Duyên Số

Chương 32: Ấm ức



Kể từ khi bị Thu từ chối, Trí trong lòng rất tức giận. Thứ nhất, Thu là cô gái đã làm cho cô em gái cậu rất yêu thương lúc nào cũng buồn sầu. Thứ hai, từ trước đến giờ chưa từng cô gái nào từ chối cậu. Nếu như lúc trước việc tiếp cận Thu chỉ để gây trắc trở và chia cách mối tình của cô với Long thì nay cậu lại càng quyết tâm theo đuổi vì lòng tự trọng của chính cậu.

Mỗi ngày cậu gửi một bó hoa hồng cùng những lời chúc có cánh và “thành ý” đến cho cô. Mỗi một lời cậu nói ra đều rất hay và rất “thật”. Sự “ấm áp” trong trái tim cậu ngày ngày theo những bông hoa hồng xinh đẹp chạy đến bên Thu.

Thu rất khó xử. Cô muốn hẹn Trí ra gặp mặt để một lời dứt khoát. Sự do dự lúc trước của cô đã đẩy mối quan hệ này đi xa hơn cô tưởng tượng.

Những lời bàn tán về một anh chàng nào đó đang trồng cây si trước cửa nhà cô ngày càng nhiều. Và rồi chuyện đã đến tai Anne. Kể từ khi về nước cho đến nay, có lẽ đây là chuyện làm Anne hài lòng nhất. Ngồi tựa lưng thoải mái trên chiếc ghế xoay Anne tự mỉm cười. Đôi mắt đen tròn với hàng lông mi cong vút và đuôi mắt sắc lạnh kiêu sa như đang muốn nói điều gì.

“Thu này nghe nói dạo này mỗi sáng cô đều nhận được hoa của anh chàng đẹp trai nào đó phải không? Số cô tốt thật đấy, hoa có chủ rồi nhưng vẫn có người muốn chăm sóc.”

Anne vừa dặm lại ít phấn trang điểm vừa nói khi gặp Thu ở nhà vệ sinh nữ. Đôi môi tều đỏ mộng khẽ nhếch lên phối hợp ăn ý với ánh mắt liếc xéo về phía Thu rất kiêu căng. Anne trong lòng rất vui vì chuyện này sẽ làm mối quan hệ của Thu và Long ít nhiều sóng gió. Điều đó sẽ tạo ra cơ hội để Anne xen ngang.

“Không như cô nghĩ đâu. Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi.”

Thu đang son môi thì dừng lại và đáp trả những lời châm chọc của Anne một cách thẳng thắn.

“Rõ ràng cô đang bắt cá hai tay còn làm bộ gì chứ.”

Anne dè bỉu trước lời giải thích của Thu.

“Người ta thích tôi thì là lỗi của tôi sao? Có phải vì không ai thích cô nên cô ganh tỵ không?”

Thu đáp trả ngày càng gay gắt hơn.

“Cô có gì tốt để tôi phải ganh tị chứ? Cô chỉ là một đứa con gái tỉnh lẻ, quê mùa và nghèo khổ.”

Anne nói như hét vào mặt Thu. Dường như cô đã không còn giữ được bình tĩnh.

Hai người càng ngày càng tiến lại gần nhau. Họ như sắp chạm vào nhau. Anne vốn là người nóng tính, kiêu căng và tự cao. Việc ai đó nói những lời cô không muốn nghe là xúc phạm vào lòng tự tôn của cô. Từ nhỏ Anne đã được bố mẹ và anh trai yêu thương, cô luôn tự cho mình là nhất. Cô chính là trung tâm vũ trụ còn người khác chỉ hiện hữu để làm nền.

“Những gì tôi muốn tôi nhất định sẽ có kể cả người cô yêu. Cô hãy đợi đấy.”

Anne ghé sát vào tai Thu nói những lời đanh thép. Thu vẫn đứng đó lặng im. Sự tức giận tột độ đang dâng lên trong ánh mắt của cô. Bàn tay cô nắm chặt. Các ngón tay báu nhau chặt cứng. Anne bước qua Thu nhẹ nhàng. Nhưng rồi bỗng đầu cô bị giật ngược về phía sau. Đau đớn cô la lên. Cô quay đầu lại ghì chặt đầu Thu xuống, cả hai người giằng co. Đồng nghiệp lần lượt chạy đến can ngăn. Một lúc sau cả hai mới dừng lại gương mặt vẫn đằng đằng sát khí.

Anne đẩy Thu sang một bên rồi bỏ đi, Thu vẫn đứng đó một mình. Một vài giọt nước mắt đã rơi trên gương mặt yếu đuối của cô. Chuyện khủng khiếp gì đã xảy ra với cô thế này. Cô thật không dám nghĩ tiếp theo mình phải đối mặt với những điều tồi tệ gì nữa. Thu bước về phòng làm việc ngồi vào bàn, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo. Buồn và cô đã buồn thật nhiều.

Chuyện xảy ra với Thu ở cơ quan không biết vì lý do gì mà Long đã biết. Buổi chiều khi tan ca cậu đã đợi cô ở bên dưới. Thấy Thu buồn bã bước tới Long cũng buồn theo. Bấy lâu cậu luôn tự hỏi mình liệu đã quan tâm cô nhiều chưa hay đã hiểu được bao nhiêu về cô? Chuyện xảy ra hôm nay đã làm cậu cảm thấy mình thực sự chưa quan tâm đúng mực nên để cô chịu nhiều ấm ức.

Đứng đối diện nhau chưa nói lời nào bỗng Long kéo tay cô và ôm cô vào lòng. Được thể Thu úp mặt trên vai cậu khóc nức nở. Những giọt nước mắt cứ thế chảy ra thành từng dòng ướt đẫm bờ vai cậu. Cậu vẫn lặng im, lắng nghe từng tiếng thổn thức trong lòng cô. Trái tim cậu quặn thắt rồi nhói đau. Giá như cậu có thể thay cô gánh chịu những tổn thương này thì tốt biết bao. Thu như cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ lồng ngực của cậu ấm áp, dịu dàng và an toàn. Những lúc thế này cô chỉ cần mỗi cậu ở bên thôi như thế cũng đủ rồi.

Họ ôm nhau giữa chốn đông người chẳng cần để ý những ánh mắt xung quanh đang nhìn mình. Thời gian như ngừng trôi, mọi cảm xúc yêu thương đong đầy xâm chiếm hai trái tim rất cần được yêu thương và sẻ chia. Nhưng ở một góc nào đó của tòa nhà ánh mắt như lửa của ai kia muốn thiêu rụi tất cả.