Khi Cận Triêu và Khương Mộ trở về gara ô tô, xe của Vạn Thanh cũng dừng lại, Tam Lại đang lo lắng chờ đợi ở cửa và nói với anh: "Cậu mau vào xem."
Cận Triêu mở cửa gara ô tô, anh trực tiếp đi xuyên qua phòng sửa chữa rồi mở khóa, khoảnh khắc cửa sân sau bị đẩy ra, thân ảnh của anh chợt sững lại ngay tại chỗ, không gian sân sau vô cùng hỗn độn, các rương đồ đạc nằm rải rác khắp nơi, hàng hóa bên trong đều bị đập nát, hủy hoại, anh chậm rãi đưa tầm mắt nhìn về góc sân, vải bạt trên đó cũng bị người ta xé tan tành, chiếc GTR màu đen bị đập vô cùng thê thảm, trông chẳng khác nào một chiếc xe phế liệu.
Từ đầu đến cuối, Cận Triêu chưa bao giờ đề cập chuyện hàng hóa này với Tam Lại, bất kể là Tam Lại có biết hay không, Cận Triêu cũng không muốn liên lụy đến anh ta, chỉ có Gà trống sắt mới biết nguồn gốc của lô hàng này, mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn canh giữ ở gara để chờ ngày mai xuất hàng, bỗng cách đây một tiếng Gà trống sắt nhận được một cuộc gọi và có chuyện đột xuất phải rời đi.
Sau khi Tam Lại từ bên ngoài trở về và nghe thấy tiếng kêu khác thường của Tia chớp, anh ta mới phát hiện ra có chuyện không thích hợp nên lập tức gọi điện thoại cho Cận Triêu.
Trùng hợp đêm nay Vạn Thanh đi tìm Khương Mộ, trùng hợp còn bị Chương Phàm nhìn thấy và gọi điện thoại cho Cận Triêu, trùng hợp sau khi anh rời đi mấy chục phút mà hàng hóa đã bị người ta đập nát.
Khi có quá nhiều sự trùng hợp được ghép lại với nhau thì đó không còn là sự trùng hợp ngẫu nhiên nữa.
Cận Triêu bình tĩnh quan sát từng ngóc ngách trong viện nhà kho, anh chậm rãi quay người nhìn về phía Vạn Thanh và nói với cô: “Ra ngoài.”
Vạn Thanh nhìn ánh mắt hung ác nham hiểm của Cận Triêu, cả người cô ấy cũng chợt rùng mình một cái, liền vội vàng giải thích: "Tôi thật sự không biết chuyện này.”
Cận Triêu lại gầm lên: “Cút ra ngoài.”
Vạn Thanh đỏ bừng mắt rời đi, Khương Mộ đứng ở trong góc nhìn Cận Triêu, cô không biết lô hàng này giá bao nhiêu hay sẽ gây ra hậu quả gì nghiêm trọng, nhưng cô biết nếu những hàng hóa này thực sự là hàng buôn lậu thì bọn họ không thể báo cảnh sát và cũng không thể giải quyết theo cách thức chính quy.
Trên trán Cận Triêu nổi lên những đường gân xanh mờ nhạt, hai mắt anh âm trầm đến đáng sợ, cả người anh tràn ngập sát khí dường như có thể hủy diệt thế giới bất cứ lúc nào, Khương Mộ chưa bao giờ nhìn thấy Cận Triêu tức giận như vậy, trước kia cho dù có chuyện gì lớn đi chăng nữa thì anh đều luôn có thể ngồi xuống bình tĩnh giải quyết mọi chuyện.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Cận Triêu có chuyển biến thái độ lớn đến như vậy, cô thậm chí không dám đến gần hay nói chuyện với anh.
Cận Triêu quay người nói với Tam Lại: “Giúp tôi một việc, cậu đưa Mộ Mộ về giúp tôi.”
Tam Lại đứng ở đầu kia phòng sửa chữa chỉ gật đầu với anh và cũng không nói gì.
