"Gần đây cảm xúc của cậu đều rất ổn định." Tiến sĩ nhìn báo cáo trong tay: "Pheromone cũng ổn hơn ít nhiều."
Mới vừa lấy pheromone ra, Mẫn Trì có chút vàng đầu, hắn đỡ đầu miễn cưỡng ngồi dậy: "Khi nào tôi có thể xuất viện?"
"Nhanh thôi."
Hôm nay Phương Phùng Chí bị chuyện ở công ty kéo chân, tan làm trễ hơn rất nhiều. Mẫn Trì nhìn lịch sử trò chuyện với Phương Phùng Chí trên điện thoại.
Mãi đến khi chốt cửa hơi động, nhân viên nghiên cứu mở cửa ra, Phương Phùng Chí cũng giống như trước, mang khẩu trang đứng ở sau lưng nhân viên nghiên cứu. Trong nháy mắt khi nhìn thấy Mẫn Trì, đôi mắt cậu cong lên, sáng lấp lánh. Hôm nay Mẫn Trì thật sự không dùng nổi sức, nửa dựa vào giường vẫy tay với cậu.
Omega vừa tháo khẩu trang xuống vừa chạy lại, ý cười trên mặt đã không còn mà lo lắng hỏi: "Hôm nay không thoải mái sao?"
"Hôm nay cường độ quá lớn nên có hơi mệt."
Phương Phùng Chí đau lòng, dường như mỗi ngày Mẫn Trì đều phải trải qua những chuyện này, cậu đau lòng nhìn Mẫn Trì: "Không thể nghỉ ngơi một ngày sao?"
Quá trình lấy pheromone bình thường là bốn năm ngày làm một lần, nhưng Mẫn Trì lại là mỗi ngày, đây là cường độ do chính hắn yêu cầu, hắn muốn có thể ra ngoài để ở cạnh Phương Phùng Chí sớm một chút. Trước mắt thì hiệu quả trị liệu không tệ, hơn nữa mỗi ngày còn có Phương Phùng Chí cung cấp đầy đủ pheromone để trấn an hắn, hẳn là không đến vài ngày nữa là có thể về.
Đương nhiên chuyện thế này hắn sẽ không để cho Phương Phùng Chí biết: "Quy định là như thế."
Mẫn Trì cười cười nhìn cậu: "Đừng lo lắng, nói chuyện với tôi là được rồi."
Có đôi khi Mẫn Trì cảm thấy Phương Phùng Chí nói chuyện thật sự rất giống như trẻ con, rất lâu trước kia hắn đã cảm thấy thế, ít nhất là những lúc ở bên hắn đều như thế cả. Miệng nói chuyện lúc đóng lúc mở, không dừng lại được, trong miệng nói ra đều là những chuyện thường nhật, rất vụn vặt, nhưng Mẫn Trì thích nghe, bên cạnh hắn không có ai nói với hắn những loại chuyện nhàn rỗi thế này, đương nhiên nếu người khác nói có lẽ hắn cũng không có kiên nhẫn lắng nghe, tùy ý ứng phó vài câu cho qua chuyện.
Nhưng Phương Phùng Chí nói lại rất dễ nghe, ngay cả hắn bình thường không có hứng thú giải trí nhiều chuyện cũng sẽ bởi vì nghe Phương Phùng Chí nói mà thấy thú vị.
Mẫn Trì biết cậu cũng vì tin tưởng hắn nên mới nguyện ý nói với hắn, hắn nhịn không được véo lên khuôn mặt mềm của Omega.
Phương Phùng Chí xoa xoa trên mu bàn tay Mẫn Trì, dừng nói lại: "Cần pheromone sao?"
Mẫn Trì gật gật đầu, xốc chăn lên: "Lại đây để tôi ôm một lát."
Mẫn Trì rất thích cảm giác mặt đối mặt ôm nhau, đây là điều Phương Phùng Chí gần đây phát hiện ra, đặc biệt là có thể làm cho cậu hoàn toàn ghé vào trong ngực của hắn. Ở trên giường cũng vậy, cứ để cho Phương Phùng Chí nằm đè lên người hắn, hắn như thể không thấy nặng, có khi còn ôm chặt Phương Phùng Chí vào trong lòng.
Bây giờ cũng vậy, Phương Phùng Chí vừa lên giường đã bị hắn kéo qua, làm cho Phương Phùng Chí ngồi bò trong lòng hắn. Mẫn Trì ghé vào sau cổ Omega hít một hơn, cánh tay ôm eo Phương Phùng Chí: "Sao không nói nữa?"
"Ca sĩ nổi tiếng kia và vợ của hắn sau đó thế nào?"
