Đường Sắt Đôi - Thời Cửu Viễn

Chương 48



Khương Mộ đi rất nhanh, đến khúc cuối gần như là chạy, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, cô dựa vào cột điện thở hổn hển nghe điện thoại, Cận Cường hỏi cô tại sao vẫn chưa về nhà? Cô cắm sâu móng tay vào da thịt, ép cho giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh rồi nói với ông ấy: “Con đang đi ăn với các bạn cùng lớp.”

Sau khi cúp điện thoại, cô liền ném điện thoại vào cặp sách, nội tạng của cô như bị xé ra từng mảnh và vò cùng vào nhau, ngay cả hơi thở cũng trở nên yếu ớt, cô chưa bao giờ có cảm giác như vậy, giống như một người đang dần chìm trong nước. Thân thể không chịu nổi khống chế, muốn giãy dụa thoát ra khỏi mặt nước, nhưng cảm giác mất trọng lượng lại nuốt chửng cô, cô vô phương chống đỡ, cũng không thể gắng gượng bơi được tới bờ.

Cô mò mẫm đến một khu vui chơi điện tử và đâm đầu vào đó, đập vào mắt cô tất cả đều là máy chơi game hoa cả mắt, máy chơi game đang ồn ào phát ra những bài hát mà cô nghe không hiểu, trước máy ném bóng rổ là bóng dáng của các thiếu nam thiếu nữa đang vui vẻ cười vang, Khương Mộ kéo lê bước chân đi đến một góc và ngồi xổm xuống lấy tay che trái tim mình, cho đến khi bên cạnh có người chạm vào cô, hỏi cô có phải không cảm thấy thoải mái hay không, cô mới vội vàng nhặt cặp sách lên và ném lại chiếc phao cứu sinh ngắn ngủi này.

Khương Mộ bước đi không mục đích hồi lâu, cô suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến đêm hôm trước gọi điện cho Cận Triêu, anh cố ý cắt đứt cuộc gọi của cô, thậm chí cô còn băn khoăn không biết những đêm anh cúp máy cô có phải là anh cũng đang ở đây hay không cho nên mới không tiện nhận điện thoại của cô, cô cũng không muốn nghĩ đến, nhưng mọi khả năng đều dồn vào đầu cô một cách không ngờ.

Cô luôn tự nhủ, dù là bàn chuyện làm ăn thì việc đến những nơi như vậy cũng không có gì quá ngạc nhiên, vốn chính là chuyện anh tình tôi nguyện, cũng chỉ có những cô gái bằng tuổi cô mới có thể chấp nhất với những cái gọi là truyện cổ tích kia.

Tất cả các đạo lý cô đều hiểu, nhưng cảm xúc trong lòng cô lại không thể khống chế, cô biết tâm trạng mình hiện tại cực kì không tốt và dường như cũng tìm không thấy lối ra.

Cô chỉ là một học sinh cuối cấp đang chờ thi, còn anh thì đã sớm bước vào giữa xã hội.

Tương lai cô vẫn còn bốn năm học, còn anh thì vẫn sẽ tiếp tục lang thang trong những vòng xã hội phức tạp.

Từ khi cô chín tuổi, cuộc đời của họ đã đi vào hai con đường không thể giao nhau, cô không có cách nào khống chế được trái tim mình đến gần anh, cũng không biết làm cách nào để mở ra một con đường nối hai con đường lại với nhau.

Cô chỉ có thể dùng hết sức lực của mình, đã gần hai giờ sau khi cô trở lại tiểu khu, các tòa nhà dân cư về đêm luôn rất yên tĩnh, ngay cả mèo hoang cũng không thấy đâu, những bóng đèn đường hư hỏng xảy ra chập mạch phát ra tiếng rít rít, Khương Mộ cúi đầu đi dọc theo ánh đèn mờ nhạt trở lại căn nhà quen thuộc.

Mở cửa chính hành lang ra, cô cúi đầu bước vào, trên mặt đất hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, Khương Mộ theo âm thanh liền nhìn lại, một bóng dáng cứ như vậy không hề phòng bị đứng trước mắt cô, cái bóng của người nọ bị ánh đèn đường kéo dài đến tận chân cô. 

Tay Khương Mộ đang đưa ra cũng chợt dừng lại giữa không trung, thần sắc trên mặt đều ngưng đọng lại, cách hai bước, tay đang giữ cửa của cô hơi siết chặt, nhất thời không tiến thêm một bước nữa.

Cô không biết Cận Triêu tới khi nào và đã đợi cô bao lâu, nhưng lúc này anh cũng đang nhìn chằm chằm vào cô, lông mày anh hơi nhíu lại, Khương Mộ cảm giác được một cỗ cảm xúc hỗn loạn đang trào dâng trong cơ thể và sắp nổ tung. Cô dứt khoát mở cánh cửa ra và bỏ mặc anh đi vào trong, cửa lớn phía sau tự động khép lại, trong hành lang lại khôi phục lại một mảnh đen kịt.

Lúc cô đi ngang qua Cận Triêu, cánh tay của cô liền bị anh túm lấy, Khương Mộ cúi thấp tầm mắt, tóc ngắn che khuất một phần gương mặt cô nên anh không thấy rõ vẻ mặt của cô, chỉ cảm thấy cánh tay cô liều mạng muốn rút về, anh dứt khoát dời một bước đến đứng chắn trước mặt cô rồi cúi đầu hỏi: "Vừa đi đâu về?”

Giọng Khương Mộ khô khốc trả lời: “Đi dạo một lát.”

“Đi dạo mà cũng cần phải tắt điện thoại luôn à?”

Cổ họng Khương Mộ khẽ phập phồng, cô cố gắng nuốt hết những cảm xúc đang trào dâng vào trong bụng rồi nói với anh: "Anh tránh ra, em phải về nhà.”

Cận Triêu vẫn không nhúc nhích, thân hình anh quá cao lớn đứng chắn trước mặt cô làm cô không thể đi, Khương Mộ muốn chen qua anh nhưng Cận Triêu dứt khoát đưa tay ra tựa lên tay vịn, tay kia thì cũng chống lên tường, anh cúi người xuống, cổ áo sơ mi lỏng lẻo hơi mở ra lộ ra mị lực của một người đàn ông trưởng thành, giọng nói cũng chậm lại vài phần giống như đang dỗ dành: "Không thấy anh còn đứng ở đây à?”

Câu nói này làm cho trái tim Khương Mộ lập tức vỡ òa, cô vẫn không nói gì, nhưng bờ vai khẽ run lên, Cận Triêu kéo cô đến trước mặt, anh vén mái tóc ngắn đang che khuất khuôn mặt cô ra, đối diện với ánh sáng yếu ớt, trong hai mắt trong suốt rõ ràng của Khương Mộ chứa đầy nước mắt, cả người nhìn qua vô cùng bất lực.

Cận Triêu cũng sửng sốt một chút, hỏi: "Sao lại khóc?"

Khương Mộ không biết vì sao mình lại khóc, ngay cả chính cô cũng không giải thích được, chỉ cảm thấy đáy lòng mình đau nhói vô cùng, cô liên tục lùi lại tránh xa Cận Triêu.

Hành động của cô làm cho Cận Triêu cau mày: “Anh có chỗ nào làm em không vui à?”

Khương Mộ nghe thấy thế thì càng khóc dữ dội, nước mắt ấm ức không ngừng rơi xuống như lá rụng trước gió mưa, cô nhìn anh: “Chỗ nào của anh cũng làm em cảm thấy không vui.”

Cận Triêu cụp mắt xuống và tới gần cô, anh thỏa hiệp dung túng hỏi cô: "Vậy phải làm thế nào em mới có thể cảm thấy vui vẻ trở lại?”

Khương Mộ không muốn anh đến gần, cô liền giơ tay đánh vào ngực anh một lực lớn làm phát ra một âm thanh trầm đục, Cận Triêu không hề nhúc nhích mà chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô.

Khương Mộ khóc nức nở đẩy anh: "Em không thấy vui vẻ được nữa, không vui vẻ được nữa…”

Nắm đấm nhỏ liên tục đánh vào ngực anh và đẩy hắn, Cận Triêu cũng không trốn tránh, để mặc cho cô trút giận, cảm xúc bấy lâu nay tích tụ trong lòng Khương Mộ đã có thể tìm được lối thoát để trút giận, nhưng mỗi lần đánh cô lại càng khóc lợi hại hơn, lực tay cũng càng ngày càng nhẹ, đến cuối cùng cả người dường như cũng sắp tan thành nước.

Cận Triêu cuối cùng cũng nhịn không được liền nắm lấy hai cổ tay cô, cúi người xuống ôm cô và khẽ gọi: "Mộ Mộ…”

“Cạch” một tiếng, cửa tòa nhà lại được mở ra, một tia sáng còn sót lại từ bên ngoài nhanh chóng len lỏi vào, Triệu Mỹ Quyên kinh hãi đứng ở cửa nhìn hai người và kêu lên: “Hai người đang làm gì vậy?”

Khương Mộ vội vàng cử động cổ tay, Cận Triêu cũng buông cô ra, sau đó cô cũng không thèm quay đầu nhìn lại lập tức chạy lên lầu.

Siêu thị nơi Triệu Mỹ Quyên làm việc mỗi tháng phải làm thêm hai ngày ca đêm, bà ta rất sẵn sàng kiếm thêm số tiền này, nhưng không ngờ hôm nay bà ta lại trùng hợp gặp phải bọn họ đang đứng ở đây.

Khương Mộ vội vã trở về nhà, sau đó cô nhốt mình trong phòng tắm và liên tục chà xát tay rửa mặt hết lần này đến lần khác, cô nghe thấy tiếng cửa mở bên ngoài, nhất thời không biết phải đối mặt với Triệu Mỹ Quyên như thế nào nên cứ đứng mãi trong phòng tắm hồi lâu, sau khi nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh gì nữa thì cô mới đi ra ngoài.

Cận Cường và Cận Hân đã đi ngủ, khi cô bước ra khỏi phòng tắm, Triệu Mỹ Quyên cũng không nhìn cô mà chỉ lo bỏ bộ quần áo nhỏ mà Cận Hân đã thay ban đêm vào máy giặt, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Khương Mộ lo lắng đi đến cửa phòng, ngay lúc tay cô sắp chạm vào tay nắm cửa, cô cắn môi dưới, quay người đi đến trước mặt Triệu Mỹ Quyên và hỏi bà ta: "Ừm… dì Triệu, những chuyện xảy ra dưới lầu… dì không nói với ba tôi à?”

Triệu Mỹ Quyên lúc này mới đứng thẳng lưng lên nhìn khuôn mặt đã lau khô nước mắt của cô, sau đó bà ta chợt thở dài: "Lời này theo đạo lý cũng không tới phiên tôi nói, Tiểu Triêu cũng có thể xem như là tôi nhìn nó lớn lên, thằng bé cũng từng chịu không ít khổ cực mới có được ngày hôm nay, chắc chắn là một người đáng tin cậy, nhưng mẹ cô chắc chắn sẽ không đồng ý, bản thân cô phải suy nghĩ cho rõ ràng.”

Triệu Mỹ Quyên thấy Khương Mộ trầm mặc, bà ta rũ mắt xuống, liếc nhìn cửa phòng mình rồi thấp giọng nói tiếp: “Thành thật mà nói, tôi cũng hy vọng Tiểu Triêu có thể sống tốt, nhưng nếu tôi là ba mẹ cô, tôi có thể cũng sẽ không đồng ý. Sau này, dù thế nào đi nữa, cô vẫn là một sinh viên đại học tiền đồ sáng lạn, còn thằng bé đó..."

Anh từng có tiền án, cuối cùng Triệu Mỹ Quyên không nói ra miệng những lời này, chỉ bảo Khương Mộ tối nay xem như bà ta chưa nhìn thấy gì và bảo cô đừng để ảnh hưởng đến kỳ thi tuyển sinh đại học.

Sau khi bước vào tháng năm, Khương Mộ hiếm khi đến gara ô tô nữa, sau ngày lễ lao động chỉ còn một tháng nữa là tới kì thi tuyển sinh đại học, thời gian càng ngày càng eo hẹp, cô chỉ có thể tập trung toàn bộ sức lực để đương đầu với kỳ thi tuyển sinh quan trọng trước mắt.

Nhưng vào một buổi tối giữa tháng năm, Vạn Thanh dẫn theo mấy người ngồi canh giữ ở trước cửa trường trung học Phụ Trung, thấy Khương Mộ đi ra, Vạn Thanh nhấp nháy đèn xe với cô hai cái, bước chân Khương Mộ chợt dừng lại, nhưng cũng không định đi về phía cô ấy, Vạn Thanh trực tiếp bước xuống từ chiếc xe thể thao, đi tới trước mặt Khương Mộ và nói với cô: "Tìm em nói chuyện hai câu.”

Nhìn thấy tư thế phòng thủ của Khương Mộ, Vạn Thanh mỉm cười: “Đừng nhìn chị như vậy, chị không làm chuyện gì xấu xa với em đâu, nếu muốn làm chuyện xấu xa với em thì chị đã không phải đích thân chạy tới đây rồi, chị tìm em để nói về chuyện của Hữu Tửu.”

Khương Mộ nghe đến tên Cận Triêu liền cau mày, Vạn Thanh nhìn chung quanh, chỉ vào con đường mòn cách đó không xa: “Đi tới đó đi.”

Đó là một khu vườn nhỏ của khu dân cư gần đó, các bác gái tập thể dục cũng đã tan cuộc nên có khá nhiều ghế trống, Vạn Thanh đi thẳng về phía đó, mấy người đàn ông đi cùng cô ấy cũng theo sau: “Các cậu đi theo làm gì? Đừng dọa cô bé này.”

Nói xong cô ấy quay đầu nhìn Khương Mộ rồi nói: "Đi thôi."

Khương Mộ thắt chặt quai cặp đi theo cô ấy, cùng lúc đó, Chương Phàm vừa bị ai đó gọi đến cổng trường, nhưng cậu ta đi loanh quanh một lúc cũng không thấy người nào đã gọi mình ra ngoài, thế nhưng lại tình cờ gặp được người của Vạn Thanh, thế là cậu ta nhanh chóng gọi ngay cho Cận Triêu.

Cơn gió mát mẻ đầu hè chậm rãi thổi bay mái tóc ngắn của Khương Mộ, cô đặt cặp sách xuống bên cạnh, Vạn Thanh không ngồi cạnh cô mà đứng đối diện cô châm một điếu thuốc.

Khương Mộ không thể không thừa nhận tư thế hút thuốc của Uyển Thanh rất hiên ngang, nếu không phải vì ông chủ Vạn, có lẽ cô cũng sẽ không thực sự ghét Vạn Thanh đến thế.

Vạn Thanh hút vài hơi thuốc, cô ấy trầm mặc đánh giá Khương Mộ từ trên xuống dưới một lần rồi đột nhiên nở nụ cười: "Nói thật, trước khi quen em chị thật sự không biết Hữu Tửu th1ich ‘ăn’ dạng này.”

Khương Mộ gạt tầm mắt sang một bên trả lời: "Hình như tôi đã nói với cô rồi, tôi là em gái của anh ấy.”

Vạn Thanh dùng ngón trỏ vẩy tàn thuốc hai lần, vẫn bình tĩnh nói tiếp: “Em gái thì em gái, tóm lại là người là người có thể đứng nói chuyện trước mặt anh ấy.”

Nói xong, cô ấy lại rít một hơi thuốc dài, khi nhả khói ra, giọng nói dường như cũng tan theo làn khói: "Hữu Tửu vừa tới chỗ ba chị làm việc không bao lâu, chị liền nghe người ta nhắc tới anh ấy, nói trong gara có một anh chàng mới tới rất đẹp trai, làm việc cũng rất chăm chỉ và linh hoạt, lần đầu tiên chị gặp anh ấy là vừa từ một quán bar trở về, khi chị lái xe đi ngang qua gara phát hiện đã muộn như vậy mà gara vẫn còn sáng đèn, thế là chị liền dừng xe lại nhìn xem, lúc tôi đi vào anh ấy đang để trần nửa thân trên khom lưng bận rộn dưới nắp động cơ, chị đứng ở trước cửa gara hút hết một điếu thuốc nhưng anh ấy cũng chưa từng nhìn chị một cái, chị chưa từng thấy qua người nhân viên nào có thể làm việc chuyên tâm như anh ấy."

“Sau đó, tiếng giày cao gót của chị làm anh ấy chợt giật mình, sau đó anh ấy ngẩng đầu lên nhìn chị, cô bé, em có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không?"

Khóe miệng Vạn Thanh nhếch lên một nụ cười ngả ngớn: "Có thể là bởi vì sau khi anh ấy ngẩng đầu lên chị phát hiện anh ấy không chỉ có dáng người và gương mặt thật đẹp trai mà lập tức còn có thể khơi gợi hứng thú trong chị, có đôi khi chị sẽ đặc biệt lái xe dạo một vòng tìm anh ấy hút điếu thuốc, có đôi khi cái gì cũng không làm, chỉ ngồi bên cạnh anh ấy nghịch điện thoại nhìn anh ấy làm việc.”

“Trong gara ô tô của ba chị có rất nhiều nhân viên bảo trì như anh ấy. Hôm nay họ đến đây và ngày mai họ lại rời đi giống như một cuộc đua ngựa vậy, không có mấy người an phận, ngay cả khi bọn họ làm việc, họ cũng làm việc rất biếng nhác và không bao giờ chuyên tâm như anh ấy, làm bao nhiêu việc lấy bao nhiêu tiền, anh ấy là người duy nhất chị thấy sách không bao giờ rời khỏi tay, trong tủ của người ta thì toàn là thuốc lá và rượu, còn trong tủ của anh ấy chỉ toàn là sách, chỉ riêng sổ ghi chép thôi mà chị đã thấy anh ấy ghi đầy hai quyển sổ lớn, với lại chữ của anh ấy cũng rất đẹp.”

“Trong những năm Hữu Tửu ở Vạn Ký, nhân viên nội bộ liên tục gây rối và xung đột với đồng nghiệp về vấn đề khách hàng, gara mới mở không bao lâu cũng vì chuyện này mà trở nên rối ren một thời gian, mọi chuyện đều xuất phát từ anh ấy.”

“Năng lực của anh không nên chỉ giới hạn ở chỗ nghèo nàn như phòng sửa chữa, những kẻ liều lĩnh dưới quyền của ba chị không thể học tốt, sợ làm việc vất vả nên chỉ có thể lấy mạng sống ra để kiếm tiền.”

“Hữu Tửu khác với bọn họ, chỉ cần anh nỗ lực, dù là thời gian có lâu hơn một chút, một ngày nào đó anh ấy nhất định sẽ trở nên nổi bật, anh ấy không nên nhúng tay vào những chuyện đó. "

Sắc mặt Khương Mộ trở nên cứng đờ, cô liền hỏi: “Chuyện đó là chuyện gì?”

Vạn Thanh cúi đầu dập điếu thuốc: “Em không biết dạo gần đây anh ấy làm ăn rất khấm khá nhờ việc bán lại phụ kiện sao?”

Khương Mộ cau mày: "Tôi biết."

"Biết? Anh ấy nói gì với em?"

Khương Mộ im lặng một lát, sau đó nhìn Vạn Thanh: “Anh ấy nói mình bán hàng cho đại lý.”

Vạn Thanh khinh thường khịt mũi: “Em cho rằng đại lý nào cũng đi lấy hàng của anh ấy sao? Đó đều là phụ tùng nhập lậu, có thể nhóm hàng kia đã bị theo dõi nên phía trên bọn họ mới thả cho Tửu để anh tác oai tác oái, lỡ như xảy ra chuyện thì anh ấy chính là người gánh vác tất cả, em có biết tội này có thể bị phán bao nhiêu năm không?"

Trong chốc lát, vẻ mặt của Khương Mộ lập tức trở nên cứng lại, cô đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, những cơn gió lướt qua không còn mang theo cái mát lạnh của đầu hè nữa mà chẳng khác nào như những nhát dao quất vào người cô.

Cô ngơ ngác hỏi: “Phía trên là ai?”

Vạn Thanh nghiêm túc nói: “Em đừng quan tâm phía trên là ai, ngay cả chị cũng không biết, tóm lại việc em cần làm bây giờ là khuyên Tửu dừng tay, đám hàng kia không thể đụng vào nữa."

Cô ấy còn chưa kịp nói hết thì bóng dáng của Cận Triêu đã xuất hiện, Vạn Thanh không ngờ Cận Triêu sẽ tới đây, cô có chút kinh ngạc nhìn bóng dáng đang sải bước đi tới đây của anh, châm chọc nói: “Trường Phụ Trung này có nhiều tai mắt như vậy sao?"

Cận Triêu đi thẳng tới chỗ Khương Mộ, anh kéo cô ra phía sau, nhìn chằm chằm Vạn Thanh, sau đó lạnh lùng hỏi: “Cô tới gặp cô ấy làm gì?”

Vạn Thanh nhìn thấy anh đang bảo vệ cô gái phía sau, ánh mắt cô ấy đảo qua đảo lại, sau đó nở một nụ cười cười giễu cợt: “Tìm cô ấy chơi đùa chẳng lẽ cũng không được à?”

Cận Triêu mang theo vẻ mặt nghiêm nghị cảnh cáo cô ấy: “Lần này tôi chừa lại cho cô chút mặt mũi, lần sau đừng trách tôi quá tuyệt tình.”

Ánh sáng trong mắt Vạn Thanh khẽ run lên, khóe môi cũng tràn ra một tia buồn bã khó phát hiện và rất nhanh đã biến mất

Điện thoại di động của Cận Triêu đột nhiên vang lên, là cuộc gọi của Tam Lại, sau khi nghe đối phương vài câu, sắc mặt Cận Triêu lập tức thay đổi mạnh mẽ, sau khi cúp điện thoại, trong mắt anh đột nhiên xuất hiện một tia sáng lạnh lẽo đến đáng sợ, anh nhìn chằm chằm vào Vạn Thanh, sau đó đi tới xách ba lô của Khương Mộ lên rồi kéo cô đi về.

Vạn Thanh không biết xảy ra chuyện gì, liếc nhìn Khương Mộ rồi cũng đi theo với bọn họ.