Sau đó Cận Triêu đưa mắt liếc nhìn Khương Mộ, anh thấy cô đang đứng co ro trong góc, hai tay ôm trước ngực, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Cận Triêu hít sâu một hơi rồi đi về phía cô và dừng lại trước mặt Khương Mộ, anh liếc nhìn Tam Lại, Tam Lại liền hiểu ý xoay người đi ra ngoài, sau khi thấy anh ta đã rời đi, Cận Triêu cụp mắt xuống trầm giọng hỏi cô: "Sợ à?"
Khương Mộ quả thực rất sợ hãi, bất luận là tin tức anh tiêu thụ linh kiện buôn lậu, cảnh tượng lộn xộn trong sân nhà kho, hay là ánh mắt tức giận của Cận Triêu, mỗi sự việc, mỗi cảnh tượng đều khiến cô kinh hãi.
Cận Triêu nhìn thấy trong mắt cô hiện lên vẻ bất an, anh khẽ cau mày, sau đó anh đặt hai tay lên vai cô, rồi cúi người xuống để phù hợp với chiều cao của Khương Mộ, nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc nhất có thể: "Khi còn bé em thi trượt không dám tìm mẹ ký tên, anh giúp em ký tên liền bị chủ nhiệm lớp phát hiện muốn mời phụ huynh, lần đó em khóc thảm vô cùng, cảm thấy như trời sắp sập đến nơi, anh từng nói với em chuyện lớn nào anh cũng có thể giải quyết, em còn nhớ lời anh nói không?”
Khương Mộ mang theo sắc mặt tái nhợt nhìn anh, trong mắt còn có ngấn nước nhàn nhạt, sức lực Cận Triêu ôm vai cô dần dần siết chặt, anh nghiêm túc nói với cô: "Lần này em cũng tin tưởng anh, được chứ?"
Khương Mộ từ nhỏ gây họa đều là Cận Triêu giúp cô giải quyết, sự tín nhiệm của cô đối với anh đã ăn sâu vào tận xương tủy, dường như đã trở thành một chuyện bẩm sinh.
Tuy anh không phải là thần, nhưng trong lòng Khương Mộ, anh là một vị thần mà cô có thể tin tưởng và trông cậy vào, chính vì tin tưởng nên cô mới không ngờ rằng anh sẽ mạo hiểm buôn lậu hàng.
Hiện tại bày ra trước mắt cô không phải chỉ là chuyện thi cử thấp điểm rồi bị mời phụ huynh, mà là nếu làm không tốt thì nửa đời sau coi như tiêu tan, thân thể cô ngày càng run rẩy dữ dội, trong mắt hiện đầy vẻ sợ hãi không thể che giấu được.
Cận Triêu nhìn vào mắt cô, trong mắt anh giống như có một tia sáng từ có thể chiếu vào tận đáy lòng cô, giọng nói của anh còn mang theo mê hoặc: "Nếu em tin anh thì trở về tập trung cho kì thi tuyển sinh và làm những chuyện mà em muốn làm.”
Nói xong, anh liền đứng thẳng lên, giơ tay xoa đầu cô rồi nói: “Ngoan ngoãn về nhà cùng Tam Lại đi.”
Cận Triêu xách cặp sách của cô tới rồi đi vòng qua sau lưng cô, Tam Lại đã khởi động xe chờ sẵn ở ven đường, Khương Mộ xoay người đón bóng đêm từng bước một đi ra ngoài phòng sửa chữa, mỗi bước đi trái tim cô cũng bị xé rách theo, cho đến khi đi thẳng đến cửa phòng sửa chữa, cô mới dừng bước quay đầu lại.
Cận Triêu vẫn đứng đó nhìn cô, bên môi còn treo một nụ cười yếu ớt, nhưng Khương Mộ lại không thể cười được, cô lo lắng nhìn anh lần cuối rồi đi về phía xe của Tam Lại.
