Album mới của mình vừa phát hành, phải chạy hoạt động khắp nơi, hoàn toàn không có cơ hội gặp Biên Bá Hiền.
Nghe Kim Chung Nhân thuật lại, vì vụ “sasaeng fan” mà Biên Bá Hiền khiếp đảm một phen, nhưng do không bị quấy rầy nữa, chuyện đổi số điện thoại cũng thôi.
Vấn đề này ở phía Biên Bá Hiền thì coi như trôi qua, ở phía Phác Xán Liệt lại không như thế.
Hằng ngày đại minh tinh mệt rã rời vừa về nhà là bắt đầu kiểm điểm chính mình.
Hành nghề ngần ấy năm, nhận được không một nghìn thì cũng mười nghìn lời tỏ tình, vất vả lắm mới mượn cớ say xỉn để chủ động bày tỏ một lần, còn bị người ta coi thành sasaeng fan.
Phác đại minh tinh rất tức giận, nhưng phần giận này chẳng có chỗ trút.
Một nhân vật chính khác trong câu chuyện này thì không hề hay biết, Phác Xán Liệt cũng không ngu đến mức tự đi vạch rõ, chỉ đành tự chịu.
***
Bộ phim chiếu rồi.
Lúc nhận được lời mời cùng đến buổi công chiếu của Kim Chung Nhân, Phác Xán Liệt đã hờn dỗi từ chối.
Dùng lời của Ngô Thế Huân để tổng kết biểu hiện dạo này của hắn, chính là “Mình tự làm khó dễ mình.”
Rõ ràng từ chối rồi, còn kéo theo Ngô Thế Huân, nhất quyết bắt con người ta ở nhà hầu mình… cắn hạt dưa.
“Anh đừng rung coi.”Ngô Thế Huân ném vỏ hạt dưa về phía Phác Xán Liệt, “Bản thân không muốn đi còn không cho em đi, bắt em ở đây hầu anh coi cái phim đạo lý ngu đần gì vậy trời?”
“Bộ phim kia có gì hay?” Phác Xán Liệt ném lại sang chỗ gã, “Với cả tiểu não của anh kém phát triển đấy, bộ không được à? Rung đùi cũng phải nghe cậu lải nhải.”
“Thôi đi,” Ngô Thế Huân phun vỏ dưa vào thùng rác, “Chẳng phải anh không muốn nhìn anh Bá Hiền và Chung Nhân yêu đương hả? Bồn chồn thì cứ việc nói thẳng, còn tiểu não kém phát triển ấy à, anh rung khiếp như vầy, tiểu não thiếu hụt mới đúng nhé!”
Phác Xán Liệt nghe nói vậy bèn đứng phắt lên: “Thế mà gọi là yêu đương? Họ chỉ diễn thôi! Diễn thôi!”
“Dạ dạ dạ, diễn diễn,” Ngô Thế Huân liếc nhìn tình tiết cũ rích “người yêu của tôi là em gái ruột của tôi” trong ti vi, nhắc nhở một câu thiện chí: “Cảnh phim đầu tiên đã phát sóng, chắc giờ trên mạng có bình luận rồi.”
“Bộ anh quan tâm mấy cái đó?” Phác Xán Liệt lắp ba lắp bắp, vốc một nắm hạt dưa lên ngồi xuống lại.
Ngô Thế Huân lườm: “Vâng vâng vâng anh không quan tâm, ông anh ơi, em được đi rồi chưa? Không xem nổi phim truyền hình xàm này của anh nữa.”
“Bấm nút biến lẹ.” Phác Xán Liệt xua xua tay.
Ngô Thế Huân vừa rời đi vừa rầm rì xỉ vả: “Lợi dụng người ta xong là đuổi đi liền, chúc anh ế cả đời.”
Nghe được tiếng đóng cửa, Phác Xán Liệt vội vàng bỏ hạt dưa xuống, mở di động ra, bài mổ xẻ về bộ phim đã lên hot search rồi.
Có lẽ vì hai nhân vật trong phim không có được cái kết đẹp, nhiều fan xem xong buổi công chiếu đang than trời trách đất trên super topic:
“Cảnh cuối khóc chết luôn, tại sao không cho họ ở bên nhau vậy hu hu…”
“Lúc Tiểu Khai nói câu ‘trái tim anh luôn thuộc về em’ á, nước mắt mị chảy như mưa.”
“Phim ngược thế thì chắc chắn thực tế phải ngọt lắm, tui chịu không nổi áaa!”
Bi kịch luôn mang đến cho người ta sự đồng tình, trong phim ngược bao nhiêu, sẽ có bấy nhiêu người mong nhìn thấy họ tốt đẹp ở ngoài đời, coi như là một loại tiếp diễn về mặt ý nghĩa nào đó.
