Duyên Số

Chương 45: Gia đình anne



Trí ngày càng đến thăm mẹ nhiều hơn ngoài thời gian ở bệnh viện thì còn lại hắn đều ở bên cạnh bà Lan bởi hắn muốn từng bước thay thế vị trí của Long trong ngôi nhà này.

Hôm nay, Trí mua cho mẹ một giỏ hoa lớn lớn nhân dịp mùng 8-3. Bà Lan rất vui vì mối quan hệ của bà với Long không được êm đẹp nên rất ít khi gặp nhau. Long không phải người hay thể hiện tình cảm nên những gì Trí đang thể hiện đã phần nào lấp đầy khoảng trống trong lòng bà.

“Con à, chuyện mẹ con chúng ta nhận lại nhau mẹ sẽ từ từ nói với ông ngoại.

Ông con tuổi đã cao mẹ sợ sẽ không chịu nổi đã kích. Mẹ biết con đã chịu rất nhiều thiệt thòi nhưng hãy tin mẹ, mẹ sẽ không để con phải tiếp tục thiệt thòi nữa, mẹ sẽ lựa cơ hội để nói với ông về mọi chuyện, sản nghiệp này rồi cũng có phần của con.”

Bà Lan nhìn con trai âu yếm và cố gắng động viên để Trí không tủi thân, không buồn lòng.

“Dạ, tất cả mọi chuyện con sẽ nghe theo mẹ.” Hắn cong môi cười khẽ nhưng trong ánh nhìn ít nhiều không hài lòng.

“Rất tốt, thế mới là con trai của mẹ. Còn về phía Long đợi một thời gian nữa mẹ sẽ sắp xếp cho hai đứa gặp nhau. Thằng bé vốn hiền lành nên sẽ không làm khó con có khi còn vui khi biết mình có anh trai.” Bà Lan rất tự tin về nhận định của mình, hạnh phúc ngập tràn trên gương mặt rạng rỡ.

Trí tỏ ra rất ngoan ngoãn mọi việc nhất nhất nghe theo mẹ, bà Lan rất hài lòng.

Công ty của Hoàng dạo này làm ăn không tốt, cậu đã rời khỏi Sóng Xanh ra lập công ty riêng, Nguyên cũng đến giúp anh từ những ngày đầu thành lập. Hoàng đang chạy vạy khắp nơi huy động vốn đầu tư cho một dự án lớn mà cậu rất tâm huyết. Phía đối thủ cạnh tranh không không vừa họ vừa có tiềm lực kinh tế, lại có nền tảng lâu đời nên thương vụ lần này đối với Hoàng cơ hội tháng không cao nhưng cậu vẫn cố bám trụ đến cùng. Dự án đang trong giai đoạn nước rút, tiền sản xuất, tiền quảng bá sản phẩm,... khiến cậu ăn ngủ không yên nhưng nếu thắng lợi trong dự án lần này sự nghiệp của cậu coi như có một bước tiến dài và tương lai rộng mở phía trước.

Hôm nay, Hoàng đi gặp một vài người bạn thân để hỏi vay nhưng không thành. Sau khi bị ngân hàng từ chối thì đây đã là cách duy nhất nhưng với số tiền lớn như vậy thật khó trách khi lại bị từ chối.

Nguyên ở bên ngoài nhìn qua cửa kính, gương mặt buồn bã, ưu tư của Hoàng càng khiến cô thêm đau lòng. Kể từ khi gặp lại sau bao năm xa cách, Nguyên vẫn giữ mối quan hệ bạn bè, đồng nghiệp với Hoàng vì cô nghĩ cậu vẫn chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới. Nhiều lần cô không kìm được mà tâm sự với Thu dù Thu có khuyên thế nào Nguyên vẫn thế lặng lẽ ngắm nhìn, lặng lẽ suy nghĩ, lặng lẽ nhớ nhung mặc cho thời gian trôi qua. Cô sợ bị từ chối, sợ đánh mất cả tình yêu lẫn tình bạn.

Tan làm Nguyên đến tìm Thu, hai người thời gian gần đây quá bận rộn nên cũng ít gặp nhau. Chuyện Thu chuyển đến Tân Thiên làm việc cô đã biết nhưng chưa kịp hỏi nhiều. Mỗi người ai cũng có công việc riêng không thể mỗi ngày bên nhau như hồi cùng đi học: cùng học, cùng đọc sách, cùng ăn, cùng đi làm thêm,... chỉ khi nào trưởng thành, bon chen với cuộc sống mưu sinh thì mới kịp nhận ra năm tháng giảng đường tuy đơn giản nhưng đáng quý biết bao.

Nguyên rất thích uống trà, cô vẫn thường vừa uống vừa đọc sách, Thu vẫn hay trêu cô thật giống “bà cụ non”. Nguyên hớp một ngụm trà, đặt chiếc tách trên tay xuống rồi chần chừ nửa muốn mở lời nửa như không. Thu thấy cô bạn có điều khó nói nên cất lời:

“Cậu có chuyện gì sao, chuyện công việc hay chuyện riêng tư?”

Nguyên suy tư hồi lâu rồi đáp.

“Vừa là công việc lại vừa riêng tư. Gần đây công ty có một dự án lớn nhưng lại thiếu vốn đầu tư, cậu ấy chạy vạy khắp nơi nhưng vẫn chưa đủ. Mình đã hỏi mượn người thân, bạn bè nhưng vẫn thiếu.”

Nhìn Nguyên buồn bã Thu thật sự không thể cầm lòng.

“Hay để mình xem có thể mượn giúp cậu được không, để mình về hỏi ba xem nhà có tiền tiết kiệm không.”

“Mọi chuyện nhờ cậu hết đấy.”

“Ừ, có gì mình sẽ báo với cậu sau, bạn bè cậu đừng khách sáo.”

Buổi tối trời bắt đầu dịu lại, cái nắng gay gắt đã bị màn đêm cùng những làn gió nhẹ xua tan. Kể từ khi đi công tác, Long chỉ gọi về một lần khi anh đến nơi, Thu lo lắng cứ hễ có thời gian cô lại nhìn điện thoại nhưng vẫn ỉm im không một tin tức . Cứ mỗi lần màn hình sáng lên khi có tin nhắn hay cuộc gọi đến cô vội mở ra xem rồi buồn rầu đặt xuống. Không anh đã ăn cơm chưa? công việc thuận lợi không? Khi nào anh về?

Màn hình điện thoại lại bật sáng, Thu vội vàng bắt máy mà không cần xem ai đang gọi đến. Bên kia vàng lên một nói quen thuộc của một người đàn ông lớn tuổi.

“Mẹ con lại lên huyết áp, bệnh tình ngày càng trở nặng, nằm viện đã được một tuần ba sợ con lo lắng nên không báo nhưng …”

Ba cô ngập ngừng dường như có điều khó nói ra,

“Hay ba đưa mẹ vào Sài Gòn điều trị, lần trước vào đây khám rồi uống thuốc bệnh của mẹ đã thấy đỡ hơn. Con sẽ xin nghỉ vài ngày để chăm sóc mẹ.”

“Ừ, để ba sắp xếp.”

“Tút… tút…tút.”

Bệnh tăng huyết áp của mẹ Thu - bà Hà rất nghiêm trọng trước đây chỉ cần uống mỗi ngày một viên thuốc nhưng nay uống gấp đôi vẫn không thuyên giảm. Bà Hà tuổi đã cao, công việc làm nông vất vả nên bệnh cứ trở đi trở lại. Thương ba mẹ mỗi tháng Thu cố gắng tích cóp để gửi về quê phụ giúp.

Chuyện của Nguyên chưa biết phải xoay sở thế nào thì việc nhà đã ập tới, Thu lo lắng, bồn chồn không yên. Lại thêm chuyện của Long bao ngày không liên lạc, cô hầu như đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, trũng mắt sâu hơn, thần thái sa sút, tâm trí cứ luẩn quẩn quên trước quên sau.

Ann trở về nhà khi còn rất sớm, cả đêm qua cô ở bên ngoài vui chơi cùng đám bạn. Vừa bước vào phòng khách cô đã gặp ba mẹ.

“Anne, có chuyện gì mà con vội vàng thế?” Bà Đào nhẹ giọng hỏi con gái yêu.

“Ba mẹ, có chuyện này con muốn hỏi?”

“Chuyện gì thế con?”