…
Một tuần trước kỳ thi đại học, buổi tự học buổi tối cuối cùng cũng kết thúc, thầy Mã dặn mọi người khoảng thời nay này không được nhụt chí, lý do tan học sớm là để mọi người được nghỉ ngơi đầy đủ, điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi, duy trì giấc ngủ ngon mới có thể có được trạng tốt nhất để chiến đấu cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Đối với Khương Mộ, nhịp độ căng thẳng kéo dài bốn năm cuối cùng cũng chậm lại trong mấy ngày gần đây, so với các bạn học khác, cô đã chuẩn bị tương đối đầy đủ.
Kể từ khi được Tam Lại đưa về nhà tối hôm đó, cô không còn đến gara ô tô nữa.
Hai ngày trước khi thi, thừa dịp không có việc gì làm nên cô muốn đi xem mọi người và Tia Chớp một lát, xe buýt hôm nay phải xuống nhiều trạm, đầu tiên cô đi đến một cửa hàng trà sữa bình thường cô hay mau để mua trà sữa, cô còn nhớ rõ Gà trống sắt không thích uống kem sữa, Tam Lại muốn thêm đường và phô mai, Tiểu Dương không thích trân châu, còn Cận Triêu thì chỉ uống trà Ô Long.
Xếp hàng một lúc lâu, cô mua trà sữa cho mọi người rồi xách túi đón một chuyến xe buýt khác, khi đi qua một cây cầu, bỗng có một chiếc taxi chạy ngang qua cô và dừng lại dưới chân cầu, một người đàn ông trung niên bước xuống xe, trên tay còn xách hai túi trái cây, người nọ đóng cửa xe và bước vào khu dân cư của những người cao tuổi bên cạnh.
Ánh mắt của Khương Mộ bất giác rơi vào người đàn ông này, cô luôn có một cảm giác rất quen thuộc, tình cờ lúc này người đàn ông này vừa gặp một người quen, người nọ quay đầu lại chào hỏi làm lộ ra vầng trán rộng và chiếc mũi khoằm làm cho Khương Mộ lập tức nhớ đến người đàn ông này là ai. Năm ngoái người đàn ông này có đến gara ô tô của Cận Triêu để sửa xe, ngày đó trong gara không có khách khác, Thiết Công Kê cũng không có ở đây, Tiểu Dương cũng đi WC, lúc Khương Mộ từ phòng nghỉ đi ra liền nghe thấy Cận Triêu đang nói chuyện với người nọ, nhưng cũng chỉ nghe được ít ỏi vài câu, Cận Triêu bảo ông ta ít chạy tới đó, Khương Mộ còn nhớ rõ lúc ấy vẻ mặt của Cận Triêu rất nghiêm túc.
Nhưng khi gặp người đàn ông này ở chợ sau Tết, Cận Triêu lại nói rằng anh không có ấn tượng gì với người đàn ông này, ngay cả Khương Mộ trí nhớ kém cũng có thể nhận ra người đàn ông này chỉ bằng một cái nhìn, Cận Triêu có trí nhớ mạnh mẽ như vậy làm sao anh có thể không nhận ra ông ta sau khi nói chuyện với ông ta được chứ?
Khương Mộ càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, vậy nên bước chân của cô đã vô thức đuổi theo người đàn ông này.
Khu vực Tây Oa này được bao quanh bởi một số dãy nhà cũ. Chúng là ký túc xá dành cho các cán bộ đã nghỉ hưu, vì đã lâu đời nên kết cấu bên trong không được khang trang và tiện nghi cho lắm, ngay cả cổng chính cũng không có. Hầu hết cư dân bên trong đều là người lớn tuổi, còn có thể nhìn thấy xung quanh đang có mấy người bày sạp hàng.
Khương Mộ đi theo người đàn ông đi qua một con phố đông đúc, buổi tối có rất nhiều người qua lại, người đàn ông dừng lại hỏi một dì dựng quầy hàng bên đường giá một cân cà chua là bao nhiêu.
