chưa?”
“Em đã từng nhìn thấy, em đã từng thấy qua rất nhiều bộ dáng ưu tú của anh ấy, người như anh ấy từ nhỏ đã có năng lực vượt trội hơn các bạn đồng trang lứa, làm sao anh ấy có thể làm chuyện phạm pháp được chứ? Làm sao anh ấy có thể ngồi tù?"
Đôi mắt cô tràn đầy lo lắng và run rẩy. Kim Phong Tử chưa bao giờ thấy ai lo lắng và buồn bã cho Cận Triêu như vậy. Anh ta biết tất cả bạn bè và gia đình xung quanh Cận Triêu, nhưng hầu như không ai quan tâm đến anh. Đáng buồn là ngay cả trong thời kỳ tồi tệ nhất của Cận Triêu, người nhà vẫn cứ trách móc anh, càng nhiều là thất vọng, vì sợ cảm thấy mất mặt nên bọn họ nhờ giáo viên trong trường đừng truyền tin lung tung.
Trong khoảng thời gian Cận Triêu đi vào đó, cũng chỉ có anh em ở bên cạnh gom góp chút tiền đưa cho anh với hi vọng ở trong đó anh có thể sống tốt một chút, còn người nhà anh thì chưa từng vào thăm anh một lần.
Kim Phong Tử lại mở một lon bia khác, nghĩ đến chuyện năm đó, anh ta lại cảm thấy không vui, càng không vui là anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái thực sự cảm thấy đau lòng vì Cận Triêu lại cảm thấy thất vọng.
Mãi đến khi uống hết lon bia, anh ta mới kể cho Khương Mộ nghe hết chuyện này đến chuyện khác.
Khi Tứ Đãng Sơn bị phong tỏa, nguồn tài chính của Cận Triêu lại bị mất một lần nữa, và cũng chính năm đó Cận Hân được chẩn đoán mắc bệnh, Cận Cường và Triệu Mỹ Quyên đã đưa cô bé chạy khắp Đồng Cương để chữa bệnh nhưng tình trạng vẫn kéo dài tồi tệ như thế. Họ nghe người ta nói ở Bắc Kinh có thể dùng tia laser excimer trị bệnh này rất hiệu quả nên cũng dẫn Cận Hân miệt mài chạy đến đến thủ đô, tiêu hết tiền tiết kiệm của gia đình cho hai chuyến đi và về. Tuy nhiên, việc điều trị căn bệnh này không thể hết bệnh hoàn toàn chỉ sau một lần chữa trị, đối với gia đình bọn họ mà nói đây là một cái động hút tiền không đáy, một mình Cận Hân đã đè bẹp Cận Cường và Triệu Mỹ Quyên, thậm chí ông ấy còn không có khả năng chăm sóc cho Cận Triêu, vậy nên anh lại lâm vào cảnh bữa đói bữa no.
Anh cần tiền để trang trải cuộc sống và nếu có thể, anh hy vọng Cận Hân sẽ có tiền để tiếp tục điều trị.
Vì vậy, sau khi Tứ Đãng Sơn bị phong tỏa không lâu, một người trong đó đổi sang chơi ô tô, Cận Triêu được một người nào đó giới thiệu vào Vạn Ký, Kim Phong Tử lúc đó cũng đã nghỉ học, anh ta cũng vào Vạn Ký cùng lúc với Cận Triêu, anh ta thì đi theo sư phụ để học nghề, còn Cận Triêu thì chỉ được làm vài công việc lặt vặt, mặc dù như vậy, hiệu suất học tập của Cận Triêu vẫn vượt xa Kim Phong Tử
Nhưng kiếm tiền bằng cách này quá chậm, khi đó, thợ sửa xe ở gara ô tô đã liên hệ riêng với các chủ xe để thu mua lại một số xe cũ với giá rẻ, tân trang lại rồi bán đi, khi bán lại thì họ có thể kiếm được lợi nhuận từ 10.000 đến 20.000 nhân dân tệ, và thậm chí còn hơn thế nữa.
