Đường Sắt Đôi - Thời Cửu Viễn

Chương 32



Kim Phong Tử ngồi vào ghế phụ, Cận Triêu đặt Khương Mộ ngồi ở ghế sau rồi mới khởi động xe, dọc đường anh nghe Kim Phong Tử kể lại chuyện đã xảy ra ở Vạn Ký, lông mày anh luôn nhíu lại, thỉnh thoảng anh nhìn qua gương chiếu hậu để quan sát Khương Mộ đang ngồi ở hàng ghế sau.

Cô cuộn tròn ở ghế sau, thân thể được áo khoác rộng thùng thình của Cận Triêu bao bọc, cô ngồi đó nhắm mắt gần cả nửa ngày cũng không nhúc nhích.

Trên đường đi Cận Triêu còn đang suy nghĩ cũng may cô có uống chút một chút rượu, sau khi trở về ngã đầu là có thể ngủ, không cần phải suy tư về chuyện của Tia Chớp nữa, nhưng anh đã đánh giá cao tửu lượng của Khương Mộ.

Vừa bế cô vào phòng sửa chữa, Khương Mộ đã tỉnh lại, cô không ngừng vỗ vỗ vai Cận Triêu, giọng nói nhẹ nhàng mơ hồ: “Không thoải mái…”

Cận Triêu vừa đặt cô xuống sàn phòng khách, Khương Mộ liền loạng choạng bước vào phòng, khi Cận Triêu bước vào phòng lần nữa, Khương Mộ đã nhốt mình trong phòng tắm nôn khan kịch liệt.

Cận Triêu nghe thấy động tĩnh trong phòng tắm giống như đang đánh trận, sau một trận chiến loạn lạc, nước vẫn còn tiếp tục chảy.

Cận Triêu gõ cửa hỏi cô: "Em không sao chứ?"

Vốn lúc đầu đầu óc của Khương Mộ không rõ ràng lắm, nhưng lúc này tư duy của cô dần dần quay về, cô không trả lời Cận Triêu, mặt hận không thể vùi vào trong bồn rửa, đây là lần đầu tiên cô uống rượu và nôn khan thê thảm như vậy, còn là ở trước mặt Cận Triêu, cách một cánh cửa cô cũng cảm giác được mặt mũi mình đã bị mất sạch, thế cho nên cho dù Cận Triêu gọi cô như thế nào, cô vẫn không lên tiếng trả lời.

Cận Triêu ở ngoài cửa lại hỏi: “Có phải là cảm thấy choáng váng rồi không? Mở cửa ra, để anh vào giúp em, coi chừng bị ngã đấy."

“…” Khương Mộ chống hai tay lên bồn rửa tay, bối rối cắn môi.

“Nói chuyện, không nói là anh đi vào đấy.”

“Không phải.” Khương Mộ hoảng sợ lấy thân mình chặn cửa.

Cô nhỏ giọng lên tiếng: "Anh đi đi."

Bóng dáng Cận Triêu phản chiếu ở ngoài cửa: “Anh biết nên đi đâu đây?”

"Em mặc kệ."

Ba chữ mềm nhũn giống như bánh mì lên men, rất khó phân biệt trong thanh âm này là mang theo chút giận dỗi hay là dáng vẻ sau khi say của cô gái nhỏ.

Cận Triêu sửng sốt một chút, anh đã sống hơn hai mươi năm, lúc anh còn nhỏ chỉ có một cô bé ở Tô Châu mới thường xuyên gây rắc rối với anh, sau khi vào cấp 3 thỉnh thoảng sẽ có một số cô gái nghiện ngôn tình rồi chạy đến trước mặt anh bày ra vẻ mặt đau đớn vì tình, thông thường vào những tình huống đó, nếu anh đã tỏ ra không kiên nhẫn thì bọn họ cũng không dám tiếp tục trêu chọc nữa. Nhưng anh chưa từng nghĩ đến nhiều năm sau vẫn có người đến ‘gây sự’ với anh, thậm chí còn dùng cả lời thoại tương tự, mỗi lần cảm thấy hành động của mình không có đạo lý, hoặc là nói không lại anh, cô đều dùng một câu “Em mặc kệ”, sau đó anh cũng không có biện pháp nào để đối phó với cô. 

Chính anh cũng cảm thấy rất buồn cười, nhưng nhiều năm trôi qua biện pháp này vẫn còn có tác dụng trên người anh.