Khương Mộ đứng ở cửa tiệm cắt tóc giả vờ nhìn bảng giá, người đàn ông mua một túi cà chua rồi tiếp tục đi vào, Khương Mộ thấy vậy liền vội vàng đi theo.
Sau khi băng qua đường, người đàn ông rẽ vào một khoảng sân rộng, người càng lúc càng ít, Khương Mộ không dám theo sát quá nên liền lấy điện thoại di động ra, cúi đầu giả vờ đang bấm điện thoại. Tầm mắt cô nhìn về phía trước, khi đi vào trong sân liền thấy mấy bà lão đang ngồi ở trên ghế ngựa trò chuyện, một đám trẻ con thì đang hăng hái chơi đuổi bắt nhau, nhưng mà người đàn ông kia lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
Khương Mộ chạy mấy bước đến trung tâm khu nhà, xung quanh có mấy tòa nhà, cô không biết người đàn ông đó đã đi vào tòa nhà cũ nào, ngay lúc Khương Mộ quay người lại, cô đột nhiên nhìn thấy một túi cà chua trên mặt đường. Ở đằng sau khu nhà phía đông có một cây ngô đồng lớn che mất một nửa tầm nhìn, Khương Mộ chỉ có thể mò mẫm đi theo nhưng bóng người sau cây ngô đồng lại biến mất, cô chạy ra phía sau mấy tòa nhà và tìm được một khoảng sân trống rỗng, trên sàn bê tông chỉ có vài chiếc xe đạp và xe đap điện đang đậu, nhưng xung quanh lại chẳng có ai cả.
Ngay khi cô chuẩn bị trở về, lúc vừa xoay người lại, người đàn ông liền đi ra từ phía bãi đỗ xe ngầm và nhìn chằm chằm vào cô.
Khương Mộ thoáng kinh hãi, vẻ mặt cô trở nên cứng đờ tại chỗ, người đàn ông xách túi trái cây và cà chua từng bước một đi về phía cô, im lặng nhìn cô, sau đó dừng lại trước mặt cô nói: "Cô bé, cô đang tìm tôi à?"
Khương Mộ có chút yếu ớt nói: "Không, không. phải"
Người đàn ông nheo mắt lại: "Vậy tại sao cô lại đi theo tôi?"
Khương Mộ liếc nhìn các bà lão vẫn đang trò chuyện, cô ưỡn ngực bình tĩnh đáp: “Tôi không tìm được nhà của bạn cùng lớp.”
Người đàn ông nhìn cô thật sâu, đúng lúc đó, bên kia sân có người hét lên: "Khương Nam Sơn."
Khương Mộ quay đầu lại thì nhìn thấy là chú Hải, cô lập tức vẫy tay chào người nọ, người mũi khoằm mang theo đồ đạc vội vàng bước đi.
Sau khi người đàn ông rời đi, Khương Mộ nhanh chóng vòng qua cây ngô đồng quay trở lại sân lớn, chú Hải đang cần một tách trà cười nói với cô: “Sao cháu lại đến đây?”
Khương Mộ cười nói: "Cháu tới tìm người."
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, không ngờ chú Hải đột nhiên hỏi: “Con có quen biết với con trai của Lục Vạn sao?”
"Ai?"
“Không phải vừa nãy cháu đã nói chuyện với người nọ sao?”
Khương Mộ sửng sốt một lát, sau đó cô lập tức phản ứng lại: "Cũng không hẳn là quen biết, nhưng người đó làm nghề gì vậy chú?"
Chú Hải nói: "Tiểu Lư ấy à? Nó làm ở hải quan."
Khương Mộ cau mày: "Hải quan? Cụ thể là bộ phận nào vậy chú?"
"Hình như là cục chống buôn lậu của hải quan. Bình thường rất bận rộn, ba mẹ cậu ta sống ở tòa nhà phía sau tòa của chú."
