Duyên Số

Chương 26: Tình cờ



Hôm nay, Thu được giao cho nhiệm vụ mới, cô đến nhà sách để thực hiện khảo sát lấy ý kiến độc giả về một cuốn sách vừa mới được xuất bản. Công việc biên tập sách không đơn thuần chỉ chú trọng nội dung mà trước hết phải nắm được xu hướng phát triển và thị hiếu của độc giả. Một cuốn sách thành công phải đáp ứng được hai yếu tố: chất lượng và doanh thu. Thu mới vào nghề nên vẫn còn rất nhiều điều cần học hỏi. Hiệu sách trưng bày tất cả những cuốn sách best seller lên mặt tiền và những vị trí dễ tìm, dễ nhìn thấy nhất.

Đặc biệt cuốn sách vừa mới xuất bản được sắp xếp thành một tháp cao gồm nhiều cuốn chồng lên nhau ở vị trí trung tâm. Nhìn em nhân viên đang chăm chú và cẩn thận xếp từng cuốn một, Thu lại nhớ chính mình thời đi làm thêm. Ngày đó, ban đầu cô đi làm chỉ để kiếm thêm thu nhập trang trải cuộc sống nhưng dần dà lại yêu mến nó.

Cô lần lượt phân phát các tờ khảo sát trên tay cho những độc giả đến mua sách và nhờ họ làm bài khảo sát lấy ý kiến, cứ thế các tờ phiếu đã được phát gần hết.

“Anh vui lòng làm giúp em khảo sát này ạ.”

Thu nhẹ nhàng đưa tờ giấy cho một vị khách trẻ tuổi và không quên mỉm cười thân thiện.

Đến gần trưa thì tờ phiếu cuối cùng cũng đã hoàn thành. Thu vui mừng vì thành tích mình vừa mới đạt được. Cô rời khỏi hiệu sách để ra ngoài ăn trưa, khi ngang qua một cửa hiệu, bất giác Thu nhận ra người thanh niên đi trước mặt cô rất giống một người cô từng quen. Bờ vai rộng, vóc dáng thanh mảnh, bước chân nhanh nhẹn dù chỉ nhìn từ phía sau nhưng khiến cô khẳng định gần như chắc chắn là người ấy chỉ khác người mà cô từng quen xưa nay không hề mặc áo phông. Cô vội vàng đuổi theo giữa dòng người đông đúc bóng dáng của cậu thanh niên lẩn khuất không một dấu vết. Khi đến ngã tư cô nhận ra cậu thanh niên kia đã vượt qua đường, cô tiếp tục đuổi theo mà không để tâm đến đèn tín hiệu.

Ké…é...é...é...t.

Một chiếc ô tô lao tới khi đèn dành cho người đi bộ đã chuyển sang màu đỏ. Cú va chạm khiến cô ngã xuống và ngất đi. Mọi chuyện xảy ra sau đó cô không hề hay biết, chỉ nhớ mang máng mình đang đuổi theo ai đó.

Thu tỉnh lại mới biết mình đang ở trong bệnh viện. Cánh tay cô đau ê ẩm, cô nhìn xung quanh chẳng thấy ai.

“Cậu không sao chứ?”

Giọng nói trầm ấm quen thuộc phút chốc làm Thu giật mình. Cô từ từ nhìn về phía cửa người đang đứng trước mặt cô lúc này là người bấy lâu cô muốn gặp lại, rất thân quen dù đã bao năm xa cách.

Hai người nhìn nhau với ánh mắt vừa vui vừa có chút trách hờn nhưng ai cũng cố giấu đi. Thu không biết phải nói gì lúc này chỉ nghe trái tim khẽ thổn thức, bao cảm xúc mong chờ sắp vỡ oà. Cô ngắm thật kỹ gương mặt đã từng xuất hiện trong ký ức và đọng mãi trong tâm trí cô ngần ấy thời gian dù có thay đổi ít nhiều nhưng chung quy cô vẫn rất quý mến.

Sky là quán cà phê đối diện hiệu sách. Quán được thiết kế một chút cổ điển kết hợp hài hoà với yếu tố hiện đại dù có sự pha trộn nhưng vẫn rất tinh tế. Từ không gian, màu sắc và cách sắp đặt đều khéo léo và có sức quyến rũ rất riêng biệt. Nằm ngay đối diện hiệu sách nhưng đây là lần đầu Thu đặt chân đến.

“Cậu làm việc ở đâu?”

Long khẽ cất tiếng hỏi sau khi cả hai đã gọi nước và nhân viên phục vụ đã rời đi để lại không gian riêng tư cho hai người.