Khương Mộ áp tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh thì phát hiện Cận Triêu cuối cùng cũng đã rời đi, thế là cô liền bắt đầu dọn dẹp phòng tắm, đánh bóng bồn rửa mặt, khi mở ngăn chứa đồ bên cạnh bồn rửa mặt ra, cô liền nhìn thấy bàn chải đánh răng, cốc và khăn tắm của cô vẫn còn ở trong đó, tình trạng vẫn còn tốt, tất cả đều được đặt ngay ngắn, gọn gàng bên trong, hơi rượu trên người Khương Mộ đã tiêu tan hơn phân nửa, Cận Triêu không hề vứt đồ của cô, tuy vừa rồi anh lạnh lùng với cô như vậy nhưng anh vẫn không hề vứt bỏ đồ đạc của cô, tâm tình phức tạp của Khương Mộ giống như vừa làm dấy lên từng đợt sóng triều bồi hồi trong lòng.

Cô lấy bàn chải đánh răng, cốc và khăn tắm ra, sau khi thu dọn đồ đạc trong phòng tắm xong và mở cửa đi ra ngoài, cô sửng sốt phát hiện Cận Triêu vẫn còn ngồi trên bàn cạnh giường nhìn xuống điện thoại của anh, khi thấy cô đi ra, anh khóa điện thoại di động lại rồi ngẩng đầu nhìn cô.

Khi ánh mắt bọn họ chạm nhau, Khương Mộ muốn quay người trở lại phòng tắm, nhưng cô vẫn cắn răng lúng túng bước vào phòng, Cận Triêu nhìn vẻ mặt của cô, sau liếc nhìn bước chân bất thường của cô, liền hỏi: "Em làm gì trong đó mà lâu vậy? Anh còn tưởng em ngủ quên trong đó luôn rồi."

Khương Mộ né tránh ánh mắt của anh, lắp bắp nói: "Chỉ là... hành động hơi chậm mà thôi."

"Xong hết rồi?"

Khương Mộ gật đầu, Cận Triêu cũng không có vạch trần cô, ngược lại anh đứng dậy đưa cho cô một chiếc áo len chui đầu bằng vải cotton: “Em thay quần áo đi.”

Nói xong anh liền đi ra ngoài, Khương Mộ không thể mặc lại chiếc áo len dính máu nữa nên liền thay sang quần áo mà Cận Triêu vừa đưa cho, cô nghe thấy tiếng anh ở bên ngoài hỏi: “Em thay quần áo xong chưa?”

"Ừm."

Cận Triêu đi vào đưa cho cô một ly nước: "Uống đi.”

Trong phòng có bật máy sưởi, nhiệt độ ấm áp làm cho khiến Khương Mộ cảm thấy có chút buồn ngủ, cô cầm cốc nước trong tay, Cận Triêu lại nói với cô: “Ngồi xuống uống đi.”

Khương Mộ lui về phía sau một bước, cô ngồi ở bên giường của anh, ngay khi cô vừa ngồi xuống, Cận Triêu liền đi tới trước mặt cô, anh đột nhiên ngồi xổm xuống nắm lấy mắt cá chân trái của cô, sau đó kéo ống quần của cô lên, động tác của anh nhất thời làm cho Khương Mộ sợ hãi, cô vô thức rụt chân lại, sau đó hỏi anh: “Anh đang làm gì vậy?”

Cận Triêu ngước mắt nhìn cô: “Trong tay anh có gai à?”

"Ý của em không phải như vậy."

"Vậy chứ có nghĩa là gì?"

Cận Triêu vẫn quỳ một chân trước mặt cô, dù vậy tầm mắt anh gần như vẫn ngang tầm với cô, Khương Mộ không thể giải thích được phản ứng quá đáng của mình, đó là vì cảm giác xấu hổ vừa rồi lại ập đến, ngón tay của Cận Triêu dường như còn mang theo dòng điện, sẽ làm cho cô cảm thấy khẩn trương, tim đập nhanh, và vô số các cảm giác khó chịu khác.

Nhìn thấy bộ dáng cự tuyệt của cô, Cận Triêu thở dài nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?”

Khương Mộ có chút sửng sốt, cô không biết tại sao Cận Triêu có thể phát hiện chân cô đang bị thương, cô liền quay đầu nhìn anh, sau đó đáng thương gật đầu một cái.

Lúc cô uống say trông dáng vẻ cô không thông minh lắm, ngay cả động tác quay đầu cũng chậm chạp, Cận Triêu chỉ có thể nửa dỗ nửa dụ nói: "Đau thì để yên cho anh xem.”

Không biết có phải vì anh lái xe suốt đêm nên hơi mệt hay không, nhưng trong giọng nói của anh có chút khàn khàn, bình thường cô sẽ không để ý, nhưng bây giờ họ đang ở cùng một phòng và còn cách nhau gần như vậy, đêm đó, Khương Mộ lại đỏ mặt vì giọng nói của anh.

Cận Triêu ngước mắt liếc nhìn cô, sau đó lại nhấc mắt cá chân của cô lên, anh xắn ống quần của cô lên, chỉ mới xắn lên mấy nấc đã thấy bắp chân của cô bị bao phủ bởi một mảng lớn có màu đen tím, sắc mặt Cận Triêu lập tức thay đổi.

“Là ai làm?”

Khương Mộ mặc dù có chút mơ hồ, nhưng thù thì vẫn nhớ rõ, cô trả lời: “Tên có đầu húi cua.”

Cận Triêu mím môi không nói thêm câu nào, nhìn bộ dạng này của anh luôn khiến người ta cảm thấy có chút sợ hãi, Khương Mộ cúi xuống thấp giọng nói với anh như thì thầm: "Em đói quá."

Cận Triêu ngẩng đầu nhìn cô: “Em chưa ăn gì à?”

Khương Mộ lắc đầu, anh lập tức đứng dậy đi ra ngoài, lúc trở về còn mang theo một bát mì oden và thuốc, anh đưa đồ ăn cho cô rồi nói: “Chỉ còn bán cái này, dù sao vẫn tốt hơn mì ăn liền.”

Vì thế Khương Mộ hưởng thụ ăn mì oden anh vừa mua cho, Cận Triêu ngồi bên cạnh thì giúp cô bôi thuốc, cô đang ăn thì đột nhiên lại cảm thấy u sầu, có lẽ vì cuối cùng cô cũng có đồ ăn để lấp đầy dạ dày nên Khương Mộ lại nghĩ đến chuyện trước kia của Cận Triêu, cô đột nhiên đưa xiên thịt nướng đến bên miệng anh, Cận Triêu thoáng sửng sốt một chút, anh không quen với việc người khác đối xử thân mật với mình như vậy, hình như nhiều năm rồi cũng chưa từng có ai đối xử với anh như vậy: "Em ăn đi."

Khương Mộ dùng giọng điệu ra lệnh cho anh: "Không được, em có một miếng thì anh cũng phải có một miếng."

Xiên thịt nướng trên tay như mang lại cho cô cảm giác đồng cam cộng khổ, Cận Triêu nghĩ rằng cô đang say nên anh cũng thuận theo lời cô cắn một miếng, sau đó Khương Mộ đưa mặt lại gần anh, rồi còn hỏi anh: "Có ngon không?"

Anh đã chạy xe suốt đêm về đây, không ăn không ngủ nên làm gì còn có tâm trạng thưởng thức đồ ăn nữa chứ, nhưng khi nhìn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt ngấn nước và bộ dáng hơi ngà ngà say của cô, anh chỉ có thể nghe theo lời cô và nói: “Không tệ.”

Sau khi nói xong anh liền phát hiện anh căn bản không nên đánh giá gì cả, bởi vì kế tiếp Khương Mộ sau khi cắn một miếng lại đút cho anh ăn một miếng, còn dùng một đôi mắt ngân ngấn ánh nước nhìn anh, như thể cô đang nghĩ rằng ba năm qua anh chưa từng được ăn no, rõ ràng là anh mua cho cô ăn, nhưng cô cứ nhét vào miệng anh.

Chờ sau khi anh ném xong những bọc đồ ăn đã ăn xong và quay trở lại phòng thì Khương Mộ đã ngủ quên trên giường, anh giúp cô cởi giày, sợ cô sẽ ngủ lăn xuống giường nên anh đẩy cả người cô sát vào bên trong tường và còn giúp cô đắp chăn lại cẩn thận.

Khương Mộ bối rối thì thầm điều gì đó, Cận Triêu không nghe rõ, liền cúi đầu đi tới trước mặt cô hỏi: "Cái gì?"

Rạng sáng đêm yên tĩnh lặng lẽ không một tiếng động, trên người Khương Mộ có mùi rượu nhàn nhạt cộng với mùi thơm từ cơ thể thiếu nữ dung hợp cùng một chỗ, thoang thoảng giống như mùi bơ, cổ họng của anh nhẹ nhàng trượt xuống một chút, vừa định đứng thẳng lên, anh nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô ở bên tai anh hỏi: "Anh nói là sẽ chờ em lớn lên, bây giờ còn tính nữa không?



"Anh ơi, anh sẽ là ba, em sẽ là mẹ và con thỏ nhỏ sẽ là con của chúng ta."

"Anh không chơi mấy trò này đâu, ngây thơ muốn chết."

“Anh trai, anh chơi với em một chút đi, sau này em cũng chơi cờ với anh, nếu anh không chơi với em lần sau em sẽ không chơi với anh nữa.”

"Còn học cách uy hiếp anh nữa à, nói đi, em muốn anh làm gì?"