Cận Triêu cũng nhìn thấy con đường kiếm tiền này, anh đã mượn người ta một số tiền và thu mua một chiếc ô tô cũ cũng khá có giá trị, có một người trong ngành đã nói với anh rằng nếu được tân trang lại kĩ càng thì chiếc xe này có thể đạt được vận tốc hàng trăm kilomet trên một giờ và một số hiệu năng khác, như vậy thì anh sẽ có thể kiếm được nhiều tiền hơn, vậy nên Cận Triêu đã tiến hành cải tạo hệ thống động lực và hệ thống truyền động.
Trong lần giao dịch đó Cận Triêu đã kiếm được một khoản tiền không nhỏ nên anh liền thu tay lại và chuyên tâm chuẩn bị thi, anh muốn thi đậu đại học Đồng Cương, anh cũng rất rõ ràng mình không thể trông cậy vào người nhà, nên anh chỉ có thể đem một phần tiền cho Cận Cường, còn phần còn lại thì giữ để làm sinh hoạt phí trang trải sau này.
Nếu sau đó không có chuyện gì thì đương nhiên anh có thể thực hiện theo những gì mình đã dự định, và cũng sẽ không ai biết việc anh tân trang lại một chiếc xe cũ để bán lấy tiền.
Nhưng chiếc xe đó đã xảy ra sự cố, trong một lần lái xe chiếc xe đột nhiên trở nên mất khống chế, hậu quả là cả người và xe đều tan tành. Quá trình điều tra sau đó xác định nguyên nhân vụ tai nạn là do mất an toàn từ việc cải tạo xe không phù hợp với hiệu năng và công suất.
Sau đó, vụ án được truy tới trên người Cận Triêu, gia đình của người quá cố cho rằng việc tân trang và mua bán xe cũ trái pháp luật của anh đã dẫn đến sơ suất gây chết người nên đã khởi tố anh.
Cận Triêu năm đó vẫn còn là trẻ vị thành niên và cuối cùng bị kết án sáu tháng giam giữ.
Từ ngày Cận Triêu đứng trước tòa, sự kiêu ngạo của anh đã bị phá vỡ, anh không thể chấp nhận được rằng một mạng sống đã mất đi do lỗi lầm của chính mình, anh cũng không thể chấp nhận rằng hành động của mình đã khiến một gia đình khác tan nát, nhìn dáng vẻ ba mẹ người bị hại khóc lên khóc xuống và xém bị ngất xỉu mấy lần, anh càng không thể tha thứ cho chính mình.
Anh để mặc bọn họ đánh và mắng anh, theo anh, anh đáng phải chịu đựng mọi thứ này, thậm chí còn đáng bị trừng phạt nhiều hơn, anh thực sự đã hành hạ bản thân mình theo cách tàn nhẫn nhất.
Một thời gian dài sau đó, tính tình của anh đã thay đổi đáng kể, anh trở nên ít nói hẳn và dáng vẻ tự tin trước đây cũng không còn nữa, thậm chí khi đối mặt với những lời chế giễu của người khác, anh cũng không đánh hay mắng lại gì cả, để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm.
Giáo viên của trường cũng từng liên lạc với anh, hy vọng anh có thể trở lại phòng thi để hoàn thành việc học còn dang dở, nhưng cuộc đời anh đã mất đi phương hướng từ đó, anh chưa bao giờ giết ai, nhưng tay anh đã bị vấy máu kể từ đó, vậy nên anh cũng không muốn bước vào trường trung học Phụ Trung nửa bước, anh thậm chí còn cảm thấy mình không xứng đáng bước vào ngôi trường thiêng liêng đó.
Một lần nữa anh lại trở lại Vạn Ký, lúc này đây anh vẫn bắt đầu lại với vai trò học trò, anh làm công việc bẩn thỉu và mệt mỏi nhất, giống như một cái máy móc không ngừng vận hành, không có thời gian làm việc hay thời gian tan tầm, anh sẵn sàng chịu khổ hơn bất cứ ai khác và cũng bao giờ than van một lời nào, anh chỉ muốn kỹ thuật của mình không ngừng tiến bộ, giống như đang muốn dùng phương thức này để trừng phạt sai lầm năm đó.
