Duyên Tới Là Lang Quân

Chương 67: Ghen ghét



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



duyen-toi-la-lang-quan-67-0

Chương 67: Ghen ghét.

Nói đến mấy trăm năm qua, Mộ Dung Ly Túc so với trước có biến hóa gì thì, ừm... ngoại trừ có chút khó nắm bắt ra, chính là càng trở nên hòa nhã - Nghĩ đến những điều này, khóe miệng Tiên Quân đại nhân cong cong, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc nhìn Bạch y mỹ nhân bận rộn trong bếp. Bởi vì mấy người phu phụ Hoa Nhan đến, Mộ Dung Ly Túc định làm một bữa tiệc phong phú chiêu đãi đám người. Lúc này mặt trời đã ngã về Tây, đám người Hoa Nhan từ sớm được Tiểu Tam mang đi dạo phố Tiên ở Tam Trọng Thiên giới, Mộ Dung Ly Túc mặc một cái tạp dề vải thêu màu xanh nhạt, ống tay áo vén lên, lộ ra nửa cánh tay trắng nõn như tuyết, đứng trước bếp lò chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đâu vào đấy, Tiên Quân đại nhân vô cùng vui vẻ mà bắt tay trợ thủ.

Trong bếp lò không có bỏ củi, nhưng có một ngọn lửa cháy màu xanh lam, đẹp mắt như pháo hoa. Đây là Hồ hỏa Mộ Dung Ly Túc dùng Linh lực biến thành, Hồ hỏa không có khói cũng không có mùi gây sặc, nhưng nhiệt độ rất cao, không thua kém Tam Vị Chân Hỏa của Thiên Cung. Tư Đồ Ngu nhìn mấy đám lửa chậm rãi nhảy động nhưng ánh sáng ngọc lửa Hồ Hỏa trầm ổn, thầm than người kia pháp lực tăng lên không ít. Bên ngoài phòng bếp là cảnh sắc hoàng hôn,ánh sáng màu da cam xuyên qua cửa gỗ điêu khắc, phủ kín trên bếp lò. Bếp lò bằng đá cẩm thạch sạch sẽ không chút dấu vết dầu mỡ, mặt bàn trơn bóng chiếu rọi thân ảnh nhỏ bé của mỹ nhân.

Đều nói người nghiêm túc là xinh đẹp nhất... Quả nhiên như thế.

Trong lòng Tiên Quân vui sướng đến bốc lên bong bóng, dường như ánh mắt cũng toát ra ánh sáng màu hồng phấn xinh đẹp. Đứng trong ánh hồng nhạt, Bạch y mỹ nhân nghiêng mặt qua, mặt mày mỉm cười: "Đại nhân, đã rửa xong rồi sao? Phải cho vào nồi rồi."

"A a, ta rửa xong rồi ( = tắm xong rồi), có thể cho vào nồi rồi..." Tư Đồ Ngu rất nhanh đáp lời, trả lời đến một nửa thì tạm dừng, trên mặt cứng đờ, phát giác bản thân vừa rồi lời nói như có nghĩa khác... Tiên Quân đột nhiên sinh ra cảm giác bị người đùa giỡn. Nhưng nâng mắt lên nhìn, Bạch y mỹ nhân đối diện vui vẻ ôn hòa, nhìn rất vô hại. Vì vậy ho khan vài tiếng, hơi có chút mất tự nhiên cầm lấy một chậu nấm đi qua, nói: "Đây, chuẩn bị xong rồi. Ngươi muốn dùng để hầm gà cách thủy sao?"

"Ừ." Mộ Dung Ly Túc nhàn nhạt đáp, tiếp nhận chậu, đem nấm đổ vào trong nồi đất đã bỏ gia vị. Tiên Quân đại nhân không có việc gì làm, liền dứt khoát đứng bên cạnh mỹ nhân, thỉnh thoảng hổ trợ chuyển đưa chút gia vị gì đó, ánh mắt len lén nhìn chăm chú khuôn mặt người kia. Ánh chiều tà từ cửa sổ xuyên qua, khiến khuôn mặt vốn lành lạnh của Mộ Dung Ly Túc nhuộm lấy một tầng vầng sáng, giữa lông mày càng nhu hòa hơn. Tóc đen như thác nước, rủ dài phía sau lưng, che phủ eo thon yêu kiều, vạt áo trắng thuần theo động tác của nàng nhẹ nhàng tung bay, mỗi một động tác đều động lòng người.

