Em Biết Thầy Yêu Em Nhất

Chương 11: Tình cha con chắc có bền lâu



Đường Sâm ngâm nga một bài hát, lấy trong tủ ra một ít quần áo với nụ cười trên môi, sau đó mở ngăn kéo ra chọn đồ lót.

Cái này không được, mặc nhiều lần rồi, thầy giáo đã từng thấy.

Cái này xấu quá, hoa văn giống như đồ lót người già.

Màu trắng phải mang theo, tỏ vẻ ngây thơ và sẽ do chính tay thầy giáo cởi xuống.

Đường Sâm cười khi nghĩ đến điều đó, và cậu cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Thật vất vả mới xin được Sở Nhuệ đồng ý cho mình thời sống trong nhà anh, nên Đường Sâm không muốn lãng phí một giây một phút nào.

“Mày muốn đi đâu?”

Đường Bân đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng như một bóng ma, giọng nói lạnh đến mức có thể đóng băng. Làn da xanh xao, còn có vẻ hốc hác sau một thời gian dài không được nhìn thấy mặt trời khiến hắn trông ốm nhom đến kinh khủng.

“Không phải việc của ông.”

Đường Sâm lập tức xụ mặt xuống khi thấy được Đường Bân, cậu nhanh chóng chọn quần áo.

“Thu dọn quần áo làm gì? Có phải là đi tìm A Nhuệ không?”

Ánh mắt Đường Bân lộ ra vẻ u ám, giọng nói yếu ớt cũng không giấu được cảm xúc kích động của hắn.

“Đừng gọi thân thiết như vậy, hai người đã chia tay lâu rồi!”

Đường Sâm tức giận ném quần áo trong tay vào vali, và quay đầu cảnh cáo Đường Bân, cậu phiền chết loại vẻ mặt không biết tốt xấu này của hắn.

Đường Bân lật tung vali của cậu, khiến quần áo vương vãi khắp sàn: “Tao không đồng ý!” Tiếng gầm giận giữ đến thất thanh.

“Mày muốn ở với em ấy? Nhà em ấy ở đâu? Đưa tao đến đó.”

“Buông tay ra!”

Đường Sâm muốn giật lấy vali, nhưng Đường Bân kiên quyết giữ chặt không buông, vẻ mặt mất kiểm soát, và vô cùng hung dữ.

“Ông buông ra!”

Đường Bân yếu ớt đâu tranh giành được, Đường Sâm kéo một cái, và ngay cả vali cùng người đều đồng thời ngã xuống đất.

“Ông đừng gây rắc rối nữa! Thầy ấy không thích chúng ta xảy ra tranh chấp vì thầy ấy!”

Đường Sâm hét lên một tiếng, sau đó cầm lấy mấy bộ quần áo tùy tiện nhét lung tung vào trong vali, và không ngẩng đầu nói: “Hiện tại tôi không chỉ vẫn luôn ở bên thầy, mà khi tốt nghiệp tôi sẽ dọn ra ngoài, đến lúc đó tôi và thầy ấy sẽ chính thức sống cùng nhau.”

Thu dọn xong đồ đạc và kéo vali lên, Đường Sâm đứng thẳng người cúi đầu nhìn ba mình đang ngồi dưới đất, trong lồng ngực thở ra một hơi thở buồn bực và hỗn loạn.

Nửa năm trước, cậu bị Đường Bân đánh đến sấp mặt, sau đó Đường Bân thờ ơ nhìn về phía cậu, và tuyệt tình để cậu dọn đi, còn nói với cậu rằng ông ta sẽ kết hôn với Sở Nhuệ.

Thời gian trôi qua cảnh vật thay đổi, nhà vẫn là ngôi nhà này, và người vẫn là những người này, nhưng đã cảnh còn người mất, Đường Sâm không còn sợ hãi và mờ mịt nữa, thậm chí cậu còn lãnh đạm hơn Đường Bân, gia đình này, người ba này, đối với cậu mà nói không có nơi nào để lưu luyến nữa.

“Tôi đã từng nói, người thầy ấy yêu chính là tôi. Ba, tôi không hy vọng ông chúc phúc cho chúng tôi, nhưng hy vọng ông nhìn vào quan hệ huyết thống của ba con mình mà đừng quấy rầy chúng tôi nữa.”

