*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 68: Si tâm thác phó ( cuồng dại trả giá).
Tiên Quân đại nhân đang nhai thịt gà bỗng cảm thấy một cỗ khí tràng cường đại kéo đến, áp bách khiến hô hấp của nàng không thoải mái. Thật vất vả nuốt xuống thịt trong miệng, ngẩng đầu nhìn xung quanh, lại dường như không có dị thường gì, chẳng qua trong lúc lơ đãng nhìn về phía Mộ Dung Ly Túc, kinh ngạc phát hiện người kia mỉm cười nhìn mình, nhưng nụ cười kia... tại sao lại khiến người ta có cảm giác sởn cả gai ốc thế a...
Tư Đồ Ngu bỗng dưng nghĩ đến bốn chữ 'Tiếu lý tàng đao*', sau lưng chợt lạnh, nhưng lại không hiểu vì sao. Mẫn Lan bên cạnh nhìn thấy thần sắc nàng quái dị, có chút lo lắng hỏi: "Tư Đồ, làm sao vậy? Có phải cảm thấy không thoải mái ở đâu hay không?", "A, không có việc gì, không có việc gì." Tư Đồ Ngu lấy lại tinh thần có chút mất tự nhiên trả lời, lập tức cúi đầu uống một hớp canh. Mẫn Lan cho rằng nàng có chỗ không thoải mái, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn lụa nhẹ nhàng giúp nàng lau mồ hôi trên trán. Hương khí thanh nhã của nữ tử bay vào hơi thở, chớp mắt Tư Đồ Ngu cảm thấy càng thêm áp bách, phảng phất có hàn khí xâm nhập vào cốt tủy, không khỏi rùng mình một cái. Nàng xoa xoa bàn tay, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái.
( *) Tiếu lý tàng đao: Miệng nam mô, bụng một bồ dao găm.
Kỳ quái, loại cảm giác sợ hãi này là chuyện gì xảy ra đây?
"Ngu nhi, làm sao vậy? Sắc mặt khó coi thế?" Hoa Nhan như lo lắng hỏi, khóe mắt lại ẩn giấu vui vẻ, giống như trò đùa dai, giảo hoạt đã thực hiện được, chẳng qua Tiên Quân đại nhân không có phát hiện điểm này, nàng vụng trộm liếc nhìn Bạch y mỹ nhân đối diện, thấy người kia cúi đầu không có nhìn nàng, thoáng nhẹ nhàng thở ra, cười cười nói với mẫu thân: "Hôm nay ta khẩu vị không được tốt lắm."
"Lâm Trạch Tiên Quân khẩu vị không tốt sao? Vậy thật đáng tiếc có nhiều món ngon như vậy." Tán Tài Thần Quân nghe vậy cũng nhìn nàng, ngữ khí ôn hòa.
"Về sau nàng ở trong phủ, còn sợ ăn không được sao, ngược lại Thần Quân ngươi khó có dịp đến một lần, vẫn ăn nhiều thêm một chút đi." Tư Đồ Ngu chưa mở miệng, Mộ Dung Ly Túc lại nhẹ nhàng nói, sau đó kẹp lấy một viên màu trắng bỏ vào trong bát của Tán Tài Thần Quân, "Nếm thử cá viên ta làm đi, xem có hợp khẩu vị của ngươi hay không?!"
Tán Tài Thần Quân bị cử động của nàng làm kinh ngạc, ngốc trệ hồi lâu mới thụ sủng nhược kinh mà nói cảm tạ: "A, a, đa tạ Tiên tử." Tuy không biết tại sao Tiên tử đột nhiên chuyển biến, nhưng lòng hắn đầy vui mừng, nghĩ đến bản thân theo đuổi nàng lâu như vậy, người kia chưa bao giờ ôn nhu đối đãi như thế với hắn. Lần này, có phải hay không Tiên Tử không còn bài xích hắn, nguyện ý cho hắn cơ hội đây? Nghĩ như vậy, trong lòng Tán Tài Thần Quân kích động, mừng rỡ tràn đầy trong lời nói. Mộ Dung Ly Túc lúc này lại đối với hắn tươi cười xinh đẹp, nói: "Thần Quân, không cần khách khí."
