Duyên Số

Chương 44: Nhận lại con



Trở về thành phố bà Tuyết Lan không thôi suy nghĩ về đứa trẻ năm xưa, cuộc nói chuyện với ông Thiên không khiến bà quên đi quá khứ, linh cảm của một người mẹ mách bảo rằng con bà vẫn ở đâu đây có thể ngay bên cạnh bà.

“Thưa Chủ tịch thông tin bà cần đây ạ.”

Thư ký riêng đặt chiếc phong bì lên bàn làm việc của bà rồi đi ra. Tâm tư như một mớ hỗn độn nhìn chiếc phong bì mà lòng hoang mang. Nếu những suy nghĩ của bà trở thành sự thật thì sao mà nếu không là sự thật thì vết thương một lần nữa lại bị xát muối. Đắn đo, lo lắng và sợ hãi, đôi tay người phụ nữ đã trải nhiều sương gió run lên khi chiếc phong bì dần mở ra và những thông tin đầu tiên được nhìn thấy.

Bà như muốn khụy xuống khi sự thật đã được phơi bày, người cha mà bà luôn yêu thương đã lừa dối bao năm. Bà vẫn còn một cậu con trai khác, nước mắt đã rơi trên gương mặt của người mẹ - nước mắt hạnh phúc xen lẫn trong sự đau xót.

Bà không biết vì sao cha mình lại nhẫn tâm đối xử với mình như thế nhưng bà không thể trách bởi ông ấy là người đã sinh ra, nuôi dưỡng và yêu thương bà. Ông ấy dù có sai cũng là cha của bà. Càng nghĩ bà càng nén nỗi đau dày vò tâm can một mình chịu đựng.



Hôm nay, trời mưa rất to những cơn mưa chiều bất chợt của Sài Gòn khiến người ta buồn bã và suy tư. Bà Lan dự định đợi Long trở về rồi bàn bạc với anh chuyện của Trí, bà nghĩ các con đều đã lớn mọi chuyện nên được làm rõ nhưng điều đó có thể khiến ông Thiên đau lòng. Suy đi tính lại rồi bà cũng không cản được nỗi mong chờ nhận lại đứa con thất lạc bao năm mà hẹn gặp Trí.

Quán cafe sang trọng gần bệnh viện một ngày cuối tuần, Trí trong chiếc sơ áo sơ mi, quần tây đen lịch lãm bước vào. Nhân viên phục vụ đưa anh đến chiếc bàn bà Lan đã đợi sẵn.

“Cậu ngồi đi.”

Không để Trí mở lời trước, bà Lan vội vàng cất tiếng. Bà Lan ngắm nhìn thật kỹ gương mặt điển trai và sành sỏi của người đàn ông vừa ngoài ba mươi đối diện mình rồi xúc động. Bà cố giấu đi những giọt nước mắt, niềm vui và nỗi buồn đang chất chứa trong tâm can. Giờ phút này, bà rất muốn nghe con trai gọi “Mẹ” nhưng không sao cất lười. Không khí ngại ngùng, khó xử bao trùm lên họ khiến Trí bối rối.

“Hôm nay, bác mời cháu ra đây chắc hẳn có chuyện gì muốn nói?”

Rất lâu, người phụ nữ ấy mới cất ra những tiếng nặng nề trong nghẹn ngào. Đôi mắt ngấn lệ nhìn đứa con thất lạc bấy lâu mà lòng nhói đau.

“Bao năm qua con vẫn sống tốt chứ?”

“Sao bác lại hỏi thế ạ?” Trí sững sờ trước những gì mình vừa nghe thấy.

“Gia đình họ đối xử với con có tốt không?”

“Sao ạ?”

Bà Lan cầm lấy tay con trai thật chặt, bà chẳng thể tin rằng giờ phút này sẽ đến bởi bà đã rất tuyệt vọng trong suốt nhiều năm nhất là từ khi ông Thiên cho bà biết về sự thật.