Đây là lần đầu tiên Khương Mộ nghe nói đến đơn vị "Cục chống buôn lậu", sau khi từ biệt chú Hải, cô lập tức lấy điện thoại di động ra tìm kiếm ba chữ này, trên trang web xuất hiện một đoạn giới thiệu. Cục Chống buôn lậu là cơ quan quan trọng của ngành hải quan, đơn vị lãnh đạo là bộ phận Quan hệ xã hội và Tổng cục Hải quan, có trách nhiệm trấn áp các hoạt động buôn lậu trái phép.
Đầu Khương Mộ lập tức trở nên ong ong, có người từ Cục chống buôn lậu đến gara của Cận Triêu sửa xe, Cận Triêu còn bảo người nọ từ nay về sau ít đến chỗ của anh, sau đó Cận Triêu lại bắt đầu buôn lậu một số lượng lớn linh kiện ô tô, mọi thứ đang từ từ được chắp ghép với nhau bằng một sợi dây vô hình và phác họa ra một suy đoán làm Khương Mộ cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
“Nếu anh đã có thể tự học các chương trình ở đại học vậy thì tại sao anh không đi thi lấy bằng?”
"Mỗi giai đoạn đều có việc phải làm. Nhiệm vụ của em ở giai đoạn này là thi đại học. Đối với anh mà nói thì luôn có những việc quan trọng hơn."
"Rất nhiều tiền à? Em đang nhắc đến khoản bồi thường dân sự ấy?"
"Đó không phải là vấn đề tiền bạc."
Khương Mộ đột nhiên cảm giác được từng lỗ chân lông của mình như bị một loại chất lỏng lạnh lẽo ăn mòn, lông tơ toàn thân đều dựng đứng hết cả lên, một sự thật kinh hoàng sắp lộ ra qua một lớp màn che.
Cô thực sự thấy tiếc cho việc Cận Triêu phải bỏ học, cô cũng cảm thấy anh suốt ngày chôn vùi mình trong một gara ô tô cỡ lòng bàn tay là không xứng đáng với năng lực của anh chút nào, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy thất vọng về anh vì điều này, kể cả sau này khi biết được anh tham gia đua xe trái phép, cô cũng luôn nghĩ rằng anh sẽ dừng lại sau khi đã kiếm được đủ tiền, điều thực sự đáng thất vọng chính là cô biết được rằng anh đã mạo hiểm làm những hoạt động phi pháp. Đây chính là điểm mấu chốt mà Khương Mộ không thể tiếp nhận, ngay cả lần trước nói lời chia tay, cô cũng cảm thấy hiện thực đang dần đẩy họ đi vào hai con đường hoàn toàn trái ngược nhau, anh càng ngày càng rời xa cô, loại tuyệt vọng bất lực đó thường xuyên khiến Khương Mộ cảm thấy mình giống như một người chết đuối, thậm chí không còn sức lực để vùng vẫy.
Nhưng vào lúc này, khi tất cả sự thật được bày ra trước mặt Khương Mộ một cách hoàn toàn khó đoán, cô chỉ cảm thấy như có một tia sáng rực cháy bao trùm trong cơ thể mình, vừa sợ hãi nhưng nó cũng vừa soi sáng con đường tương lai của cô.
Cô gần như chạy như bay trở lại gara ô tô, nhưng Cận Triêu không có ở đó, Gà trống sắt và những người khác cũng đã sắp tan làm, Tiểu Dương nói với cô: "Em đừng đợi nữa, cũng không biết sư phụ đi khi nào mới về."
Cận Triêu quả thực trở về cũng không sớm, đêm đã khuya, anh mở cửa cuốn ra liền nhìn thấy trong phòng khách có một ánh đèn yếu ớt, Khương Mộ ngồi ở bên bàn lặng lẽ chờ anh, thấy anh bước vào phòng sửa chữa, cô liền ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời nhìn anh.