Em Biết Thầy Yêu Em Nhất

Chương 10: Phần thưởng được trúng tuyển



Cuộc thi không phải là việc khó đối với Đường Sâm, cậu cũng chẳng bất ngờ chút nào khi nhận được giấy báo nhập học của Đại học S, và ngay lập tức cậu nghĩ đến việc chia sẻ niềm vui này với Sở Nhuệ.

Cậu liền chạy tới nhà Sở Nhuệ, vừa gặp mặt, Đường Sâm đã nhảy lên ôm lấy anh.

“Thầy ơi, em thi đậu rồi!”

Đường Sâm cầm thư thông báo trên tay vẫy vẫy lia lịa.

Sở Nhuệ mỉm cười và vỗ một cái vào mông cậu.

“Giỏi quá. Xuống đi, thầy vừa chạy bộ xong, cả người mồ hôi nhễ nhại.”

Lúc này Đường Sâm mới chú ý tới Sở Nhuệ ở trần, trên người nóng hầm hập, và mùi hương đặc biệt thuộc về Sở Nhuệ cứ quanh quẩn ở trong mũi làm cho eo cậu mềm nhũn, thoáng chốc mặt cậu trở nên đỏ bừng.

“Thầy ơi…”

Đường Sâm giống như một chú cún con, khẽ hít hà giữa cổ Sở Nhuệ, thậm chí còn thè đầu lưỡi nhỏ bé ra liếm đi giọt mồ hôi kia.

“Thầy ơi, mùi trên người thầy thật dễ ngửi…”

Từng nụ hôn nhỏ bé rơi vào mặt Sở Nhuệ.

“Mùi hoang dã ư?”

Sở Nhuệ được hôn đến nỗi thoải mái, lông mày nhướng lên, anh cong môi cười tủm tỉm.

Đường Sâm cười hì hì: “Ưm” một tiếng đã ngậm lấy đôi môi hồng hào của Sở Nhuệ.

Tờ thư thông báo kia bay lượn hai vòng và rơi xuống ghế sofa bên cạnh.

“Thầy ơi… em muốn dọn vào…”

Đường Sâm vểnh cao cái mông nằm úp sấp ở trên giường, khoái cảm đáng sợ hơn cảm giác đau đớn, lúc này toàn thân cậu mềm nhũn, lúc nói chuyện đều xen lẫn tiếng thở dốc nặng nề.

Cậu đã ở tư thế này một lúc lâu, thứ to lớn trong mông vẫn không ngừng ra vào, và không có dấu hiệu dừng lại.

“Ưm… thầy….”

Mặc dù rất thoải mái nhưng không thể nhìn thấy khuôn mặt của thầy giáo, nên cậu không thích như vậy, Đường Sâm cắn chặt cái gối và khẽ nức nở.

Sở Nhuệ đánh mạnh vào mông Đường Sâm, cái mông trắng nõn vừa trắng vừa mềm, mềm mại đến mức bị đánh thành hình gợn sóng.

“Ưm.. đau quá…”

Đường Sâm không nhịn được hừ một tiếng, cảm giác nóng ran từ nơi bị đánh, mặc dù giọng nói rên rỉ vô cùng đáng thương nhưng vẫn cố gắng đè eo xuống và nâng mông vểnh lên cao hơn.

“Đau à?”

Sở Nhuệ dùng sức bóp mạnh hai bờ mông kia, khiến nó hiện lên rất nhiều dấu tay đỏ đỏ trắng trắng, hông càng dùng sức đẩy mạnh về phía trước, khiến cái mông bị đâm thành từng đợt gợn sóng và run rẩy không ngừng.

Hạ thân dường như đã chọc đến dạ dày, lực đẩy mạnh mẽ và độ sâu này khiến Đường Sâm nghẹt thở không nói nên lời.

Nắm chặt ga trải giường, trên người chảy ra một tầng mồ hôi, Đường Sâm lắc đầu và vẫn không quên kẹp chặt mông của mình, cậu cảm nhận được nhiệt độ và hình dạng của thầy trong mông mình.

“Thích, thích quá…”

Nước mắt của Đường Sâm lặng lẽ chảy xuống, toàn bộ linh hồn và thể xác đều bị thầy chiếm giữ hoàn toàn, rõ ràng họ đã làm vô số lần, nhưng mỗi lần bị thầy lấp đầy thì trong lòng cậu vẫn không khỏi dâng lên sự kích động và cảm kích, thể xác và tinh thần càng đắm chìm sâu hơn nữa, làm sao có thể yêu một người như thế chứ, vừa đáng sợ vừa hạnh phúc.

Lại một cái vỗ nặng nề nữa rơi xuống.