Nói xong, cậu kéo vali bước ra ngoài, còn chưa bước ra khỏi cửa trong phòng liền vang lên một tiếng kêu tuyệt vọng, Đường Sâm mím môi dưới kiên quyết đóng chặt cửa lại.

Trên đường đến nơi ở của Sở Nhuệ, Đường Sâm nhớ lại từng chút một về mối quan hệ thân thiết với ba mình từ khi còn nhỏ, nhưng cậu không thể nhớ bất kỳ hình ảnh thân mật và ấm áp nào, chỉ có vô số bóng lưng của ba và việc chung sống qua quýt cho xong giữa hai người.

Chỉ cần một sự dịu dàng hơn giữa hai cha con, thì chắc hẳn hôm nay mình đã không rời đi dứt khoát như vậy, và thậm chí cậu không có một chút áy náy nào.

Càng đến gần mục đích, trái tim Đường Sâm càng đập rộn ràng không ngừng, mọi chuyện xảy ra ở nhà đều đã ném đến sau đầu, chỉ toàn tâm toàn ý muốn gặp lại người mình yêu.

***

Sở Nhuệ bị đánh thức bởi một trận sung sướng vào buổi sáng.

Đường Sâm mặc một chiếc áo phông của anh, quỳ giữa hai chân anh, và mút chậc chậc vang dội.

Sáng sớm hạ thân đã bị sự dịu dàng quấn lấy, khiến Sở Nhuệ nhịn không được ngẩng đầu và yết hầu lăn lên lăn xuống.

Tiếng chuông điện thoại vang lên không đúng lúc, Sở Nhuệ chậm rãi cầm lấy điện thoại, nhưng vẫn không quên ấn liên tục vào sau đầu Đường Sâm để ra hiệu cho cậu đừng dừng lại.

“A lô…”

Giọng của Sở Nhuệ trầm thấp hơi mất tiếng, mà giọng điệu trầm bổng vô cùng gợi cảm bởi vì sự sung sướng.

Đường Sâm có thể hình dung ra vẻ ngoài quyến rũ và lười biếng của Sở Nhuệ mà không cần ngẩng đầu lên.

“Chuyện đó xảy ra khi nào?”

Bầu không khí đột nhiên thay đổi, Sở Nhuệ dùng đầu gối đẩy Đường Sâm ra, Đường Sâm hiểu ý Sở Nhuệ, cậu nhổ hạ thân đã cương cứng của Sở Nhuệ ra và vươn đầu lưỡi liếm sạch ẩm ướt dư thừa trên đó, kế đến cậu ngoan ngoãn ngồi quỳ xuống tại chỗ và yên lặng chờ Sở Nhuệ nói chuyện thoại xong.

“Hiện tại tình huống thế nào?”

Sở Nhuệ nhíu chặt mày, trong lòng không khỏi bực bội.

“Được rồi, cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ đến ngay.”

Bấm tắt điện thoại xong, Sở Nhuệ cũng không đứng dậy ngay mà tiếp tục nằm ở trên giường, từ từ nhắm mắt lại không biết đang suy nghĩ gì.

“Thầy ơi…”

Đường Sâm cảm thấy có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó, cậu nhìn Sở Nhuệ và tự hỏi có nên tiếp tục không.

Lồng ngực của Sở Nhuệ nhẹ nhàng dâng lên hạ xuống, cả phòng yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe được.

“Thay quần áo, đi bệnh viện, ba em đã xảy ra chuyện.”

Đường Sâm nhìn chằm chằm vào hạ thân đang xìu xuống của Sở Nhuệ và quyết định chuẩn bị ngậm lấy nó lần nữa, thì kết quả lại bị lời nói như búa tạ của Sở Nhuệ, đánh vào đầu khiến cậu choáng váng.

Sở Nhuệ không nói gì thêm, anh xuống giường đi vào phòng tắm, để lại một mình Đường Sâm ngồi quỳ trên giường, sững sờ không nhúc nhích.

Hai người nhanh chóng đi ra ngoài, ngồi vào trong xe, Đường Sâm vẫn không ngừng quan sát vẻ mặt của Sở Nhuệ, như cố gắng nhìn ra điều gì đó trên khuôn mặt anh.

“Hôm qua, trước khi tới… Ba đã… đoán được… nên em và ông ấy đã cãi nhau vài câu…”

Đường Sâm lắng nói cho Sở Nhuệ chuyện ngày hôm qua.