Thanh âm lành lạnh, nhưng ngoài ý muốn mang theo vài phần kiều mị. Tán Tài Thần Quân cảm giác tâm mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, hạnh phúc muốn ngất luôn, mà đồng dạng cũng muốn ngất còn có Tư Đồ Ngu, bởi vì hình ảnh trước mắt vô cùng chói mắt! Tiên Quân đại nhân âm thầm cắn răng, cúi đầu xuống buồn bực hờn dỗi bới cơm, nhắm mắt làm ngơ.
Ở một bên, Công chúa đại nhân vừa ăn con tôm do Mộ Dung Tương lột, vừa hứng thú nhìn trò vui, sau đó lại nhịn không được len lén đụng đụng Tử y nữ tử bên cạnh, nói nhỏ: "Aiz, Cự Khuyển, ngươi có phát hiện có gì đó không đúng không?" Tiểu Tam một mực sống chết mặc bay nhấp một miếng rượu trái cây, đôi mắt màu trà hiện ra ánh sáng trong trẻo, ý vị thâm trường nói: "Không đúng sao? Ta lại cảm thấy như vậy mới bình thường."
✂━━━━━━
Ăn một bữa cơm, Tư Đồ Ngu đầy bụng oán khí, đồng thời cũng sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Đêm hôm đó, Tiên Quân đại nhân ở trên giường điêu khắc trằn trọc không ngủ được, nàng thầm hạ quyết tâm, phải nhanh chân hơn, không thể để người khác nhanh chân đến trước.
Nhưng, rất nhiều thời điểm vẫn không như mong muốn được.
Tư Đồ Ngu phát hiện, từ sau bữa cơm chiều kia, Mộ Dung Ly Túc trở nên có chút kỳ quái. Ừm... nói thế nào đây, vài ngày trước bên trong ánh mắt Mộ Dung Ly Túc nhìn nàng mang theo mơ hồ tìm tòi nghiên cứu, còn có chút ý vị tình cảm không rõ. Mà hôm nay ánh mắt kia phút chốc trở nên thâm sâu khó hiểu, khi thì nóng rực như lửa, khi thì lạnh lùng như băng, vô luận loại nào, đều không chút nào che giấu, điều này khiến Tư Đồ Ngu sinh ra một loại ảo giác, dường như mình là con mồi bị nhìn chằm chằm, mà đối phương thì bình tĩnh suy nghĩ phải hạ miệng thế nào...
Nghĩ đến đây, Tiên Quân đại nhân một hồi kinh hãi, suy nghĩ phải tìm một cơ hội hảo hảo tìm hiểu rõ ràng chuyện gì xảy ra. Nhưng... những ngày này, Tư Đồ Ngu phát hiện nàng hầu như không có thời gian cùng Mộ Dung Ly Túc ở chung một chỗ, không phải nàng ra ngoài kết tơ hồng, thì Mộ Dung Ly Túc đi đâu đó làm việc, thật vất vả có cơ hội, phụ mẫu lại mang nàng đi dạo phố, thật giống như cố ý chỉnh nàng, càng khiến nàng khó chịu là, Mộ Dung Ly Túc dường như cố ý trốn tránh không muốn để ý đến nàng, nhiều lần đối với nàng làm như không thấy. Tại trong lúc này, Tán Tài Thần Quân kia cả ngày dùng công sự làm lý do quấn lấy Mộ Dung Ly Túc, thật sự... đáng giận cực điểm!