Thật sự, quá xinh đẹp rồi! Trong lúc nhất thời Tư Đồ Ngu thất thần, không chú ý bản thân tiến sát gần mỹ nhân quá rồi. Mộ Dung Ly Túc cảm thấy có một ánh mắt dính trên người mình, nghiêng mặt qua, thì đối mặt với một đôi mắt trong suốt mà thâm sâu, tình cảm dưới đáy mắt còn chưa kịp thu hồi kia, lưu luyến ôn nhu khiến lòng người kinh hãi.

Bốn mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt nhìn phản chiếu ra bộ dáng thất thần của đối phương, nghe thấy hô hấp lẫn nhau, gần trong gang tấc. Tim bỗng đập dồn dập.

"Ai nha, hình như đến không phải lúc nha." Đột nhiên truyền đến thanh âm quyến rũ lại vô sỉ phá vỡ bầu không khí mập mờ. Hai người khắc trước còn thâm tình nhìn nhau như chấn kinh mà kéo khoảng cách ngay lập tức. Mộ Dung Ly Túc có chút bối rối lui về sau một bước, xoay người sang chỗ khác nhìn nồi nước canh đã sôi trào, che giấu vành tai có lẽ đã nhiễm đỏ dưới mái tóc. A, lại là loại cảm giác này, bản thân dường như không còn là chính mình rồi...

Bạch y mỹ nhân khẽ cắn môi dưới, bình phục nhịp tim hỗn loạn. Nàng không rõ vừa rồi sao lại như vậy, người kia luôn khiến nàng nhịn không được mà đến gần, nhưng mà một khi đến gần, lại không hiểu sao khẩn trương, như từng trận dòng nước ấm lướt qua đáy lòng, có gì đó lặng yên hòa tan.

Tiên Quân đại nhân khôi phục lại, vẻ mặt tràn đầy oán niệm nhìn nữ nhân ở phía cửa bày ra tư thế vũ mị, đang muốn mở miệng, Mộ Dung Tương đứng ở cửa bị một cái tay đẩy ra, Công chúa đại nhân thanh lệ động lòng người cười híp mắt đi đến cho Tiên Quân đang oán niệm một cái ôm sâu sắc: "A, Sắc Lang, cuối cùng ngươi cũng về rồi."

Này, gọi Sắc Lang đến thuận miệng như vậy, nhưng nhìn có vẻ như ta mới là người bị chọc ghẹo đi.

Tư Đồ Ngu hơi có chút bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thì rất ấm áp đấy, vì vậy cũng ôm lấy người trong lòng. Sau đó Mộ Dung Tương đi đến, nhìn một màn này không vui đưa tay kéo hai người ôm lấy nhau ra, sau đó rất không khách khí véo khuôn mặt mềm của Tư Đồ Ngu, cười quyến rũ nói: "Ngu nhi, có nhớ Tương tỷ tỷ không hả?"

Tiên Quân đại nhân chụp lấy móng vuốt trên mặt: "Aiz, xem ra bổn tiên nên tìm một chút người hộ viện gì đó, tăng cường năng lực phòng hộ phủ Tiên Quân mới được, bằng không tùy thời đều có người xông vào đây."

"Hừ, ta đến thăm tỷ của ta, không được sao." Hồng y mỹ nhân hừ lạnh, lập tức chạy đến ôm lấy cánh tay Mộ Dung Ly Túc, như đang làm nũng mà lắc qua lắc lại, Tư Đồ Ngu nhìn thấy mà buồn nôn.

