Duyên Số

Chương 23: Đơn phương



“Em biết so với nhiều ứng viên khác có thể em sẽ không có nhiều lợi thế nhưng bất cứ việc gì trên đời cũng đều có lần đầu. Nếu không có khởi đầu sẽ không quá trình và càng không thể có kết thúc. Nhà vật lý học Acsimet đã từng nói: “Nếu cho tôi một điểm tựa tôi sẽ nhất bổng cả thế giới”. Em đã lựa chọn công ty này làm điểm tựa, làm điểm khởi đầu vì em tin rằng ở chính nơi này sẽ cho em cơ hội để thành công.”

Nguyên từ từ trả lời từng câu, từng chữ cô nói ra đều rất rõ ràng. Nó như chính những suy nghĩ và tâm nguyện của cô khi đến đây.

Buổi phỏng vấn kết thúc, Nguyên ra về mà lòng thấp thỏm. Một phần vì sự căng thẳng của công việc nhưng chiếm phần nhiều vẫn là người bạn cũ vừa gặp lại. Không biết Hoàng có nhận ra cô không? Năm tháng trôi qua cả hai đều thay đổi nhưng với cô, cậu vẫn giữ nguyên ấn tượng ban đầu - một chàng trai hiền lành, vui tính, ân cần và chu đáo.

Cô rất muốn biết liệu cậu đã có những ấn tượng gì về cô? Nhưng chẳng ai và cũng chẳng điều gì trả lời cô câu hỏi ấy. Ngày tháng cứ thế trôi qua mặc cho tình yêu của cô cứ lớn dần lên. Đến một lúc nào đó khi đã đi quá giới hạn chịu đựng của bản thân tự nhiên sẽ thốt nên lời. Những bước chân cứ đều đặn tiến về phía trước. Một chút thong dong, một chút nặng lòng, một chút phân vân lẫn vào nhau khiến lòng chẳng thể an yên.



“Mình sẽ về Anh sớm hơn dự kiến hai tuần. Mẹ mình gọi và bảo có chuyện quan trọng cần bàn với mình.”

Long đang ngồi trên chiếc sô pha, Hoàng đang pha dỡ ly cà phê cho buổi sáng. Hoàng cầm hai tay hai ly cà phê rồi bước tới đưa cho Long một ly.

“Vậy khi nào cậu sẽ trở lại về Việt Nam?”

Hoàng nhìn cậu bạn ánh mắt đăm chiêu không biết buồn hay vui.

“Mình cũng không biết nữa có thể quay lại cũng có thể không? Cuộc sống có rất nhiều điều không thể nói trước.”

Long cười nhạt nhòa, vô định rồi nhấp một ngụm cà phê. Vị đắng của nó như đang thấm dần trong cơ thể của cậu. Chợt cơn gió cuối cùng của mùa xuân thổi nhẹ qua khung cửa mở làm bay tấm rèm. Tia nắng len qua khoảng trống ấy chiếu lên gương mặt đăm chiêu để lộ thần thái bình tĩnh, khoan thai và trưởng thành của cậu.

Hoàng cũng nhâm nhi ly cà phê trên tay mình rồi nhìn ra khung cửa suy nghĩ về một điều gì đó rất do dự. Dù là bạn thân nhưng con người ai cũng có bí mật và những điều khó nói ra. Thời gian là liều thuốc tiên chữa lành những vết thương và gieo những hạt giống tốt trên vùng đất đã chịu nhiều thương đau.

Nguyên đã đến công ty từ rất sớm vì đây là ngày đầu tiên cô đi làm. Cô háo hức và mong chờ biết bao kể từ khi nhận thông báo trúng tuyển. Mỗi ngày cô đều tự huyễn hoặc về khung cảnh của ngày đầu tiên đi làm. Vừa vui vừa lo lắng, cô hệt như một đứa trẻ con.