“Họ không phải là cha mẹ ruột của con, Mẹ mới chính là mẹ của con.”

Trí biết mình không phải con ruột của ông Anh và bà Đào nhưng chuyện bà Lan nhận anh là con trai thật sự không ngờ tới. Anh càng thêm bối rối, lời nói ra chẳng liền mạch.

“Bác… bác có nhầm lẫn gì không ạ?”

“Không, mẹ khẳng định con chính là con trai của mẹ.”

Bà Lan đưa cho anh tập hồ sơ có giấy xét nghiệm ADN chứng minh hai người là mẹ con. Trí là một bác sĩ tờ xét nghiệm đó không thể là khó anh.

Lại một ngày cuối tuần nữa đến, Trí đến thăm mẹ mình trong ngôi biệt thự sang trọng. Tình cảm hai mẹ con ngày càng sâu đậm, bà lan cho người chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn cho con trai. Sự xuất hiện của Trí khiến người làm trong nhà bàn tán, những lời khó nghe cứ thế vang vọng trong ngôi nhà bao năm vắng vẻ này.

Trước mặt bà Lan họ tỏ ra tôn trọng cậu và đối xử như một cậu chủ thực sự nhưng đằng sau lại tụm năm tụm bảy nói xấu. Vốn là người tinh ý Trí nhanh chóng nhận ra.

Buổi trưa sau khi ăn cơm xong hai mẹ con ra ngoài vườn trò chuyện. Vẫn biết đất đai ở thành phố đắt đỏ nhưng với gia thế hiển hách bà Lan hoàn toàn có khả năng tạo cho mình một không gian sống mà bao người ao ước. Trí vào nhà lấy cho mẹ loại trà thượng đẳng mà bà vẫn hay uống, lúc đi qua hồ cá, anh vô tình nghe hai người làm lớn tuổi trong nhà nhỏ to chuyện liên quan đến mình. Sắc mặt chùng xuống đôi mắt sáng đã pha màu sẫm tối, lửa giận trào lên, trong lòng tràn đầy sự thù hận.



“Rầm!”

Hắn đấm mạnh tay vào tấm gương trong phòng tắm những đường nứt bắt đầu hiện ra. Hắn ngẩng đầu nhìn mình trong gương thật đáng thật đáng thương biết bao. Kể từ khi được sinh ra, hắn chỉ như một quả bóng bị đá qua đá lại giữa dòng đời xuôi ngược, bất cứ ai cưu mang hay giúp đỡ cũng là có dụng ý riêng. Một khi không còn giá trị liền bị xem thường, cuộc sống đối với hắn thật bất công vậy chẳng có lý do gì hắn lại phải ban phát tình thương cho bọn họ, hắn thầm nghĩ.

Mẹ nói, trong một lần hắn bị bắt cóc ,tên bắt cóc đòi tiền chuộc nhưng vì lý do gì đó tên đó không đúng hẹn, từ đó bị thất lạc khỏi gia đình nhưng sự thật không phải thế. Hắn bị người thân bỏ rơi ngay khi vừa chào đời mà người làm điều đó không ai khác chính là ông ngoại.

Hắn lại tự nhủ với chính mình, tại sao cùng một mẹ sinh ra nhưng Long được mẹ và ông ngoại yêu thương, được thừa kế toàn bộ gia sản còn hắn chỉ như một đứa trẻ không gia đình. Gia đình ông Anh chỉ bố thí cho hắn một ít tiền chứ không hề yêu thương, ông đã lập sẵn di chúc toàn bộ tài sản để lại cho Anne, hắn hoàn toàn không có mặt trong gia đình của họ. Mẹ đã bỏ hắn ngay từ khi vừa sinh ra, không chăm sóc, không yêu thương thì nay chẳng có lý do gì để nhận được tình yêu thương của hắn. Đời có vay có trả, ai nợ hắn hắn nhất định sẽ đòi cho bằng được.