Buổi chiều ngày nọ, trong biệt viện Dật Viên ánh nắng tươi sáng, chim hót hoa nở. Mỹ phu nhân dựa vào bên cạnh cửa sổ nhàn nhã nhìn cảnh trí bên ngoài, như nghĩ đến điều gì đó, suy nghĩ bay xa. Nam nhân anh tuấn từ phía sau ôm nàng, đem cằm tựa vào vai nàng, nhẹ nhàng cọ xát. Mỹ phu nhân lấy lại tinh thần, cười cười, ôn nhu hỏi hắn: "Diệu Minh, chúng ta làm như vậy... Ngu nhi có hay không bị chỉnh rất thảm?"
"Như thế nào, đau lòng sao?!" Nam nhân hôn một cái lên gò má nàng. Hoa Nhan thoáng nghiêng người tựa vào lòng Tư Đồ Diệu Minh, đưa tay nhéo mũi hắn, sẳng giọng: "Ta cũng đau lòng con dâu tương lai nha!"
"Aiz, con cháu có phúc của con cháu, chúng ta a, đứng ngoài quan sát là được rồi." Tư Đồ Diệu Minh thở dài nói. Hoa Nhan suy nghĩ một chút, dường như cũng tiêu tan mà cười xinh đẹp, rời khỏi lồng ngực của hắn, kéo bàn tay dày rộng của hắn vẻ mặt tràn đầy sung sướng nói: "Đi, chúng ta đi tìm mấy hậu bối Thanh Trạc chơi mạt chược đi..."
Ngoài cửa lớn phủ Tiên Quân, vừa từ nhân gian trở về, tâm tình Tiên Quân không tệ, vốn muốn đi tìm Mộ Dung Ly Túc, đang muốn đi thì sau khi vào cửa ngoài ý muốn trông thấy cách đó không xa, trên đường mòn bãi cỏ, có bóng lưng một nam một nữ. Nam anh tuấn, nữ nhỏ bé, đặt ở trong mắt nhiều người sẽ là một màn trai tài gái sắc nhưng lại khiếm tâm Tư Đồ Ngu đau nhói. Đây không phải là Mộ Dung Ly Túc cùng Tán Tài Thần Quân thì còn là ai! Được rồi, lúc này người nàng muốn gặp nhất cùng người nàng không muốn gặp nhất ở cùng một chỗ, nàng nên làm gì bây giờ, đi qua thêm một chân, phá hư cuộc hẹn của họ? Tiên Quân đại nhân buồn bực đứng tại chỗ, tâm tình tốt cũng biến mất không còn, trong lòng ứa ra nước chua. A, những ngày này đối với nàng xa cách, nhưng lại nhàn hạ thoải mái cùng nam nhân kia chung một chỗ tản bộ tâm sự, chẳng lẽ thích hắn thật sao?!
Mà bên đầu bãi cỏ kia, hai người đưa lưng về phía Tư Đồ Ngu cũng không phải như trong tưởng tượng của nàng cười cười nói nói, mà có chút lúng túng thậm chí bầu không khí còn áp lực. Tán Tài Thần Quân như tự giễu mà cười cười: "Aiz, ta còn tưởng ngươi đã nguyện ý tiếp nhận tâm ý của ta rồi." Bạch y mỹ nhân ở bên cạnh hắn sắc mặt bình tĩnh, chẳng qua nghe thấy ngữ điệu thê lương kia dưới đáy mắt hiển hiện một chút áy náy, "Những ngày qua... có lẽ một số hành động của ta khiến Thần Quân hiểu lầm, thật xin lỗi."
Người kia áo trắng hơn tuyết, ở trong cảnh sắc duy mỹ thanh lệ cỏ thơm um tùm, khiến người ta không thể dời mắt được, thật sự như Bạch Liên trên đỉnh tuyết sơn, khiến người khó đến gần, không dám khinh nhờn. Tán Tài Thần Quân nhìn dung nhan tuyệt mỹ kia, đột nhiên sinh ra cỗ đau lòng cùng không cam lòng vì cầu mà không được, "Ta, ta phải đi, lần này từ biệt, không biết khi nào mới có thể gặp lại." Hắn có chút xúc động tiến gần một bước, bắt lấy ống tay áo Mộ Dung Ly Túc, nói: "Ly Túc Tiên tử, ngươi... thật sự không cho ta một lần cơ hội sao?"
Ở phía sau bọn họ, Tiên Quân đại nhân nhìn thấy một màn này ngẩn ngơ, nàng muốn chạy đến đem Mộ Dung Ly Túc kéo vào trong lòng, đối với nam nhân kia tuyên bố sở hữu, nhưng trong lòng lại sinh ra loại cảm giác vô lực. Nếu Mộ Dung Ly Túc muốn thích ai, nàng có tư cách gì ngăn trở? Nam nhân kia... rất ưu tú không phải sao?! Nghĩ như vậy, hốc mắt Tư Đồ Ngu có chút nóng lên, mắt nhìn Bạch y mỹ nhân không có tránh tay nam nhân kia, nàng không muốn tiếp tục nhìn nữa, lảo đảo xoay người, biến mất ở đại môn hồng sắc.
"Ta đã nói rõ ràng, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Ta không thể lừa mình dối người, cũng không muốn để ngươi vô vọng chờ mong." Thanh âm Mộ Dung Ly Túc trở nên trầm lạnh vài phần, ánh mắt nhìn đến ống tay áo bị nắm lấy, trên mặt hiển hiện thần sắc không vui. Khí tức trầm lạnh hóa thành từng đạo tảng băng đâm vào lòng Tán Tài Thần Quân, hắn suy sụp buông tay ra, lui về sau lầm bầm: "Quả nhiên, vẫn không địch lại nàng a."
"Thật xin lỗi." Mộ Dung Ly Túc thấp giọng nói.
Tán Tài Thần Quân chán nản lắc đầu, cười khổ: "Còn có thể làm bằng hữu sao?"
"Ta luôn xem ngươi là bằng hữu."
"A, thật không biết có nên nói ngươi nhẫn tâm hay không nữa."
✂━━━━━━
Trong phủ Tiên Quân, Tiên Quân đại nhân sắc mặt bất thiện nằm trong vườn hoa hậu hoa viên phơi nắng. Lúc này ánh mặt trời đã không còn mạnh như vậy, ánh sáng vàng nhạt chiếu vào trên y phục màu xanh nhạt của nàng, độ ấm kia không thể tiến vào trong thân thể. Tư Đồ Ngu đưa tay để sau ót, nhắm mắt lại, nỗ lực không để mình suy nghĩ đến hình ảnh vừa rồi. Nhưng trong lòng lo lắng cùng ủy khuất lại không thể nào áp chế nổi, một đoàn rối loạn, đem lục phủ ngũ tạng lộn xộn chung một chỗ, từng trận đau nhức.
Không sai, dựa vào gì để nam nhân kia thừa chỗ trống mà vào chứ! Xoắn xuýt hồi lâu, tâm tư Tư Đồ Ngu xoay chuyển, lập tức cảm thấy khi đó không có chạy đến chụp lấy bàn tay Trư trên người Mộ Dung Ly Túc kia, là một chuyện sai lầm cỡ nào. Nghĩ đi nghĩ lại, Tiên Quân đại nhân không bình tĩnh, vừa định có động tác, lại lúc này nghe thấy một cỗ mùi hương nhàn nhạt, có cái gì đó che lấy ánh sáng phủ trên mặt. Tư Đồ Ngu mở mắt ra, nhìn thấy Mẫn Lan đứng cạnh nàng, cúi đầu nhìn nàng.
"Mẫn Lan biểu muội, sao ngươi lại đến đây?" Tư Đồ Ngu ngồi dậy, có chút ngoài ý muốn. Mẫn Lan ở bên cạnh nàng ngồi xuống, trên mặt dịu dàng như trước: "Ngươi không đi tìm ta, ta liền đến tìm ngươi thôi." Tiên Quân đại nhân nghe vậy thần sắc khẽ biến, lại nhìn thấy trong mắt Mẫn Lan mơ hồ cô đơn, nghĩ đến mấy hôm nay không có hảo hảo ở cùng nàng, cảm thấy có chút áy náy. Biểu muội khó được tới một lần, nhưng mình lại lạnh nhạt người ta, đúng thật là không nên.