Anh sẵn sàng học tập và chịu đựng gian khổ, và đương nhiên kỹ năng của anh cũng tiến bộ nhanh nhất trong số các thợ ở Vạn Ký, thậm chí anh còn có thể xác định được vị trí lỗi chỉ bằng cách nghe tiếng động cơ.
Rất nhiều chủ xe sau khi làm việc với Cận Triêu thì chỉ muốn làm việc với anh, mà dường như anh vẫn còn ám ảnh về sự việc năm đó, để tránh đi vào vết xe đỗ, mỗi lần trước khi giao xe cho khách hàng, anh đều tự mình chạy thử mấy lần, sau khi xác nhận an toàn thì mới dám giao xe cho khách hàng.
Trong hai năm đầu, ba mẹ của người quá cố thường xuyên chạy đến Vạn Ký để đòi lại công bằng, nhưng người ở Vạn Ký không ngừng buông lời mắng mỏ bọn họ và thậm chí còn dọa giết nếu bọn họ còn dám tiếp tục đến đây gây loạn. Những lần như vậy Cận Triêu đều sẽ ra mặt giúp đỡ bọn họ, sau đó anh sẽ lặng lẽ đưa cho bọn họ một số tiền, cặp vợ chồng trung niên này vì anh mà mất một đứa con trai, và anh sẽ cố gắng hết sức để bồi thường cho bọn họ.
Nhưng khi các kỹ năng của anh ngày càng thành thục hơn, anh cũng càng ngày càng hiểu rõ các mánh khóe ở Vạn Ký.
Đánh tráo linh kiện, dụ dỗ chủ xe sửa chữa những chi tiết không cần thiết, bệnh nhẹ thì báo là bệnh nặng,... Vì lợi nhuận, một số người còn cố tình điều chỉnh thời gian đánh lửa, thêm chất lỏng vào dầu máy để làm hỏng động cơ, bỏ muối vào trong dịch chống đông tăng tốc độ lão hóa của thùng nước,... làm cho khách quen phải không ngừng đưa tiền cho gara.
Sau này, ông chủ Vạn đánh giá cao Cận Triêu và giao cho anh quản lý gara ô tô, anh sẽ không làm ra những chuyện bẩn thỉu như vậy, khi anh có mặt ở đó thì bọn họ còn quy củ làm việc, nhưng khi anh vừa rời mắt khỏi là bọn họ lập tức tiến hành những công việc bẩn thỉu.
Những nhân viên bảo trì này có rất nhiều phụ tùng cũ để chuẩn bị thay thế, bọn họ sẽ nhân lúc chủ xe không để ý tiến hành đánh tráo những linh kiện chính hãng với các linh kiện đã cũ, sau đó sẽ đem linh kiện mới đi bán để đổi lấy tiền uống rượu.
Có một lần Cận Triêu phát hiện có một thợ sửa chữa thiếu chút nữa là đánh tráo toàn bộ linh kiện xe, lần đó anh nổi giận thật lớn, nhưng người kia lại không cho là đúng, nói bọn họ làm việc này đã nhiều năm nay nên trong lòng đều có tính toán.
Lời nói của anh ta dường như đột nhiên đánh thức Cận Triêu, ý thức của anh bắt đầu thức tỉnh từ ngày đó, quá trình tân trang xe hồi năm cuối trung học từng bước từng bước không ngừng được phóng đại và hiện lên trong đầu anh.
Lúc đó anh còn thiếu kinh nghiệm, sau khi bi kịch xảy ra, anh cho rằng mình chắc chắn đã làm xảy ra sơ suất gì đó, từ đó về sau anh đều rất thận trọng và kỹ lưỡng đối với lĩnh vực kỹ thuật này.