Sở Nhuệ cầm tay lái, hai mắt nhìn chằm chằm vào phía trước và không có bày tỏ thái độ.

“Ông ấy bị sao vậy? Có nghiêm trọng không?”

Cho tới bây giờ Đường Sâm vẫn còn đang hoảng hốt, lồng ngực tràn đầy đau đớn và buồn bực.

Bất kể là tình cảm sâu hay cạn, ông ấy vẫn luôn là ba của cậu, chỉ cần ông ấy không tới cướp thầy giáo thì cậu vẫn hi vọng ông ấy có thể sống tốt.

“Uống thuốc ngủ, nhưng không biết sao lại hối hận nên đã gọi điện báo cảnh sát.”

Giọng nói của Sở Nhuệ trầm thấp và vững vàng, như truyền một chút sức mạnh vào trái tim đang lo lắng của Đường Sâm, khiến cậu im lặng tiếp tục nghe anh nói.

“Đã thoát khỏi cơn nguy kịch sau khi rửa dạ dày tại bệnh viện, và chỉ mới tỉnh dậy vào sáng nay.”

“Không sao là được rồi.” Đường Sâm thở phào nhẹ nhõm, nằm xụi lơ ở ghế phục, cậu đã mệt mỏi không thể chịu nổi.

“Ba không muốn chia tay với thầy.”

Sở Nhuệ nhìn vào con đường phía trước, dường như không nghe thấy gì.

“Nhưng em không thể sống nếu thiếu thầy được.”

Đường Sâm không muốn để nước mắt đọng lại, cậu tuyệt vọng đưa tay lên che mắt, Đường Bân lại dùng tính mạng để chen vào giữa bọn họ, cậu thực sự hoảng sợ, nếu thầy giáo mềm lòng thì mình phải làm sao, nếu thầy giáo không mủi lòng và ba tiếp tục dùng cái chết để cưỡng bức thì làm sao bây giờ, nếu ba thật sự vì chuyện này mà mất mạng, thì làm sao mình có thể tiếp tục ở bên thầy giáo mà không cảm thấy gánh nặng chứ?

Đến bệnh viện, Đường Sâm đi theo y tá bổ sung thủ tục và thanh toán, còn Sở Nhuệ nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh ra.

Đường Bân nằm ở trên giường, hô hấp bằng phẳng nhưng người đã tỉnh, khi nhìn thấy Sở Nhuệ đi vào, ánh mắt vô hồn lập tức sáng lên, đôi môi run rẩy và phát ra một tiếng: “A Nhuệ…”

Tính ra, Sở Nhuệ đã hơn nửa năm không gặp Đường Bân. Tính cách tẻ nhạt của Đường Bân khiến anh không còn nhớ những ngày họ ở bên nhau nữa. Chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp vẫn còn có ấn tượng, nhưng lúc này đã gầy khô khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng.

Sở Nhuệ đứng bên giường bệnh nhìn Đường Bân, anh khẽ cau mày, đừng nói đến vẻ tội lỗi và đau khổ trên mặt, thậm chí còn không có một chút cảm giác nhẹ nhõm khi nhìn thấy người bình an vô sự, anh chỉ lạnh nhạt, và dường như không liên quan gì đến anh.

Đường Bân cảm thấy vô cùng đau đớn, thực quản và dạ dày bị thương tổn sau khi rửa ruột đều bị xoắn vào nhau và có những cơn đau bùng phát.

“Cuối cùng em cũng đến gặp anh.”

“Gặp anh là chính thức nói với anh rằng chúng ta đã chia tay, anh hãy tự giải quyết ổn thỏa, đừng làm chuyện ngu ngốc nữa.” Giọng điệu của Sở Nhuệ rất bằng phẳng.

“Anh không đồng ý.” Đường Bân kích động thở phì phò, không khí xuyên qua đường hô hấp phát ra tiếng thở dốc khò khè như hộp xé gió bị hỏng.

Sở Nhuệ chớp mắt và cười khẽ, cả người cảm giác hờ hững không còn nữa mà trở nên sắc bén và nguy hiểm, anh vén tóc ra sau tai, cúi xuống nhìn Đường Bân.

“Anh có đồng ý hay không thì có gì khác biệt? Dáng vẻ trước đây của anh rõ ràng hồi hộp lo lắng muốn chết nhưng lại giả vờ bình tĩnh trông có vