“Ha.” Tiếng cười của Biên Bá Hiền lẫn cả ý tự giễu, cúi gằm không nhìn Phác Xán Liệt, “Công ty kêu em nghĩ cách xoa dịu mối quan hệ của chúng ta trước mặt fan, họ cãi nhau mãi cũng không tốt.”
“Em nói dối!” Cặp mắt Phác Xán Liệt đỏ ngầu, giam người nọ giữa cánh tay mình và vách tường.
Thích lắm rồi. Phác Xán Liệt sợ mình không kiểm soát nổi sẽ hôn mất.
“Phải!” Biên Bá Hiền lập tức kích động, đau đáu nhìn vào mắt hắn, “Anh biết em thích anh từ lâu rồi mà! Bây giờ lại có ý gì đây!”
Cuống họng Phác Xán Liệt nghẹn đắng, cảm thấy có vài lời muốn bật ra. Nhưng Biên Bá Hiền không cho hắn cơ hội.
Cậu ngoảnh mặt đi, ngữ điệu đã khôi phục sự nguội lạnh, “Tiền bối đừng lo, cái thích của em sẽ chỉ dừng ở mức fan thích thần tượng. Nếu bây giờ tiến bối tới để nhắc nhở em đã quá giới hạn thì em sẽ chú ý.”
“Không…” Phác Xán Liệt muốn giải thích, nhưng Biên Bá Hiền đã đẩy tay hắn ra chạy đi mất.
Mệt mỏi cùng cực. Phác Xán Liệt xoay người, dựa vào tường. Tại sao không thể nghe anh nói hết chứ? Thứ anh mong muốn, trước nay đều không phải là tình yêu giữa fan đối với idol.
Bá Hiền à, anh không thiếu những điều này.
***
Bài phân tích mới:
Show đầu tiên của xql từ lúc đóng máy tới nay!! (bị cái tại sao lại có ai đó thế)
Mà mọi người nhìn lúc Tiểu Bạch tỉnh tò với ai đó đi, Tiểu Khai coi thường ra mặt, kiểu “không được bắt nạt bạn của vợ” ấy!
Mọi người cũng đừng vì Tiểu Bạch không có nói thích Tiểu Khai mà blx nhá, chung quy lồ lộ là tình bạn, e dè mới là tình yêu, đúng không?
*blx: viết tắt của bōlíxīn, nghĩa là trái tim thủy tinh, ở đây mang ý “đau lòng”
Phác Xán Liệt đọc được bài này liền lấy đạo đức ra bảo đảm, căn cứ vào tình bạn ngần ấy năm của hắn và Kim Chung Nhân, biểu cảm của thằng nhóc kia rõ ràng là hóng kịch vui. Song mấy chữ này vẫn khích được hắn.
Phác Xán Liệt nghĩ ngợi một phen, mở ứng dụng máy ảnh, nặn ra nụ cười giả chuyên nghiệp, chụp xong đăng Weibo kèm chú thích: Mọi người đoán xem trên mặt tôi viết bảy chữ gì?
Nhìn dòng thông báo đăng thành công, Phác Xán Liệt hài lòng đặt di động xuống, đứng dậy đi hốt tất cả rượu trong nhà mình để lên bàn.
Lời của Biên Bá Hiền tựa như gai nhọn đâm vào tim hắn, Phác Xán Liệt định bụng buông thả bản thân một lần, mặc cho phiền muộn trong lòng tiêu tan theo cồn rượu.
Khui nắp lon đầu tiên ra, hắn xem bình luận.
Bấm thích bình luận “Ông đây đẹp trai nhất thiên hạ” trước tiên, sau đó lướt bừa xuống, Phác Xán Liệt không nhìn thấy câu trả lời lý tưởng đành nốc một hớp rượu. Mọi người khiến tôi thất vọng quá.
Mở ứng dụng chat ra, hắn nhắn cho Kim Chung Nhân: “Weibo của anh, xem chưa?”
“Xem rồi, sao vậy?”
“Không được ăn hiếp bạn của vợ.”
“?” Kim Chung Nhân đang chuẩn bị chơi game với Biên Bá Hiền ở nhà mới, mặt đầy dấu hỏi chấm.
Ngoài nhà nổi trận mưa nhỏ, lất phất, lại thổi lạnh tim gan con người ta.
Phác Xán Liệt nghĩ, ắt hẳn là mình say rồi.
Ngày tháng xưa kia như bày ra ngay trước mắt, thậm chí hắn còn thấy được rõ lần đầu hai người họ gặp nhau, thấy cả vành tai ửng đỏ dưới đèn đường của Biên Bá Hiền.
Nhớ em quá. Muốn lao đến bên em ôm em vào lòng.
Phác Xán Liệt cầm lấy di động, tìm số điện thoại của Biên Bá Hiền, mở giao diện nhắn tin.