Phương Phùng Chí đỏ mặt, đáp lại phụ họa một cậu: "Ly, ly hôn..." nói xong lại trầm mặt một lát, có chút xấu hổ: "Anh, phía dưới của anh, cái kia..."
Phía dưới của Mẫn Trì không biết đã cứng từ khi nào, có lẽ bởi vì cường độ rút pheromone lúc nãy quá lớn, thật ra bản thân hắn không có cảm giác gì, nếu không phải Phương Phùng Chí nhắc nhở, có lẽ hắn cũng không biết tình huống của chính mình.
"Không cần phải quan tâm, di chứng mà thôi."
"Lại nói chuyện tiếp đi."
Hắn hoài nghi có phải mình có chút thích thú nói chuyện phiếm cùng Phương Phùng Chí hay không, có khi lúc nói chuyện Phương Phùng Chí sẽ không cẩn thận nói ra chút ít bí mật nhỏ của mình, Mẫn Trì dường như có thể từ những điều cậu nói chậm rãi hiểu về quá khứ của cậu, vẫn là dưới tình huống Phương Phùng Chí hoàn toàn chẳng biết gì.
Ngốc đến đáng yêu.
Nếu có thể, Mẫn Trì hy vọng cả ngày cậu có thể nói chuyện bên tai hắn, ngay cả lúc làm tình Mẫn Trì cũng muốn cậu nói chuyện với hắn, cho dù nói nói "hôm nay thời tiết thật đẹp." như vậy cũng sẽ khiến Mẫn Trì sinh ra khoái cảm khác. Đương nhiên chỉ là rên rỉ thôi cũng rất tốt, rầu rĩ, lại mềm mại, ngẫm lại cũng có thể làm cho phía dưới của Mẫn Trì không thể khống chế được.
Tay Mẫn Trì ở trong chăn đang sờ soạng thân thể Phương Phùng Chí. Phương Phùng Chí dựa đầu vào lồng ngực đập mạnh của hắn: "Anh... đừng có sờ..."
"Người theo dõi vẫn còn ở đó..."
Mẫn Trì liếc mắt nhìn qua bên kia một cái, ánh mắt trầm xuống: "Được."
Lúc đi ra khỏi viện nghiên cứu hai chân của Phương Phùng Chí đã mềm nhũn, thậm chí không cởi quần áo, chỉ cần đôi tay của Mẫn Trì cũng khiến cậu chịu không nổi.
Cậu kéo khăn quàng cổ Mẫn Trì cho cậu quàng lên cổ, bọc quần áo lại chậm rãi đi về biệt thự. Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên vài tiếng, là Phó Bách Khải gửi tin nhắn cho cậu.
Từ cuộc gọi lần trước, trong khoảng thời gian này Phó Bách Khải cũng không còn liên lạc với cậu nữa, thời gian đi tới cục cũng không quyết định. Bây giờ không biết thế nào, đột nhiên lại nhắn tới.
Phương Phùng Chí mở khung chat, phát hiện bên kia gửi đến một đoạn video. Cậu sửng sốt một giây, mở lên.
Là một đoạn video từ camera theo dõi, trên đó hiển thị ngày là vào nửa năm trước, ở tầng lầu chung cư Phó Bách Khải, có một người đàn ông đứng ở trước cửa chung cư của Phó Bách Khải.
Phương Phùng Chí dừng bước chân.
Cậu nhận ra người đàn ông kia chính là Mẫn Trì.
Hơn mười phút sau, cửa chung cư mở, người đàn ông đi vào, cánh cửa bị đóng lại, hoàn toàn không biết bên trong xảy ra chuyện gì. Dấu thời gian chuyển qua sau đó mấy giờ, cửa lại mở ra, lần này Mẫn Trì không đi ra một mình.
Hắn dùng quần áo bao bọc lấy một người, người kia không mang giày, một đôi chân trần trụi lộ ra bên ngoài.
Căn bản không khó phỏng đoán hai người vừa xảy ra chuyện gì.
Tâm đột nhiên rơi xuống vực.
Phương Phùng Chí cảm thấy bàn tay có chút tê dại, giống như bị ngàn vạn câu kim châm vào, giờ phút này mặt cậu tái nhợt, điện thoại cũng cầm không nổi.
Tay cậu gõ phím có chút run _ [Anh có ý gì?]
Bên kia trả lời rất nhanh.
[Cậu cũng rất có bản lĩnh.]
Cách một lúc lại nhận được: [Chúng ta gặp mặt đi.]
Đầu óc Phương Phùng Chí nóng lên, cầm chặt lấy điện thoại, không có phản hồi nào.
Cậu căn bản không muốn gặp mặt Phó Bách Khải.
Điện thoại cậu lại rung lên, Phương Phùng Chí điều chỉnh lại trái tim, cậu nhìn về những chữ gửi tới:
[Ngoại tình với anh ta, đúng là một tin tức lớn.]
Cả khuôn mặt Phương Phùng Chí giờ phút này trắng hoàn toàn. Trong khoảng thời gian này Mẫn Trì cho cậu một cuộc sống sinh hoạt an nhàn đã khiến cậu hoàn toàn quên mất mình và Mẫn Trì vốn là một mối quan hệ không thể ở ngoài sáng, cho rằng chỉ cần quyết định ly hôn đã có được tự do, nào nghĩ tới chuyện này cần phải có sự đồng ý của hai bên mới được tính. Đoạn video này của Phó Bách Khải chỉ cần đưa ra ngoài ánh sáng, mọi người đâu cần xem tiền căn hậu quả, giải thích cũng vô dụng, người cáo trạng trước chính là người bị hại, cậu và Mẫn Trì chẳng ai có thể trốn thoát.
Cậu miễn cưỡng nâng chân, lại lảo đảo té ngã trên đất, cả người cứng đờ, không cảm thấy đau.
Cậu ngơ ngác ngồi trên mặt đất, đột nhiên đứng dậy chạy về viện nghiên cứu.
Omega vốn dĩ đã rời đi lại đột nhiên xuất hiện ở phòng bệnh của viện nghiên cứu, sắc mặt tái nhợt, chân không biết thế nào lại khập khiễng. Trong lòng Mẫn Trì lo lắng, chống đỡ thân thể đứng lên, Phương Phùng Chí đột nhiên bổ nhào vào trong lòng hắn, thân sắc cuống quít: "Anh ta phát hiện rồi."
Sau khi xem xong video, Mẫn Trì cũng không lộ ra biểu cảm kinh hoàng nào mà hỏi lại cậu: "Ngã ở đâu?"
Phương Phùng Chí dừng lại, Mẫn Trì để cậu ngồi lên trên giường,đỡ chân cậu lên, giúp cậu cởi giày kiểm tra miệng vết thương. Đầu gối và lòng bàn tay bị trầy dạ, cũng may không có gì nghiêm trọng.
Hắn lấy hòm thuốc từ trong ngăn kéo ra, Phương Phùng Chí đưa tay, Mẫn Trì nâng mắt lên nhìn cậu một cái, nắm lấy tay không cho cậu lộn xộn.
"Mẫn tiên sinh... làm sao bây giờ? Chúng, chúng ta..."
Hắn chậm rãi khử trùng vết thương cho Phương Phùng Chí, dùng băng keo cá nhân dán lên, duỗi tay ôm Phương Phùng Chí vào trong lòng, xoa xoa gáy cậu: "Đừng sợ." Hắn cúi đầu hôn lên trán Phương Phùng Chí, Omega chậm rãi bình tĩnh lại, hắn nói tiếp: "Không phải tôi đã nói rồi sao, bị phát hiện thì chúng ta kết hôn."
"Bây giờ bị cậu ta phát hiện cũng là chuyện tốt."
Phương Phùng Chí nắm lấy ống tay áo của Mẫn Trì: "Nhưng em lo lắng anh ta sẽ phát tán video đi..."
Mẫn Trì nhíu nhíu mày: "Cậu ta sẽ không phát ra ngoài."
"Cho dù cậu ta có thật sự làm vậy cũng không cần lo lắng." Loại chuyện này nếu xử lý thì thật sự rất khó giải quyết, không phải chỉ cần mua được báo là có thể chặn lại. Nhưng cũng không phải không có cách nào. Hắn nhìn sắc mặt Phương Phùng Chí vẫn tái nhợt, duỗi tay vỗ vỗ lưng cậu: "Chuyện này không phải em sai, là cậu ta đánh dấu em trước nhưng lại không quan tâm."
"Cậu ta có lỗi sai lúc trước."
Cho dù là ngoại tình, hay là cường hãn đánh dấu Phương Phùng Chí xong lại không màng để ý, mỗi một cái thôi cũng đủ để Phó Bách Khải bị phán phải cưỡng chế ly hôn cùng Phương Phùng Chí.
Mẫn Trì bóp bóp sau cổ Phương Phùng Chí: "Đừng đi tìm cậu ta, để tôi xử lý."
Nhưng Phương Phùng Chí lại cúi đầu, nghĩ chuyện khác, Mẫn Trì biết cậu lại có một suy nghĩ nào đó khác, không nặng không nhẹ vỗ lên mặt cậu, giống như cảnh cáo: "Em nghe lời chút, đừng làm anh nổi giận."
_____
Áaaaa ảnh càng ngày càng điên rồi á, nói thiệt là anh Mẫn ảnh rất điên, điên thiệt, sau này là vô cùng tận luôn