“Mình làm việc ở tòa nhà đằng kia.”

Cô đưa tay chỉ về phía bên phải nơi có một tòa nhà văn phòng cao tầng. Rất nhiều công ty đã đặt trụ sở ở tòa nhà này. Nó nằm ngay trong lòng thành phố Sài Gòn nên là một trong những nơi đắt đỏ bậc nhất hầu như chỉ có những công ty lớn mới đặt văn phòng ở đây.

“Thật trùng hợp, mình dự định mở một văn phòng thiết kế nội thất ở tòa nhà ấy.”

Long khẽ cong môi mỉm cười vui mừng khi biết rằng họ sắp làm việc ở cùng một nơi. Long có thể gặp Thu mỗi ngày và sẽ có biết bao điều muốn nói với nhau nữa.

“Tay cậu đã đỡ đau chưa?”

Long nhẹ nhàng hỏi, trên môi hiện một nụ cười rất nhẹ nhàng.

“Mình không sao nữa rồi. Cảm ơn cậu.”

Thu ngại ngùng đáp lại, đôi mắt một chút vui, một chút hy vọng và một chút ưu tư không dám nhìn thẳng vì sợ phải đối diện với ánh mắt ai kia đang nhìn mình say đắm.

“Không có gì. Cậu phải chú ý đến sức khỏe, đừng làm mình lo lắng.”

Thu khẽ gật đầu, cổ họng cô như nghẹn cứng bao nhiêu lời muốn nói cứ tự nhiên bay mất. Cô cứ ngồi yên rồi “vâng, dạ” như sắp tàn hình.

Long nhìn cô không giấu nổi niềm vui, giữa biển trời rộng lớn vô tình gặp lại người mình thương. Tình yêu một thời chôn giấu như ngọn lửa âm ỉ chỉ chực chờ ngày bùng cháy. Vẫn vóc dáng bé nhỏ, má lúm đồng tiền, gương mặt trái xoan khắc khoải trong tâm trí từng phút giây. Người đang ở thật gần nhưng khoảng cách hai tâm hồn thật xa xôi. Muốn tiến lại gần hơn nhưng lòng ngại ngùng chưa dám ngỏ. Tình yêu có thể làm một chàng trai mạnh mẽ bỗng dưng yếu đuối, một người trầm tĩnh bỗng nôn nao trong lòng. Họ cứ khẽ nhìn nhau mỗi lần gặp gỡ như tình yêu năm nào vẫn không phai màu.

Tan làm Nguyên đã đến thẳng nhà trọ của Thu, Nguyên rất lo lắng cho Thu.

“Nghe nói mới vào viện, cậu có sao không?”

“Mình không sao cả. Trưa nay, mình mới gặp Long. Cậu ấy về nước rồi.”

Thu vui mừng ra mặt mà không cần giữ sĩ diện khi nói cho Nguyên nghe về cuộc tái ngộ của hai người.

“Mình quên nói với cậu, Hoàng cũng đang làm việc tại công ty của mình. Hôm phỏng vấn mình mới biết.”

Nguyên im lặng một lát rồi cất giọng.

“Thật thế sao? Sao lại trùng hợp đến vậy?”

Thu ngạc nhiên khi nghe Nguyên kể.

“Mình cũng không biết nữa. Khi tới phỏng vấn mình mới biết.”

Nguyên chậm rãi nói tiếp.

“Cậu ấy có nói gì không?”

Thu hỏi tiếp.

“Cậu ấy hỏi thăm chúng ta nhưng không nhắc gì đến Long. Mình không biết họ có liên lạc với nhau không?”

Nguyên nói với giọng điệu không chắc chắn và có một chút suy tư.

Nguyên suy tư bởi lẽ cô biết Hoàng hẳn đã rất khó xử khi biết Long và Thu đã gặp lại nhau. Đơn phương yêu một ai đó hệt như đi một đôi giày không vừa chân. Nếu từ bỏ thì không đành lòng còn nếu tiếp tục đi thì sẽ làm chính mình bị tổn thương.

Điều tồi tệ nhất trong một cuộc tình đơn phương, mình tự nhủ với bản thân sẽ tiếp tục cố gắng để tình cảm được đón nhận. Rồi năm tháng qua đi, người ta hạnh phúc, mình rất đau lòng. Cho đến khi mình mỏi mệt muốn bỏ cuộc thì người ta lại tìm đến để giãi bày tâm sự khi tình yêu không như mong muốn. Mình lại nuôi hy vọng cứ như thế nhiều người đã lãng phí thanh xuân cho những cuộc tình đơn phương không hồi kết.