Nguyên được xếp vào bộ phận marketing vì đây không phải chuyên ngành cô học nên đối với cô có thể nói là làm lại từ đầu. Bộ phận này làm việc theo thành nhóm nhỏ mỗi nhóm từ bốn đến năm người. Nguyên được xếp vào nhóm do anh Hùng làm trưởng nhóm cùng với Hòa, Thiên và Diễm.

Sau bao năm tháng cố gắng và đợi chờ Nguyên cũng có máy tính riêng, bàn làm việc riêng, chiếc ghế riêng và tủ giấy tờ riêng. Đó chính là vốn liếng đầu tiên mà cô có được trước khi bước tiếp trên con đường chinh phục những đỉnh cao.

Rời khỏi bàn làm việc vào giờ nghỉ trưa, Nguyên cùng mọi người xuống căn tin ở tầng dưới dùng bữa. Buổi trưa thật ngắn ngủi chỉ với một giờ đồng hồ nên ai cũng tranh thủ ăn nhanh để còn nghỉ ngơi. Nguyên rất thích những nơi trên cao và thoáng đãng. Bởi lẽ cô quan niệm rằng đó là nơi có tầm quan sát tốt nhất. Làm bất cứ việc gì cũng cần phải quan sát tỉ mỉ và nhận định đúng tình hình. Nếu đứng trên cao cô sẽ có cái nhìn toàn diện hơn khung cảnh xung quanh và từ đó giúp cô đưa ra những quyết định sáng suốt nhất.

Có tiếng bước chân từ phía sau nhẹ nhàng tiến lại chỗ cô. Cô khẽ quay lại, ánh mắt bất ngờ chạm phải một chàng thanh niên trẻ.

“Cậu ở đây một mình sao? Có muốn uống cùng mình một cốc cà phê cho thư giãn không?”

Hoàng tiến lại gần hơn rồi đưa cho cô cốc cà phê cậu đang cầm trên tay, cử chỉ ân cần như trước đây không hề thay đổi.

“Cảm ơn cậu nhé.”

Cô mỉm cười đón lấy chiếc cốc từ tay cậu niềm hạnh phúc như đang nhen nhóm trong lòng cô.

“Cậu vào Sài Gòn lâu chưa? Sao từ đó đến giờ cậu không liên lạc với mình?”

Hoàng từ từ bắt chuyện và hỏi thăm cô bạn sau bao năm xa cách. Vẫn cái cử chỉ ấm áp đã từng làm cô rung động.

“Mình mới vào thôi, cũng chưa lâu.”

Cô lại mỉm cười, ánh mắt vẫn đang dõi theo cậu.

“Cậu vẫn giữ liên lạc với Thu chứ? Cô ấy vẫn ổn chứ?”

Hoàng ngập ngừng khi nhắc đến Thu, có lẽ giữa hai người đã từng xảy ra chuyện gì đó.

Ánh mắt Nguyên chợt trĩu xuống khi Hoàng vừa nhắc đến Thu. Hoá ra người cậu đang nghĩ đến là Thu còn cô chỉ là một cái cớ. Nguyên khẽ cười gượng gạo rồi nhẹ nhàng trả lời:

“Thu cũng đang ở Sài Gòn và đang làm việc ở một nhà xuất bản. Cậu ấy mới đi làm nên cũng bận rộn lắm.”

Một chút niềm vui vừa ánh lên trong đôi mắt long lanh của Hoàng. Ký ức về một mùa hè nơi thành phố biển vẫn chưa phai trong cậu. Dù năm tháng có trôi nhưng những rung động đầu đời dù là nhỏ nhất vẫn còn tươi nguyên. Và trong một chút thời gian ngắn ngủi khoảnh khắc ấy một lần nữa ùa về trong cậu.

Nguyên cố che giấu nỗi buồn bằng nụ cười rạng rỡ và ánh mắt tươi vui. Không biết vì lý do gì niềm vui của Hoàng bỗng hoá thành nỗi đau của cô lúc này. Cô không ganh tị với người bạn thân nhưng buồn vì mình không phải người may mắn nên tình yêu không mỉm cười. Nụ cười của cô nhạt dần khi bóng Hoàng khuất sau cánh cửa lối cầu thang xuống.