"Ừm... Ngày mai ta cùng ngươi ra ngoài dạo chơi, được không?" Tư Đồ Ngu tươi cười, nịnh nọt nói. Mẫn Lan nhàn nhạt mím môi, duỗi ra ngón tay mảnh khảnh chọt chọt cái trán trơn bóng của người trước mắt, ngữ khí như oán như giận: "Sáng mai, ta phải hồi Thiên Cung rồi.", "A, nhanh như vậy đã đi rồi sao?!" Tiên Quân đại nhân khẽ nhíu mày, phàn nàn nói.
"Ừ, mới lựa chọn được một nhóm vũ sư, trong Ngự Lạc Ty còn rất nhiều sự vụ muốn ta quay về giải quyết."
"Như vậy a..."
"Chúng ta cứ như vậy ngồi một chút đi, rất lâu không có cùng ngươi ở một chỗ hảo hảo nói chuyện rồi." Tiên Tử dịu dàng như nước nhìn phía chân trời tụ họp Hỏa Thiêu Vân, đôi mắt sáng lạc vào một tầng ánh sáng nhu hòa, đẹp đến xa xăm. Tư Đồ Ngu đột nhiên cảm thấy lo lắng trong lòng của mình đều bị khí tức nhu hòa của nàng an ủi. Gió nhẹ thổi bay sợi tóc, chân trời phía xa chim bay bắt đầu trở về tổ, ánh sáng mờ nhạt đem không khí nhiễm một tầng sắc ấm, yên tĩnh như vậy, nhàn hạ như vậy.
Biểu muội này của nàng, dù sao vẫn luôn ôn nhu như nước, nhưng lại nhuộm một tầng sầu bi, khiến người ta đau lòng. Chẳng biết lúc nào mới có một người xuất hiện, xóa đi thương cảm dưới đáy mắt người kia. Tiên Quân đại nhân thở dài, buồn buồn lên tiếng: "Mẫn Lan biểu muội."
"Suỵt, không được gọi biểu muội, hôm nay chỉ cho phép gọi ta là Lan nhi." Mẫn Lan cắt ngang lời nàng. Tư Đồ Ngu ngẩn người, lên tiếng: "A..." Kỳ thật nàng không hiểu rõ lắm vì sao không cho mình gọi biểu muội, nhưng có vẻ như nàng chưa từng sửa đổi qua. Tiên Tử bên cạnh như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, oán trách nói: "Dù sao ngươi cũng không đem lời ta nói để trong lòng."
Tư Đồ Ngu nhìn thấy bộ dáng u oán của nàng, vội vàng khoát tay giải thích: "Không có nha, Lan biểu... Lan nhi, thật xin lỗi a, ta cũng là do quen thôi. Ách, những ngày này không có hảo hảo ở cùng ngươi, qua ít hôm ta đến Thiên Cung thăm ngươi, bồi tội với ngươi được không?", "Ngươi nha, giống hệt lúc còn nhỏ, thật biết nói lời dễ nghe dỗ dành ta." Mẫn Lan bị bộ dạng quẫn bách của nàng chọc cười, mặt mày giãn ra. Sau đó như phảng phất nhớ đến điều gì, ánh mắt trở nên xa xăm, chỉ nghe nàng trầm thấp mở miệng, thanh âm như dòng nước nhỏ chảy trong u cốc: "Tư Đồ, ngươi còn nhớ không, năm đó chúng ta vẫn còn rất nhỏ, vụng trộm chạy lên núi chơi, kết quả bị lạc đường. Lúc đó ngươi cõng ta ở trong sương mù chướng khí mà tìm đường ra, ta rất sợ, liền nằm trên lưng ngươi khóc. Còn ngươi vừa dùng Linh Lực loại bỏ chướng khí xung quanh, vừa kiên nhẫn dỗ dành ta. Ngươi luôn bảo hộ ta, không cho ta bị bất cứ tổn thương nào..."