“Thích như vậy à?”

Cơ thể Đường Sâm run rẩy dữ dội.

“Thích… thích thầy… rất thích thầy… thầy à, thầy hãy ôm em một cái… ưm…”

Cậu chỉ có thể nằm lỳ ở trên giường, không hề có cái ôm ấm áp, không có nụ hôn ngọt ngào khiến lòng Đường Sâm cảm thấy trống rỗng, cậu vùi mặt vào gối và khóc không ngừng.

Sở Nhuệ khẽ cười rồi rút ra khỏi người Đường Sâm, lật người cậu lại, chỉ thấy khuôn mặt cậu ướt át và đôi mắt thì sưng vù vì khóc.

Anh véo núm vú nhỏ của cậu như trừng phạt: “Ghét em hay hành hạ em? Mà khóc thành như vậy.”

“A…” Đường Sâm bị đau, co rụt vai lại và mơ màng mở mắt ra, lúc này mới nhận ra mình đã đối mặt với Sở Nhuệ rồi, đôi mắt đẫm lệ cong lên, cậu mỉm cười và ôm chầm anh: “Thầy…”

Lồng ngực dán lên, sau khi thực sự cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Sở Nhuệ, lồng ngực cậu tràn ngập hạnh phúc vô hạn.

“Không khóc… thầy ơi…em thật sự rất yêu thầy…”

Sở Nhuệ nhấc chân Đường Sâm lên, Đường Sâm chủ động vươn tay và ôm chặt hai chân của mình ở trước ngực, để người dưới lộ ra trước mặt Sở Nhuệ, cửa huyệt phía sau bị đâm không ngừng co rút lại, và dường như đang phát ra lời mời gọi.

Sở Nhuệ cầm hạ thân và nhẹ nhàng đâm vào cửa huyệt, miệng huyệt nhỏ ngậm lấy quy đầu và co rút lại từng chút từng chút một, giống như một cái miệng nhỏ tham lam.

Đường Sâm cắn môi, chỉ có cửa huyệt hơi căng ra, thịt mềm ở chỗ sâu bên trong điên cuồng vặn vẹo như hy vọng cũng có thể được an ủi, nhưng Sở Nhuệ lại không chịu đi vào, ở chỗ sâu trong tràng đạo trống vắng đến co giật, chọc cho bắp chân của Đường Sâm cũng bắt đầu run lên.

“Thầy… thầy ơi…”

Khẽ gọi một tiếng đầy tình cảm nồng nàn, Đường Sâm cảm thấy quá trình chờ đợi dài vô tận, chất nhờn tiết ra sâu trong cửa huyệt phía sau bị vách huyệt vặn vẹo ép chảy ra, thấm ướt hạ thân của Sở Nhuệ, khiến một mảnh nước chảy nhễ nhại.

“Tiểu Sâm, em đã ướt đẫm.”

Một giọng nói khàn khàn mang theo vẻ mặt khiêu gợi mạnh mẽ vang lên, Đường Sâm nhìn thấy Sở Nhuệ cúi đầu xuống, hai mắt đung đưa lưu chuyển toát ra khí chất gợi cảm độc nhất vô nhị của tình hình này, khiến bụng dưới cậu hưng phấn từng đợt.

Mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi bết dính vào thái dương, quanh cổ, còn có giọt mồ hôi trượt dọc theo quai hàm, đầu lưỡi ướt át lướt qua đôi môi đỏ mọng, Đường Sâm không khỏi thở gấp khi nhìn từng cử động của Sở Nhuệ, những giọt nước động tình chảy lách tách ra từ miệng của hạ thân.

“Thầy… sâu hơn một chút…”

Cậu không thể đợi thêm một giây nào nữa, từng tế bào trong cơ thể đều kêu gào, cần Sở Nhuệ an ủi.

“A!”

Trong giây tiếp theo, Đường Sâm đã bị đâm xuyên bởi hạ thân to lớn, và chính cậu cũng không có dấu hiệu gì, ngửa đầu lên liền nghênh đón cao trào.

Đối với Đường Sâm, niềm an ủi lớn nhất đến từ sự chạm vào của Sở Nhuệ, và niềm vui sướng lớn nhất đến từ sự xâm nhập của Sở Nhuệ. Cậu chính là một vật chứa đựng Sở Nhuệ, đựng lấy tràn đầy tình yêu, chỉ chờ Sở Nhuệ chạm nhẹ một cái, liền hóa thành một đóa pháo hoa nở rộ trong nháy mắt.