Người say, làm chuyện gì cũng sẽ được tha thứ nhỉ.
“Rất nhớ em.”
Khoảnh khắc tin nhắn gửi đi, tình cảm đè nén bấy lâu của hắn bỗng chốc có lối thoát trút hết ra.
“Rất muốn gặp em.”
“Muốn ôm em ngay bây giờ.”
“Bá Hiền, mai anh đến nhà tìm em được không.”
“Muốn được nhìn em mỗi ngày.”
“Bá Hiền muốn yêu đương với anh không? Anh rất muốn yêu đương với em.”
“Thật ra ngày nào anh cũng lén nhìn em từ đằng sau.”
“Muốn em chỉ trở thành của riêng anh.”
“Dục vọng chiếm hữu của anh mạnh lắm, Bá Hiền nhất định phải ở cạnh anh.”
“Anh rất thích em.”
“Hay là bây giờ anh tới nhà tìm em?”
“Mà thôi, Bá Hiền sắp nghỉ ngơi rồi đúng không? Không quấy rầy em nữa.”
“Ngày mai, ngày mai anh sẽ tới tìm em, em phải chiêu đãi anh thật tốt nha.”
“Rất nhớ em, Bá Hiền.”
“Anh yêu em.”
“…”
Nhắn liên tục không biết bao nhiêu là tin, lặp đi lặp lại cùng một ý, Phác Xán Liệt chỉ muốn mượn danh nghĩa ‘say xỉn’ để nói thỏa thuê về tình yêu thôi.
Hắn cầm điện thoại cười ngu suốt. Giữa lúc mơ màng, hắn như trông thấy Biên Bá Hiền đang đứng trước mặt mình, giang hai cánh tay cười rạng rỡ: “Xán Liệt à, em cũng yêu anh.”
***
Nắng ấm ngày đông cũng từ từ ló dạng sau cơn mưa nửa đêm, gom góp ngọn cây với ánh sáng mỏng ngắn ngủi hiếm có và những chiếc lá héo chưa rụng thành nỗi lưu luyến cuối cùng.
Phác Xán Liệt ngồi dưới đất dựa lưng vào ghế sofa, dưới sự kháng nghị lâu dài của cái cổ mới chậm rãi tỉnh lại.
Uống rượu như phát điên khiến ý thức hắn hỗn độn. Ngồi bần thần một quãng thời gian, ý thức mới dần quay về.
Phác Xán Liệt uống rượu chưa từng quên điều gì, những mảnh vụn nhỏ nhặt sau cơn say từ từ chắp vá thành một đoạn ký ức nguyên vẹn.
Không phải chứ.
Nhớ lại tối qua mình đã làm gì, Phác Xán Liệt luống cuống đứng dậy, lại bị hai chân tê rần kéo về đất.
Toang rồi toang rồi. Hai chữ to đùng xoay vòng vòng trong đầu, hắn lúng túng tìm di động.
Ông trời hãy phù hộ. Phác Xán Liệt chắp hai tay, kẹp điện thoại ở giữa. Là mơ thôi… là mơ thôi… là mơ thôi…
Trong phút giây mở khóa màn hình đó, câu “Anh yêu em” cuối cùng kia làm hắn hóa đá ngay tắp lự.
Giải thích. Đây là ý tưởng duy nhất trong đầu Phác Xán Liệt.
“Xin lỗi, tối qua tôi say, chắc là gửi mấy tin quái gở rồi, đừng để ý.”
Ngón tay khựng trên nút gửi vài giây, và rồi hắn xóa từng chữ một.
Nhỡ đâu? Nhỡ đâu Biên Bá Hiền hồi âm thì sao? Giả sử bị từ chối, thì trả lời tiếp vậy.
Nhưng tại sao chưa hồi âm? Phác Xán Liệt lại bắt đầu khó chịu. Đã gần trưa rồi, đừng bảo chưa dậy nhé? Vậy chắc em ấy đọc rồi nhỉ? Đọc được rồi tại sao chưa trả lời? Xấu hổ? Hay là một kiểu từ chối trá hình?
Không thể nào. Sức hấp dẫn của mình lớn lắm mà.
“Brr…” Điện thoại bỗng rung lên.
Biên Bá Hiền! Phác Xán Liệt vội cầm lấy di động, trong lòng khắc khoải mỗi cái tên ấy.
Nhưng rõ là khiến hắn phải thất vọng rồi.
“Em vừa ban cho anh một ân huệ đấy.” Trong loa truyền tới giọng nói thiếu đánh của Ngô Thế Huân.
“Cậu không bẫy tôi là đỡ lắm rồi.”
“Nào có. Hôm nay Chung Nhân rủ em ăn cơm, em kêu cậu ấy kéo anh Bá Hiền theo luôn.”
“Đừng! Mau nói Kim Chung Nhân đừng dẫn cậu ấy theo.” Phác Xán Liệt chưa sẵn sàng gặp người kia.
“Ủa tại sao?”
Phác Xán Liệt bèn kể trọn những chuyện tối qua mình làm.
“Sao nữa? Anh Bá Hiền không trả lời anh à?”
“Không.” Sự tịch mịch trong giọng điệu hắn sắp tràn cả ra.
“Vậy anh bất lực rồi bro à.”
“…..”
“Ê! Ê!” Ngô Thế Huân còn định nói gì đó bỗng chỉ nghe được một tràng tiếng máy bận.
***
Ánh mặt trời luôn có khả năng mang đến cho người ta tâm trạng tốt đẹp.
Ba người ngồi trong phòng bao của quán cơm hay ghé, Ngô Thế Huân và Kim Chung Nhân tíu tít thảo luận về tình hình thi đấu của trò chơi nào đó.
Phác Xán Liệt mặc một cây đen, đè thấp vành nón, một mình rúc vào xó thất thần khảy móng tay.
“Nè nè,” Kim Chung Nhân chọt chọt Ngô Thế Huân, “Ổng… bị gì vậy?
“Suỵt —” Ngô Thế Huân dựng ngón trỏ lên giữa môi, “Chưa được hồi âm đấy.”
“Hồi âm gì cơ?” Kim Chung Nhân ghé đầu sang.
“Thiên cơ bất khả lộ.” Ngô Thế Huân vỗ vỗ đầu y, nở nụ cười đầy thần bí.
“Xớ, không nói thì thôi.” Kim Chung Nhân rụt về, cầm ống hút khuấy trà sữa.
Phác Xán Liệt ủ ê bên cạnh chợt ngẩng đầu, vẻ mặt hơi quái đản: “Chung Nhân, anh Bá Hiền của cậu… có nói gì với cậu không?”
“Ờ ờ đúng đúng đúng, quên kể với mọi người.”
Phác Xán Liệt nghe nói vậy, thần kinh lập tức căng thẳng, tập trung tinh thần.
“Anh Bá Hiền… hình như đụng phải sasaeng fan.”
“Có chuyện gì?” Phác Xán Liệt áp tới gần, nét mặt đầy lo toan.
“Thì tối qua á, có một số lạ nhắn tin liên tục cho anh Bá Hiền, nói gì mà “rất nhớ em” “muốn đến nhà tìm em” “muốn yêu đương với em” “anh yêu em” gì gì đó, dọa anh Bá Hiền sợ chết khiếp.”
“Khoan khoan khoan,” Phác Xán Liệt càng nghe càng thấy sai, “Hôm qua lúc nào?
“Tối qua, cỡ… một hai giờ á.”
Phác Xán Liệt cau mày, “Cậu ấy bảo là số lạ?”
“Vâng, số lạ, không phải số trong danh bạ anh Bá Hiền.” Kim Chung Nhân gật đầu khẳng định, “Hai người mau nghĩ biện pháp giúp đi, anh Bá Hiền nói chắc phải đổi số điện thoại đó.”
Ngô Thế Huân ở một bên nghe, tình tiết này… sao quen thế nhỉ?
“Phụt há há há há há há há há há há há há…” Ngô Thế Huân nhịn không nổi, cười thành tiếng.
“Chuyện nghiêm túc mà cậu cười cái gì?” Kim Chung Nhân đẩy gã.
“Đâu có gì, đâu…” Ngô Thế Huân liếc nhìn Phác Xán Liệt cái nữa, biểu cảm người nọ như đang ăn trúng phân vậy.
Ngô Thế Huân cười càng hớn hơn: “Á há há há há há há há há… X-xin lỗi Chung Nhân, coi như tớ khùng đi há há há há há… Mắc cười quá há há há há há há há há…”
“Cậu còn cười?” Phác Xán Liệt lườm gã, nghiến răng ken két.
“Ối ——” Ngô Thế Huân bịt miệng, “Xin lỗi anh.”
Cuối cùng bữa ăn chung này kết thúc bằng màn sập cửa lạnh mặt rời đi của Phác Xán Liệt.
Ngô Thế Huân về tới nhà, cười trên sự đau khổ của người khác mà soạn một trạng thái Weibo: “Ai cũng say chỉ tôi là tỉnh!”
Không lâu sau, Phác Xán Liệt bình luận: “Anh cũng tỉnh rồi [cười mỉm] [cười mỉm]”
Ngô Thế Huân: “Không sai, bị ép phải tỉnh há há há…”
Người hâm mộ hoàn toàn ù ù cạc cạc: “Các anh lại chơi trò bí hiểm gì đấy! Lại không kể cho tụi em!”
Ngô Thế Huân đáp lại: “Suỵt —— đây là bí mật.”
Người hâm mộ: “Không yêu nữa, chúng ta không hợp.”