Mộ Dung Ly Túc nghe các nàng đối thoại có chút kinh ngạc, vì vậy hỏi muội muội mình: "Tương nhi, các ngươi... cũng nhận thức?", "Khụ, cái này, có một lần trốn ra ngoài chơi thì gặp được, sau đó thì.. hận gặp nhau quá muộn gì gì đó rồi cấu kết lại." Mộ Dung Tương bỗng nhiên nghĩ đến tỷ nàng bây giờ là người mất trí nhớ, đành phải nói dối sâu xa. Nhưng... cũng không tính là nói dối nha, vốn chính là rời nhà trốn đi mới quen biết.

Mà Tư Đồ Ngu cùng Công chúa đại nhân sau khi nghe thấy không hẹn mà cùng cong khóe miệng. Mộ Dung Ly Túc nghe xong lại không có phản ứng gì, chẳng qua như có thâm ý liếc nhìn Tư Đồ Ngu, nhàn nhạt nói với Mộ Dung Tương cùng Thanh Trạc: "Nếu đã đến đây thì ở mấy hôm đi, ta giúp các ngươi dọn dẹp lại hai gian phòng." Nói xong lại quay đầu lộ ra tươi cười với Tư Đồ Ngu đang muốn mở miệng: "Đại nhân, giúp ta nhìn phòng bếp một lát được chứ?"

Đang muốn nói sẽ đi cùng nàng, Tiên Quân đại nhân thoáng chốc bị nụ cười của mỹ nhân mê hoặc, ngơ ngẩn đáp ứng: "A..." Thanh Trạc vui sướng ôm lấy cánh tay Mộ Dung Ly Túc nói: "Ta đi với ngươi.", "Cũng được." Mộ Dung Ly Túc cong khóe miệng, cùng Công chúa đại nhân thân mật khăng khít đi ra phòng bếp, lưu lại hai người phía sau mắt to trừng mắt nhỏ.

"Hai người bọn họ từ khi nào quan hệ trở nên tốt như vậy hả?"

"Ai biết được..."

Tiên Quân đại nhân thở dài, quay người mở nắp nồi đất. Mùi hương nồng đậm xông vào mũi, tràn ngập cả gian phòng, Mộ Dung Tương ngửi thấy mùi canh gà, nghiêng người nhìn mấy cái nồi đất cùng vài món ngon trong hũ giữ ấm, cười nói: "Ai nha, chẳng lẽ tiên đoán được ta đến nên đặc biệt chuẩn bị bữa tối thịnh soạn như vậy?", "Nếu đây là bữa tối cuối cùng của ngươi thì ta rất nguyện ý." Tư Đồ Ngu bĩu môi, nói: "Phụ mẫu cùng biểu muội ta đến đây ở vài ngày, buổi trưa Tiểu Tam mang bọn họ đi dạo phố Tiên rồi."

"Ồ, phụ mẫu ngươi đến ngươi không cao hứng sao, bộ dáng ủy khuất như vậy?" Hồng y mỹ nhân kỳ quái hỏi.

"Cao hứng a, nếu không có Tán Tài Thần Quân kia thì càng cao hứng hơn rồi."

"--- Hả? Thần Quân kia... Không phải là tình địch của ngươi đi?" Mộ Dung Tương đối với Tán Tài Thần Quân có chút ấn tượng, nghe Tư Đồ Ngu nói vậy lập tức cao hứng, nheo mắt Hồ Ly lại, cười đến hết sức xinh đẹp: "Ha ha, gấp gáp đi, ngươi cũng biết tỷ ta có bao nhiêu người muốn cướp lấy. Aiz, ai bảo ngươi xóa ký ức của tỷ ta đi, đáng đời.", "Nhưng... Lúc đó ta không yên lòng nha...Khi đó nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Quảng Lai Thần Quân, ta chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất ta xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ, ngươi cũng không phải không biết tính tình của tỷ ngươi, nhớ khi xưa nàng bởi vì Mạc Dao thiếu chút nữa nhập Ma rồi." Tiên Quân đại nhân càng nói càng nhỏ giọng, cuối cùng không phát ra thanh âm, rầu rỉ hầm hừ.