Phim là phim hay, khiến rất nhiều người qua đường ship Khai Bạch, Phác Xán Liệt thì nản chí lắm.
Hashtag Khai Bạch này nhất định sẽ trụ top rất cao, tình huống thăng hạng từ phim ra ngoài đời giống vậy không nhiều, nhưng chỉ cần xuất hiện, đã chứng tỏ độ kỳ vọng của dân chúng đối với việc hai người ở bên nhau cao bao nhiêu.
Làm Phác Xán Liệt phẫn nộ chính là, blogger khuấy đảo hot search nửa năm trước giờ lại đưa ra so sánh.
“#CP giới ship đều biết# VS #Khai Bạch nhất định sẽ hạnh phúc# Hôm nay, phim điện ảnh của Kim Chung Nhân và Biên Bá Hiền công chiếu, bài thảo luận của dân mạng về Khai Bạch lại lên một tầm cao mới. Hai người họ đều là idol quốc dân, từng phương diện nom cũng xứng đôi vừa lứa. Nhưng còn ai nhớ vụ hot hòn họt của Xán Bạch hồi nửa năm trước không? Ban đầu Xán Bạch nổi không kém Khai Bạch hiện tại, là điều gì đã dẫn đến cục diện như ngày hôm nay? Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền bất hòa liệu có phải sự thật không? Tin rằng các bạn fan đều có phán đoán của riêng mình. Thế nên, mọi người thích Khai Bạch hay Xán Bạch?”
Mỗi lần blogger đăng bài chính là khai màn trận chiến chửi nhau, trong thời gian ngắn, khu bình luận lại cãi vã ỏm tỏi.
“Ôm Phác Xán Liệt ra khỏi đây, chúng ta không hẹn nhé. Trước kia rõ ràng là cọ fame nhà này, bây giờ xin đừng lôi anh tôi vào, shipper của ‘CP quốc dân’ nào đó không liên quan đến bọn tôi, cảm ơn.”
“Bá Hiền đã giải thích chỉ là tiền bối rồi, sao fan nhà ai đó vẫn ảo tưởng thế nhỉ? Giờ chưa biết ai cọ fame ai đâu.”
“……”
Phác Xán Liệt nhìn họ ầm ĩ cũng mệt mỏi thay. Nói tới nói lui chỉ dựa vào vài câu để đốp chát nhau, chẳng có kiểu gì mới.
Đương lúc hắn lướt bình luận một cách nhàm chán, âm báo đặc biệt vang lên —– Biên Bá Hiền đăng hình selfie.
“Mọi người xem phim hết chưa? Cái kết thế nào? [cười trộm] Tôi mới về đến nhà, mong nhận xét của mọi người nhá!”
Dường như rất nhiều người đoán được Biên Bá Hiền sẽ đăng Weibo nên đã chầu chực từ sớm:
“Coi rồi ạ! Khóc thét ~”
“Anh yêu siêu đẹp trai, tạo hình lôi cuốn hoàn hảo lắm ạ!”
“Muốn gửi dao cho biên kịch! Cái kết gì kỳ áaaaa.”
“Khoan khoan, khung cảnh sau lưng Bá Hiền Nhi sao quen thế? Cảm giác giống của vai chính còn lại ấy.”
“Không sai không sai! Mị cũng phát hiện! Hơn nữa Tiểu Bạch nói đã về đến nhà! Nhà đó!! Áaaaa kdl!”
*kdl (kēdàole = 磕到了): ship thôi, chèo thuyền thôi
Phác Xán Liệt đọc được dòng này bèn vội vàng phóng to bức ảnh, quan sát tỉ mỉ ghế sofa sau lưng Biên Bá Hiền.
Người khác có thể không biết, nhưng Phác đại minh tinh vừa ghé nhà mới của Kim Chung Nhân thì không thể quen thuộc hơn, đó là sofa Kim Chung Nhân mới mua!
Nhìn không ít người trong super topic hú hét về “bằng chứng sống chung”, Phác Xán Liệt lập tức gọi một cú điện thoại cho Kim Chung Nhân.
“Ê, vừa về nhà à?”
“Đúng,” Thanh âm của Kim Chung Nhân nghe hơi rã rời, “Sao vậy?”
“Khụ khụ,” Phác Xán Liệt hắng giọng, “Cậu… đang một mình hả?”
“Còn anh Bá Hiền nữa.”
“Gì cơ,” Phác Xán Liệt nâng cao âm điệu, “Đêm hôm Biên Bá Hiền tới nhà cậu làm chi?”