"Ngươi còn nhớ rõ a." Tiên Quân đại nhân nhớ lại chuyện thời nối khố, không khỏi cong khóe miệng.
"Ta luôn nhớ kỹ đấy." Mẫn Lan rũ mắt xuống, không cho người bên cạnh nhìn thấy ảm đạm trong mắt mình, "A, thật hoài niệm nha, lúc nằm trên lưng ngươi rất an tâm và ấm áp."
Tư Đồ Ngu quay đầu nhìn nàng, thật lâu không nói gì. Sắc trời dần dần tối xuống, khuôn mặt người kia bị ám sắc nhuộm lấy, có chút tiêu điều. Tiên Quân đại nhân đột nhiên đứng dậy, sau đó đưa tay kéo lấy Tiên tử, "Tư Đồ, ngươi làm gì vậy?" Tiên tử không rõ. Mà người nàng kéo dậy giảo hoạt nháy mắt mấy cái, ở trước mặt nàng nửa ngồi xuống, vỗ vỗ phía sau lưng mình, nói: "Đây, đi lên, ta lại cõng ngươi một lần."
Mẫn Lan kinh ngạc nhìn người ngồi trước mắt, ảm đạm trong con ngươi dần tan ra, trở nên nhu hòa dịu dàng. Nàng chậm rãi đến gần, cúi người dán trên lưng Tư Đồ Ngu, ôm chặt.
"Ừm, giữ chặt lấy." Tư Đồ Ngu nâng thân thể Mẫn Lan lên, đi về phía đường mòn hướng hoa viên. Ánh mặt trời ảm đạm, sắc hoàng hôn khắp nơi, cánh hoa hồng nhạt theo gió đêm bồng bềnh nhao nhao, đầy trời như mưa. Các nàng đi vào trong mưa hoa, nhiễm một thân mùi hương nhàn nhạt. Mẫn Lan ôm lấy cổ Tư Đồ Ngu, dúi đầu vào cổ nàng. Mùi hương khí tức đã lâu kia, thân thuộc khiến vành mắt nóng lên. Người nằm ở trên lưng đưa tay tiếp được vài cánh hoa hồng phấn, cầm chặt, đến cuối lại buông ra, mặc kệ nó bay đi.
Tư Đồ Ngu, ngươi đã nói sẽ không để ta chịu bất cứ tổn thương gì, nhưng ngươi có biết, làm ta tổn thương sâu sắc nhất chính là ngươi. A, chỉ là... Ta không trách ngươi. Đêm nay ngươi làm những điều này cho ta, đã đủ cho khoảng thời gian sau này ta chậm rãi nhớ lại, từ nay về sau, ta sẽ không lại yêu ngươi nữa.
Một giọt nước mắt im lặng rơi xuống, rơi trên mặt đất, nhiễm ướt trên cánh hoa rơi.
✂━━━━━━
Đợi đến khi trăng lên đầu cành, phía chân trời sáng chiếu từng điểm nhỏ, Tư Đồ Ngu mới cõng Mẫn Lan đến cửa gian phòng nàng. Gian phòng của Mẫn Lan sát vách với hai gian phòng của Mộ Dung Tương và Thanh Trạc. Lúc này trong phòng đen kịt, không có sáng đèn, đoán chừng có lẽ hai người kia chạy đi đâu chơi rồi. Tư Đồ Ngu buông người trên lưng xuống, "Này, chúng ta đến rồi."
Mẫn Lan đứng vững, thì thấy Tư Đồ Ngu đưa qua một hộp gấm.
"Lan nhi, lần trước sinh thần ngươi ta không thể đi chúc mừng, cây trâm này coi như lễ vật ta tặng bổ sung cho sinh thần ngươi nhé." Tư Đồ Ngu cười nói, còn phối hợp mở hộp, lấy ra một cây trâm bạch ngọc, như hiến vật quý đưa cho Tiên tử, đôi mắt lấp lánh: "Đến, ta giúp ngươi mang lên xem có xinh đẹp hay không?!"