Ông Anh cầm chiếc điều khiển trên bàn tắt tivi khi ông đang xem chương trình tin tức buổi sáng. Ông thấy con gái lo lắng nên cũng rất để tâm.

“Hôm qua , con đến nhà bác Lan thì tình cờ gặp anh Trí ở đó. Anh ấy gọi bác Lan là mẹ và còn rất thân thiết nữa, con có hỏi nhưng anh bảo về hỏi bố me. Chuyện này là sao thế ạ?”

Chuyện Anne vừa nhắc đến từ lâu vợ chồng ông Anh đã tình trước vì cái kim không thể giấu quá lâu trong chiếc bọc. Khi nhận nuôi chỉ là một đứa trẻ ngây thơ như tờ giấy trắng nhưng ngày tháng qua đi tờ giấy nào rồi cũng sẽ được viết.

Ông chỉ ngạc nhiên tại sao Trí và cả Bà Lan lại giấu ông chuyện này phải chăng họ chỉ xem ông như một người đi ngang qua cuộc đời họ không hơn không kém, ít nhất ông cũng đã nuôi con của bà ấy ngần ấy thời gian lẽ ra nên có một lời cảm ơn.

Sắc mặt hai vợ chồng ông Anh chùng xuống rất khó coi nhưng không để lộ cho Anne nhìn thấy. Ông nắm lấy tay con gái, xoa nhẹ đôi bàn tay ngọc ngà ấy mà trấn an:

“Có chuyện này ba mẹ chưa nói với con vốn dĩ đợi con lớn rồi sẽ nói nhưng nay ba nghĩ đã đến lúc. Thật ra Trí không phải là anh ruột của con. Năm xưa, ba mẹ kết hôn nhiều năm nhưng không có con điều này đã khiến cả hai rất buồn lòng. Sau đó quyết định đến cô nhi viện nhận con nuôi. Trí là đứa trẻ bị vứt bỏ ngay khi vừa chào đời ba mẹ thương nó nên cưu mang rồi về sau mới có con.

Anne bàng hoàng về sự thật vừa được biết bởi người đàn ông luôn yêu thương cô. Cô lén nhìn mẹ như muốn xác nhận mọi chuyện thêm lần nữa.

Bà Đào nhìn con gái rồi khẽ gật đầu.

“Hèn gì từ nhỏ con thấy ba mẹ đã không thương anh bằng con, năm đó anh còn nhỏ đã phải sang Mỹ du học dù ở Anh cũng có rất nhiều trường tốt. trong suốt những năm anh ở Mỹ bố cũng chưa từng sang thăm hay bảo anh về nhà chơi.”

Nghe con gái nói như trách móc mình, ông Anh hắng giọng:

“Giờ con đã hiểu rõ mọi chuyện vậy sau này con định thế nào?”

“Con cũng không biết phải thế nào nữa dù sao anh cũng từng rất thương con.”

Cô thở dài trước sự đời nghiệt ngã.

Buổi tối trong phòng riêng, ông Anh đang đọc sách thì vợ mang vào ly sữa nóng đặt trên bàn.

“Ông uống đi để nguội không ngon.”

Ông thở dài một tiếng rồi suy tư như đang có nỗi khổ tâm.

“Thật không ngờ Trí lại là con của nhà ấy. Nó cũng thật tệ chuyện lớn thế này cũng giấu chúng ta.”

Bà Đào tiếp lời:

“Xưa nay chúng ta có yêu thương gì nó đâu có chăng cũng chỉ là chút tiền để trang trải cuộc sống. Gia đình chỉ là danh nghĩa.”

Nghe vợ nói có lý, ông lại trầm ngâm một lúc rồi như vỡ lẽ ra điều gì, ông nhìn bà Đào nói rất rõ ràng:

“Nếu họ đã nhận nhau thì Trí cũng là người thừa kế và sẽ được chia một phần tài sản ở tập đoàn Tân Thiên. Như vậy, Anne dù có kết hôn với Long cũng không thể toàn quyền sở hữu. Không được, chuyện này nhất định phải ngăn lại, con gái chúng ta nhất định phải được gả vào một chỗ tốt.”

Ông Anh suy đi tính lại giờ chỉ còn mỗi một cách hy vọng sẽ thành công.