“Căn hộ tầng trên ở khu anh Bá Hiền bị rỉ nước, nghiêm trọng lắm, nhà anh Bá Hiền đang sơn lại tường.”
“Nên cậu ấy đang ở chỗ cậu?”
“Ừa.”
Phác Xán Liệt bối rối, đáp bừa một tiếng rồi dập máy.
Đến khi kịp phản ứng thì bản thân hắn đã soạn xong hành lý đang đứng trước cửa nhà Kim Chung Nhân.
Khoảnh khắc ngón tay nhấn chuông cửa, trong lòng hắn mới dâng trào tâm trạng hồi hộp.
Cửa được mở ra, xuất hiện chính là gương mặt mình ngày nhớ đêm mong.
“Chào buổi tối.” Phác Xán Liệt siết túi hành lý, nhìn người đối diện không chớp mắt.
“Ừ.” Biên Bá Hiền chỉ thờ ơ đáp một câu, xoay người đi vào trong.
“Anh Xán Liệt?!” Hình như Kim Chung Nhân mới tắm xong, thân dưới quấn độc mỗi cái khăn, kinh ngạc nhìn về phía người đang đứng ở cửa.
Cặp mắt hoảng hồn của Phác Xán Liệt cũng trợn sắp rớt ra ngoài.
Thằng nhãi này, Biên Bá Hiền còn ở đây mà sao dám đi ra như thế?!
Phác Xán Liệt không hề nghĩ ngợi, bước phăm phăm tới chỗ Kim Chung Nhân, cởi áo lông của mình xuống quấn cho cái người lộ nửa thân trên.
Không đếm xỉa ánh mắt khó hiểu của Kim Chung Nhân, đẩy người vào trong phòng.
Mặc quần áo tử tế dưới sự giám sát của Phác Xán Liệt xong, Kim Chung Nhân mới hỏi ra thắc mắc: “Sao giờ này anh lại tới đây?”
Phác Xán Liệt chỉ dựa vào nỗi kích động mà phi tới nhà Kim Chung Nhân, mới sực nhớ mình chưa nghĩ cái cớ.
“Anh…” Phác Xán Liệt lúng túng vô vàn, “Nhà anh…”
Chuyện ập lên đầu, não bộ của Phác Xán Liệt trống rỗng, mắt cũng đảo loạn không ngừng. Đột nhiên, một món đồ trong góc khiến hắn nảy kế.
“Máy sưởi nhà anh bị hư!” Phác Xán Liệt hô to, tựa hồ khích lệ tinh thần cho chính mình, “Cậu không nỡ nhìn anh cậu đông cứng đúng không.”
Hiển nhiên là Kim Chung Nhân tin lắm: “Không thành vấn đề, máy sưởi của em không hư, anh cứ yên tâm ở chỗ em!”
Kế hoạch thành công, Phác Xán Liệt âm thầm giơ ngón cái, sau đó xách hành lý lên, ngân nga giai điệu, phấn khích theo Kim Chung Nhân đến phòng cho khách.
Kim Chung Nhân đi vào, bật đèn, “Mỗi tuần dì đều quét dọn phòng một lần, không bẩn đâu.”
“Em ở lầu trên, anh Bá Hiền ở kế anh, có chuyện gì thì kêu tụi em.”
“Biên Bá Hiền ở kế anh?!” Nghe được thông tin này, Phác Xán Liệt hăng hái thấy rõ.
“Vâng.”
“Ờ ờ,” Hắn chỉnh lại biểu cảm, đẩy người nọ ra ngoài, “Đi thôi, xuống dưới ngồi.”
“Được.”
***
Phác Xán Liệt tới phòng khách lại chẳng thấy Biên Bá Hiền.
“Anh Bá Hiền của cậu đâu?” Hắn tận lực để giọng mình nghe bình thường.
“Anh Bá Hiền á? Chắc đang chơi game.”
“Vậy à?” Phác Xán Liệt cảm thấy rốt cuộc cũng có thể biểu diễn kỹ thuật mình khổ luyện lâu dường ấy rồi, “Đi, chúng ta chơi game luôn.”
“Hay đó, tụi mình chưa chơi game chung bao giờ mà,” Kim Chung Nhân có phần mong đợi, “Đi thôi!”
“Chờ chút, cậu đi trước đi, anh vào nhà vệ sinh.” Phác Xán Liệt nhớ ra mình còn một chuyện cực kỳ quan trọng chưa làm.
“OK, anh nhanh nhanh nha.”
Thấy Kim Chung Nhân vào phòng rồi, Phác Xán Liệt mới móc di động ra, đứng trước ghế sofa chụp selfie, sau đó hài lòng đăng Weibo: “Lại là một ngày vui vẻ.”