Nhưng sau nhiều năm làm việc, nghĩ lại những gì xảy ra hồi đó, anh gần như có thể kết luận rằng những sửa đổi của mình lúc đó chưa đủ để khiến chiếc xe trở nên mất kiểm soát. Trước khi giao xe, chiếc xe kia từng nằm ở Vạn Ký một khoảng thời gian rất dài, sau khi người mua đưa tiền cho anh, anh thậm chí còn không kiểm tra xe đã để cho người nọ đến Vạn Ký lấy xe.
Đó không phải là xe của Vạn Ký, thậm chí cũng không phải là xe của bất kỳ khách hàng nào, chỉ là anh tạm thời để ở đó, cho dù là xe của khách hàng những người này còn dám động tay động chân, nếu như là một chiếc xe không liên quan gì quanh năm bị tro bụi thì sao?
Cận Triêu bắt đầu hỏi thăm tất cả nhân viên kỳ cựu có hơn 4 năm kinh nghiệm, không có bức tường nào là không lọt gió, cuối cùng ở một nhà hàng, có một vị đầu bếp từng là nhân viên trong Vạn Ký đã nói cho Cận Triêu biết năm đó là Vạn Đại Dũng đã động vào bộ cảm biến trên chiếc xe kia.
Vạn Đại Dũng là cháu trai của ông chủ Vạn, sau vụ tai nạn xe hơi, tất cả mọi người đều im hơi lặng tiếng, ông chủ Vạn thậm chí còn cảnh báo riêng với một số người biết chuyện, dù sao Cận Triêu lúc đó không liên quan gì đến Gara ô tô và vẫn còn là trẻ vị thành niên, nếu mọi chuyện đổ lên đầu anh thì cùng lắm là vào trại giáo dưỡng vài năm, nhưng nếu Vạn Đại Dũng bị lôi kéo vào chuyện này, anh ta không chỉ phải đối mặt với nguy cơ bị truy tố và bỏ tù mà còn ảnh hưởng trực tiếp đến công việc kinh doanh của Vạn Ký.
Cận Triêu đã phạm sai lầm, sai lầm của anh là lẽ ra anh không nên đồng ý với yêu cầu của người khác để sửa đổi phương tiện trái phép, nhưng tội danh này chưa đủ để khiến anh phải vào tù, tuy nhiên anh đã bị đẩy ra ngoài thay người ta gánh vác một mạng người.
Khi Cận Triêu đến trước mặt ông chủ Vạn chất vấn ông ta, ông chủ Vạn còn hỏi ngược lại anh một câu: "Anh có chứng cứ gì?”
Anh không có bằng chứng gì cả, chiếc xe gặp tai nạn cũng không thể truy tìm được nữa, cho dù là người nhân viên xuất phát từ lương tâm nên nói ra sự thật với Cận Triêu thì ông ta cũng không thể nào chống lại ông chủ Vạn để ra làm chứng cho anh, bản án ngày đó đã không thể lật lại được nữa.
Nhưng ông chủ Vạn còn giả vờ giả nhân giả nghĩa khuyên anh nên buông bỏ quá khứ và tiến về phía trước, ông ta đã cho Cận Triêu một nền tảng lớn như vậy, nếu anh bằng lòng, ông chủ Vạn còn có thể cho anh một khoản bồi thường tài chính khác, giống như một khoản bồi thường cho những đau khổ mà anh đã phải chịu đựng trong những năm qua.
Hôm đó ở Đồng Cương trời rất nóng, các nhân viên trong gara ô tô có người hút thuốc, có người làm việc, có người nói bậy, cũng có người đùa giỡn.
Nhưng mọi người đều nghe nói Cận Triêu đã đập phá phòng làm việc của ông chủ Vạn, sau đó nhìn anh rời bỏ một nơi đã gắn bó suốt ba năm qua và không bao giờ quay lại nữa.