"Ôi, sao lại có vị chua thế thế này a." Mộ Dung Tương cảm thấy bộ dáng ủy khuất của Tư Đồ Ngu thật đáng yêu, có chút buồn cười duỗi ngón tay ngọc chọt chọt trán nàng, "Ta nói Tư Đồ Ngu, việc đến nước này, ngươi phải thêm chút sức a, đừng để tỷ ta bị người khác lừa gạt chạy mất, ta vẫn tương đối thích ngươi, ách, tỷ phu này." Ừm, bộ dáng rất manh, tính tình mềm mại, dễ lừa dễ khi dễ, còn có thể tùy thời đùa giỡn, thật sự rất thích nha.

"Tương Tương..." Tiên Quân đại nhân nghe vậy nhất thời vô cùng xúc động, thủy quang trong tinh mâu ( mắt sáng) chói mắt nhìn người trước mắt, rất giống Tiểu Lang Khuyển tỏ vẻ đáng thương, chỉ còn thiếu lộ ra hai cái lỗ tai lông xù trên đầu mà thôi.

Ách, hảo, hảo manh! Mộ Dung Tương hít sâu một hơi, thiếu chút nữa cầm giữ không được, vì vậy nghiêng thân ôm lấy cổ Tư Đồ Ngu, phong tình vạn chủng mị hoặc nói: "E hèm, nếu không ngươi dứt khoát cùng Tương tỷ tỷ về Hồ Sơn đi. Ta sẽ không bạc đãi ngươi...", "Ngươi là người có chồng, còn ở đây thông đồng làm loạn." Tiên Quân đại nhân trầm mặt, cắt ngang lời nàng, xoay người. Mộ Dung Tương ngẩn người, lông mày dựng thẳng sẳng giọng: "Hắc, trở mặt thật là nhanh a, ngươi là người không có lương tâm, còn có a, cái gì gọi là người có chồng, rõ ràng là người có vợ, ùi chà, tỷ tỷ ta bây giờ là độc thân a!"

✂━━━━━━

duyen-toi-la-lang-quan-67-1

Màn đêm ở Tam Trọng Thiên buông xuống, chân trời sáng lên từng điểm sao, đoàn người ra ngoài dạo phố về đến phủ Tiên Quân. Lúc này trong phủ Tiên Quân đèn đuốc sáng trưng, trong lương đình ngoài hoa viên treo đèn lồng vàng nhạt, trong bàn đá bày lên rượu và thức ăn. Bàn đá này cũng đủ lớn có thể chứa đựng mười mấy người. Tiểu Tam cùng Mẫn Lan giúp Mộ Dung Ly Túc bày rượu và thức ăn xong, tất cả mọi người ngồi xuống, chẳng qua vốn muốn ngồi cạnh Mộ Dung Ly Túc, Tiên Quân đại nhân bị mẫu thân lôi kéo ngồi cạnh, bên kia lần lượt là Mẫn Lan biểu muội của nàng, Mộ Dung Ly Túc ngồi cạnh Mộ Dung Tương, nhưng khiến Tiên Quân đại nhân tức giận chính là - tại bên cạnh khác của người kia đúng là Tán Tài Thần Quân mưu đồ làm loạn. Được rồi, người ta đường đường là một mỹ nam tử ở trong lòng Tư Đồ Ngu triệt để biến thành Đăng đồ tử hèn mọn, bỉ ổi, háo sắc, rắp tâm bất lương.

" ⎯Ừm, thơm quá đi. Trù nghệ của Ly Túc thật không tệ nha, sau này không biết người nào có phúc lấy được ngươi về nhà, thật sự là kiếp trước tích đức đó." Hoa Nhan nhìn bàn bày đầy món ngon, nhìn rất ngon miệng, nhịn không được khen ngợi, sau đó như có thâm ý nhìn nữ nhi bên cạnh. "Hoa phu nhân quá khen rồi." Bạch y mỹ nhân đối diện nghe vậy cười nhẹ đáp, ánh mắt có chút bất giác lướt nhẹ nhìn qua Tư Đồ Ngu đang cúi đầu uống canh. Lúc này Tán Tài Thần Quân tỉ mỉ lột xong một con tôm nướng bỏ vào trong bát Mộ Dung Ly Túc, ôn hòa nói: "Ly Túc Tiên Tử, ăn con tôm này đi."