Mẫn Lan nhìn cây trâm trong tay nàng, trong lòng mềm mại, cắn cắn môi, cúi đầu xuống để nàng giúp mình đeo lên. Mang xong trâm, Tư Đồ Ngu hài lòng đánh giá mỹ nhân trước mắt, không phát hiện thần sắc đối phương biến hóa.
"E hèm, thật không tệ... A..." Lời tán dương còn chưa nói xong, miệng đã bị chặn lại. Mẫn Lan nhón chân, hôn lên cánh môi mềm mại của người trước mắt. Tư Đồ Ngu thoáng cái cứng đờ. Người kia nhắm chặt mắt, lông mi run rẩy nhẹ nhàng quét trên mặt nàng, xúc cảm ấm áp trên môi khiến đầu óc nàng trống rỗng, kinh ngạc quên mất phản ứng.
"Biểu muội... ngươi..." Thẳng đến khi nhiệt độ kia rời đi, Tư Đồ Ngu mới tìm về thanh âm, không dám tin nhìn Mẫn Lan.
"Từ nay về sau, ta đem ngươi xóa khỏi vị trí kia trong lòng ta." Mẫn Lan nhìn thẳng nàng, nói từng câu từng chữ, trong mắt hiển hiện dứt khoát chưa từng có, khóe miệng nhếch lên, nụ cười chua chát: "Tư Đồ, đây là ngươi nợ ta." Nói xong không đợi Tư Đồ Ngu phản ứng liền xoay người đi vào trong phòng, đóng cửa lại.
Tư Đồ Ngu sờ lên cánh môi, sững sờ mà đi trở về, nhưng mới đi được vài bước, rồi lại ngạc nhiên nhìn thấy Mộ Dung Tương cùng Thanh Trạc đứng cách đó không xa, tựa hồ đã đứng rất lâu. Mộ Dung Tương quăng cho nàng một cái mị nhãn, cười đến không có hảo ý. Trên mặt Tư Đồ Ngu chợt đỏ lên. Lúc này, Công chúa đại nhân ở đầu kia thẳng tắp đi về phía nàng, sau đó tại lúc nàng còn không kịp phản ứng kéo cổ áo nàng xuống, ở bên cạnh môi nàng hôn một cái vang dội, hung dữ nói: "Đây cũng là ngươi thiếu ta." Sau đó coi như cái gì cũng chưa phát sinh, mây trôi nước chảy đi về phòng.
Lúc này Tư Đồ Ngu hoàn toàn đông cứng, ánh mắt chuyển đến trên người Mộ Dung Tương, run giọng: "Ngươi, ngươi không quản nàng a..."
Mộ Dung Tương thướt tha đi đến, khóe mắt thoáng nhìn góc tường cách đó không xa lộ ra làn váy trắng thuần, môi cười quỷ dị, nghiêng thân ghé vào bên tai Tư Đồ Ngu, thổ khí như lan: "Gieo nhân nào, gặt quả nấy đấy."
✂━━━━━━
Tư Đồ Ngu: ٩( ๑˃̵ᴗ˂̵)و Túy ngọa hoa tùng quân mạc tiếu, tự cổ tiên quân giai phong lưu*( Say vào bụi hoa quân chớ cười, từ xưa Tiên Quân đều phong lưu).
Mộ Dung Ly Túc: (≖ ‿ ≖) Phong lưu hoa hạ hàm oan quỷ, sắc tự đầu thượng nhất bả đao. ( Phong lưu dưới hoa làm oan hồn quỷ, trên đầu chữ sắc có con dao).
( *) Hoành phi: Hoành phi là những tấm biển gỗ có hình thức trình bày theo chiều ngang treo trên cao bên ngoài các gian thờ tại đình chùa, từ đường... Thường ở trên đó khắc khoảng ba, bốn chữ lớn.