“Anh cầm cái túi này ra ngoài đi làm việc, em sẽ ôm cục cưng của chúng ta ở nhà nấu cơm.”

"..."

Cốc cốc cốc "Mở cửa".

“Làm lại, anh phải nói ‘em yêu, anh đã về rồi.’”

"Em học mấy thứ này từ ai vậy?"

"Các bạn trai ở nhà trẻ đều biết, sao em có thể không biết, Triêu Triêu, anh làm như vậy là sau này không có ai lấy anh làm chồng đâu."

“Này, đừng gọi anh là Triêu Triêu, không biết lớn nhỏ gì cả.”

"Triêu Triêu, Triêu Triêu, Triêu Triêu, không sao đâu, nếu không ai chọn anh làm chồng thì còn có em, em có thể chọn anh. Anh chỉ cần ra ngoài làm việc và mua cho em thật nhiều đồ ăn ngon là được rồi."

"Nằm mơ."

"Em muốn ăn sô cô la, kẹo dẻo, bánh quy gấu và khoai tây chiên, thật nhiều, thật nhiều..."

“Em không tìm được chồng đâu.”

"Vậy anh có thể làm chồng của em được không? Được không? Được không? Nếu không thì sẽ không có ai mua đồ ăn ngon cho Mộ Mộ đâu."

"Cận Mộ Mộ, em thật phiền phức, chờ em lớn rồi tính sao."



Hầu như mỗi lần bọn họ chơi trò nhà búp bê đều vòng tới vòng lui cùng một đề tài, Khương Mộ luôn quấn lấy Cận Triêu đòi anh cưới cô, cho đến khi Cận Triêu cảm thấy phiền phức, anh luôn kết thúc chủ đề vô tận này bằng một câu “chờ em lớn lên”.

Khi đó Khương Mộ còn quá nhỏ, chưa biết gì về huyết thống hay luân lý, cho nên cho dù sau khi lớn lên mỗi khi cô nhớ tới chuyện chơi trò nhà búp bê với Cận Triêu, cô cũng chỉ là cảm thấy suy nghĩ khi còn bé của mình rất hoang đường, đương nhiên cũng không để ở trong lòng.

Mãi cho đến khi đến Đồng Cương, đặc biệt là khoảng thời gian gần đây, cô mới thường xuyên nghĩ về quá khứ, cô không biết rằng Cận Triêu lớn hơn cô 5 tuổi đã biết rõ bọn họ không có quan hệ huyết thống nhưng vẫn nói ra câu nói đó, chẳng lẽ anh đã có ý định cho tương lai rồi sao?



Kim Phong Tử tối qua cũng không về nhà, anh ta chạy đến cửa hàng thú cưng của Tam Lại để ngủ nhờ một đêm, buổi sáng thức dậy đã tranh thủ đến Vạn Ký làm việc, nhớ tới cuộc nói chuyện tối qua với Khương Mộ, anh ta liền đem hết chuyện này kể lại với Tam Lại.

Tam Lại lập tức vỗ lên mặt anh ta một cái, mở miệng mắng: "Cậu bệnh nặng à? Tại sao lại nói chuyện đó với một cô bé? Cậu đúng là bị điên thật mà."

Kim Phong Tử mơ hồ nói: “Còn không phải do tôi uống nhiều rồi sao, giúp tôi nói với Hữu Tửu một tiếng.”

Không ai muốn bộc lộ ra mặt xấu nhất của mình trước mặt một người không hề biết chuyện, Tam Lại cũng không ngờ rằng Cận Triêu không muốn Khương Mộ biết chuyện xấu của mình, nào ngờ cuối cùng lại là Kim Phong Tử đã vạch trần hết tất cả.

Vì thế vào buổi sáng sau khi Cận Triêu đứng ở trước gara ô tô xe nhận xong một cú điện thoại, Tam Lại liền đi ra, anh ta cố ý ho khan vài tiếng đem chuyện của Kim Phong Tử nói với anh ta nhờ chuyển lời cho Cận Triêu.

Cận Triêu chỉ im lặng lắng nghe, sau đó anh lấy một điếu thuốc ra hút, vẻ mặt không có gì thay đổi, nếu có thay đổi thì có lẽ là bóng tối giữa hai lông mày càng ngày càng đậm.

Tam Lại liếc nhìn anh vài lần, sau đó thăm dò hỏi: "Vậy tối qua sau khi Khương Mộ trở về có nói gì với cậu không?"

Cận Triêu bỗng nhiên dùng ánh mắt kỳ quái khó hiểu nhìn anh ta, sau đó yên lặng đi vào phòng sửa chữa, để lại Tam Lại vẫn đang còn cảm thấy ngơ ngác.