Người cúi đầu uống canh mãnh liệt giương mắt, nhìn nam nhân đối diện bỏ tôm vào trong bát Bạch y mỹ nhân, mỹ nhân dù chưa động đũa, nhưng lại cười nói cảm tạ, một màn này rơi vào trong mắt Tư Đồ Ngu liền tự động trở thành hình ảnh tình chàng ý thiếp. Người trong Tiên giới không câu nệ tiểu tiết, vốn Tán Tài Thần Quân hành động như vậy cũng không có gì không ổn, nhưng lúc này lại khiến Tư Đồ Ngu ở đối diện cắn răng. Cảm nhận được oán khí cường đại từ phía đối diện, Tán Tài Thần Quân ngừng động tác trên tay, mờ mịt nháy mắt mấy cái, không biết tại sao Tư Đồ Ngu lại oán giận nhìn hắn, phút chốc, trong đầu hắn như có một đạo sấm sét nổ vang: "Chẳng lẽ Lâm Trạch Tiên Quân đối với ta..." Được rồi, nếu Tư Đồ Ngu biết suy nghĩ lúc này của nam nhân kia, đoán chừng khuôn mặt sẽ trở nên rất dữ tợn.

Vào lúc đang ăn uống linh đình, bầu không khí dường như trở nên có chút vi diệu, Tư Đồ Ngu tức giận, Tán Tài Thần Quân hoảng sợ ngượng ngùng, Mộ Dung Ly Túc mây trôi nước chảy, những người còn lại hoặc ảm đạm, hoặc có chút hả hê, đều có tâm tư. Đang lúc đủ loại nước ngầm mãnh liệt, Tiên Quân đại nhân nhìn bên phải Mộ Dung Tương đang cẩn thận giúp Thanh Trạc gỡ xương cá, lại nhìn bên cạnh phụ mẫu dựa sát vào nhau, trong lòng tức giận lại chuyển thành chua xót.

Hừ, lão phu thê gì, thật đáng ghét.

Tư Đồ Ngu cắn môi, cầm chiếc đũa đâm vào trong bát cơm. Lúc này trên cơm trắng lại nhiều hơn một miếng thịt gà. "Lại đâm nữa sẽ thành cháo mất." Mẫn Lan hướng trong chén kia bỏ thịt gà rồi ôn nhu nhìn nàng, ngữ khí nửa cười như gió nhẹ khẽ vuốt lọn tóc. Trong lòng Tư Đồ Ngu run lên, bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi bản thân làm ra động tác ngây thơ như vậy bị biểu muội nhìn thấy, trong lúc nhất thời rất xấu hổ, đành gượng cười vài tiếng, kẹp lấy miếng thịt gà bỏ vào trong miệng. Ngồi cạnh Tư Đồ Ngu, trong mắt Hoa Nhan chợt lóe lên tinh quang, lặng lẽ lấy cùi chỏ đụng đụng phu quân, Tư Đồ Diệu Minh lập tức hiểu ý, trên mặt bất động thanh sắc, chẳng qua ngón tay trong tay áo rộng thùng thình khẽ nhúc nhích, lén lút vê thành một bí quyết, liền có một đạo khó sáng mắt thường không nhìn thấy được bay về phía trán Bạch y mỹ nhân ở đối diện.

Mộ Dung Ly Túc cúi đầu uống trà, thần sắc bỗng biến hóa, chậm rãi đặt chén trà xuống, tay dưới mặt bàn dần nắm chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay.

✂━━━━━━

Tư Đồ Ngu: 彡( -_- ;)彡Sát khí thật mạnh!

Mộ Dung Tương: ( ⊙_☉) Sát khí nặng nề!

Tiểu Tam: (˵¯͒⌢͗¯͒˵) Hàn khí lạnh thấu xương!

Thanh Trạc: ( ; •͈́ ༚ •͈̀) Ly Túc, xin ngươi bớt giận!