Cao trào trong cơ thể vẫn tiếp tục, cú đâm của Sở Nhuệ lại mang đến một đợt sảng khoái khác, ý thức của Đường Sâm bay bổng, pháo hoa trong đầu rực rỡ sáng lạn, toàn bộ thế giới chỉ còn lại cảm giác nóng bỏng của việc Sở Nhuệ ra ra vào vào trong mông mình, cậu thậm chí còn quên mất mình là ai, cậu giữ chặt cái gối bằng cả hai tay và miệng mở rộng cũng không kêu được.

Sở Nhuệ không ngừng tấn công kịch liệt, hạ thân đang lắc lư của Đường Sâm không ngừng phun ra chất lỏng vui sướng, toàn thân cứ thế ưỡn lên, cơ thể giật giật kịch liệt, cửa huyệt phía sau co rút tưởng chừng như muốn cắn đứt Sở Nhuệ.

Sở Nhuệ sảng khoái đến mức trên cổ nổi gân xanh, mồ hôi sau lưng chậm rãi trượt dọc xuống sống lưng.

“A a a… a a… a a…”

Đường Sâm đã đạt đến sự vui sướng mạnh mẽ trong một thời gian dài khi bị Sở Nhuệ đâm rút, ý thức dường như lắc lư một vòng ở cửa Âm Phủ, đến khi hạn chế nơi cổ họng bị phá vỡ, thì cuối cùng phát ra một tiếng, sau đó bộc phát ra một tiếng thở gấp dữ dội và nhanh chóng.

“A…a….a…”

Theo nhịp điệu va chạm của Sở Nhuệ, Đường Sâm há miệng nức nở.

“Thầy…. thầy ơi…”

Sau thời gian dài thiếu oxi, cơ thể cậu có ảo giác như đang lang thang trên bờ vực của cái chết. Đường Sâm vô thức gọi Sở Nhuệ, nhịp tim kịch liệt nhanh chóng vượt qua sự hùa theo của cơ thể, chân tay cũng bắt đầu tê dại.

“Ừm.”

Mỗi lần Sở Nhuệ đều mạnh mẽ đưa mình vào nơi sâu nhất, không có phần cuối, hết lần này đến lần khác đều sâu hơn, đâm tới nơi thịt huyệt mà anh chưa từng chạm vào, càng tới chỗ sâu thì thịt mềm sẽ càng hút vào, vừa mút vừa hôn lên quy đầu nhạy cảm của anh như đang nịnh nọt, và quấn lấy ấm áp không cho anh rời đi.

“Quá, quá sâu…”

Đường Sâm nghiến răng, ý thức còn đang lơ lửng trên mây, cái chọc sâu vào mông đã đánh thức thể xác và tinh thần cậu lần nữa.

Sâu khủng khiếp, cậu dường như sắp chết thật rồi.

Đường Sâm gần như mở to đôi mi nặng trĩu với tâm tình nhìn thầy giáo một lần cuối cùng, bị thầy giáo đâm chết có lẽ là cách chết thỏa mãn nhất.

Đường Sâm nhìn Sở Nhuệ nhìn chằm chằm xuống nơi liên kết của hai người, trên mặt lộ ra vẻ hung tợn mà cậu chưa từng thấy, ánh mắt sắc bén kia như muốn mổ bụng mổ ngực cậu, tần suất đâm tới cuồng bạo suýt chút nữa muốn cậu chết trên giường.

Trái tim đập thình thịch, che giấu tiếng va chạm của da thịt.

“Thầy…”

Không giống thầy, mà giống như một con thú nuốt chửng con mồi của mình, giống như vị vua điều khiển kẻ phục tùng dưới chân mình.

“Ưm… thầy ơi…”

Cảm giác như có dòng điện từ trong tim dồn lên toàn thân.

Trận vui sướng này là trước giờ chưa từng có, Sở Nhuệ vốn không dừng được, anh thu hồi tầm mắt, và lập tức ngước mắt nhìn về phía Đường Sâm, ánh mắt đã trở lại vẻ dịu dàng như thường.

“Tiểu Sâm, em thật tuyệt.”

“A a… thầy ơi…”

Sau khi nhận được lời khen, cơ thể sung sướng đến mức sôi sùng sục, cả người gần như bị ép khô không biết làm sao để bộc lộ được tâm tình hưng phấn này, và hạ thân dán ở bụng dưới cũng giật giật.

Sở Nhuệ cảm thấy cửa huyệt phía sau của Đường Sâm lại điên cuồng vặn vẹo, khiến anh bỏ mặc bản năng sinh lý để đâm mạnh bạo vào người bên dưới.

“Xì…”

Trong phòng vang lên tiếng nước chảy nho nhỏ.

Đường Sâm cong người lên tiểu trên người mình, và Sở Nhuệ cũng phóng vào trong cửa huyệt phía sau cậu đang co rút kịch liệt.