Sau khi Cận Triêu đi, lòng người trong Vạn Ký bắt đầu tan rã, lời đồn ngày càng lan truyền không ngừng, rất nhiều người cũng bắt đầu xin nghỉ việc, Kim Phong Tử vốn cũng muốn rời đi, nhưng thân thể ba anh ta không tốt, anh ta đã làm việc ở Vạn Ký nhiều năm như vậy, thu nhập cũng coi như không tệ, lúc Cận Triêu rời đi chỉ nói với anh ta một câu: "Cậu không giống tôi, tôi vì bị công đạo vứt bỏ nên mới rời khỏi Vạn Ký, còn cậu thì phải ở lại ở lại Vạn Ký vì gia đình của mình.”
…
Đêm càng lạnh, Khương Mộ không còn cảm nhận được cái lạnh lẽo bên ngoài cơ thể nữa mà chỉ cảm nhận được sự lạnh thấu xương từ trong cơ thể truyền đến, hòa lẫn với những cơn gió lạnh lẽo thê lương.
Trong khi cô đang sống một cuộc sống đơn giản giữa trường học và nhà thì Cận Triêu lại đang bị mắc kẹt trong một vòng xoáy phức tạp, cô không ở bên cạnh anh, và cũng không có ai ở bên cạnh anh, anh phải chịu đựng sự dày vò của lương tâm mình mỗi ngày, chịu đựng mọi cảm giác đau đớn khi mọi giấc mơ của mình đều bị dập tắt, khi đó anh chỉ mới 17 tuổi, đối mặt với ba mẹ của người đã khuất và một chiếc lồng sắt của pháp luật, không ai nói cho anh biết tiếp theo phải đi như thế nào, và không ai cùng anh vượt qua vô số ngày đêm bị lương tâm tra tấn.
Anh muốn cố gắng hết sức để bù đắp những lỗi lầm mình đã gây ra khi mới 17 tuổi, một người sắc bén như vậy đã phủ đầy bụi bặm và bị gãy đôi cánh từ đó, chỉ biết trốn trong góc tối và không ngừng tự hành hạ bản thân.
Cô không thể tưởng tượng được anh sẽ cảm thấy tức giận, đau khổ và đau đớn như thế nào sau khi bò từ địa ngục trở về và nghe được sự thật đằng sau vụ tai nạn. Đó là bốn năm không thể thay đổi trong cuộc đời anh. Khi cô gặp lại anh, anh đã trở thành một con người bị hiện thực mài mòn tất cả các khía cạnh, cố gắng che giấu sự tàn khốc của thế giới này ở một nơi không ai nhìn thấy, nhưng bề ngoài thì vẫn cố tỏ ra bình lặng.
Khương Mộ cũng không biết đây đã là lon bia thứ mấy, cô uống xong một lon, Kim Phong Tử liền đưa cho cô một lon nhưng thân thể vẫn không có cảm giác ấm áp lên chút nào, ngược lại càng trở nên càng ngày càng lạnh theo từng câu nói của Kim Phong Tử, trước mắt cô dần xuất hiện rất nhiều bóng ma, mỗi một bóng dáng đều là bộ dáng của Cận Triêu, cho đến khi anh thật sự xuất hiện ở trước mặt cô và gọi tên cô.
“Mộ Mộ, Mộ Mộ......”
Bả vai của cô bị lay vài cái, cửa phòng phẫu thuật mở ra, cô nghe thấy giọng nói của bác sĩ Lý, anh ta nói với Kim Phong Tử và Cận Triêu mới chạy tới đây: "Vết thương đã được khâu lại, mất máu nhiều lắm nhưng may mắn chó của mọi người có nhóm máu DEA1.1 có sẵn máu để truyền, có thể sống hay không thì còn phải chờ sau hai ngày tới, nhưng mọi người hãy chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.”
Khương Mộ loạng choạng đứng dậy, thông qua tấm kính cô nhìn thấy Tia chớp bị đưa vào một căn phòng khác, tay cô dán chặt vào tấm kính, lặng lẽ nức nở, không còn biết mình buồn cho Tia chớp hay là cho Cận Triêu nữa. Cuộc sống an nhàn 18 năm qua đã bị xé nát nghiêm trọng, cô đã có thể nhìn thấy bộ dạng tàn nhẫn nhất của cuộc sống.
Bác sĩ Lý nói với họ: “Mọi người đi đăng ký thủ tục trước đi, sau khi nộp tiền xong là có thể về, ở đây chúng tôi có người trực ban, có chuyện gì chúng tôi sẽ thông báo cho mọi người.”
Khi Cận Triêu đi đăng ký, Khương Mộ ngồi trên ghế nhìn anh, Cận Triêu mặc một chiếc áo parka ngắn màu đen và đeo găng tay da màu đen, trên gương mặt vẫn mang theo vẻ lạnh lùng như cũ, Khương Mộ cũng không biết anh trở về lúc nào, chỉ là giờ khắc này cô nhìn bóng dáng anh có chút không chân thật.
Hai hàng lông mày Cận Triêu luôn nhíu lại, thỉnh thoảng anh đưa mắt liếc nhìn Khương Mộ đang ngồi ở một bên, áo khoác của cô đã bị dính đầy máu của Tia chớp, trên người chỉ mặc một chiếc áo len màu trắng sữa, cổ áo và tay áo còn dính vài vết bẩn, hai mắt mờ mịt và choáng váng, toàn thân cô hình như vẫn còn đang run rẩy, một bộ dạng cực kì đáng thương.
Cận Triêu mím môi, động tác của anh cũng vô thức nhanh hơn một chút, anh đưa tờ phiếu thông tin đã điền cho y tá, sau đó quay người mắng Kim Phong Tử: "Cậu bị bệnh à, sao lại cho cô ấy uống nhiều rượu như thế chứ?"
Kim Phong Tử tùy tiện nói: "Còn không phải do tôi sợ em ấy bị chuyện này dọa sợ sao?"
Cận Triêu không nói nên lời nhìn anh ta, sau đó anh đi tới trước mặt Khương Mộ, ánh mắt Khương Mộ vẫn luôn dõi theo anh, cô ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn, trong mắt vẫn còn tràn ngập ẩm ướt.
Cận Triêu cởi áo khoác của mình ra rồi khoác cho cô, sau đó anh quỳ xuống cởi găng tay của mình đeo vào tay cô, cảm giác lạnh lẽo trong lòng Khương Mộ bị một dòng suối ấm áp cuốn đi, trong mắt cô tràn đầy ấm áp, cô nhất thời không muốn nghĩ tới chuyện đó nữa, một khắc cũng không muốn rời khỏi người Cận Triêu.
Anh ngước mắt lên hỏi cô: “Trở về nhé?”
Khương Mộ gật đầu, nhưng cô lại không nhúc nhích, Cận Triêu lại hỏi cô: "Em còn đi được không?"
Cô lắc đầu: "Không."
Chân đau, bụng đói, mắt mờ, không đi được nữa, Cận Triêu thấy cô nói chuyện khá tự tin, anh nhẹ nhàng liếm khóe miệng, sau đó cúi xuống bế cô lên khỏi ghế.
Khoảnh khắc cơ thể cô rời khỏi mặt đất, thân hình gầy gò của Khương Mộ rúc thật chặt vào trong lòng Cận Triêu, giống như chim bay về tổ, Cận Triêu cũng không biết có phải Khương Mộ vừa bị dọa sợ hay không nên càng ôm chặt cô vào ngực.
Sau khi rời khỏi bệnh viện thú cưng, gió lạnh không ngừng thổi qua tai, Khương Mộ giơ hai tay vòng qua cổ anh, vùi mặt vào giữa xương đòn của anh, chất lỏng ấm áp chảy xuống má cô rồi rơi vào ngực Cận Triêu, bước chân của anh đột nhiên dừng lại, anh cúi đầu nhìn gò má bị sợi tóc che lại của cô, cảm nhận được thân thể hơi run rẩy của cô, sau đó liền nghe thấy cô nói: "Đừng đuổi em đi nữa, được không?”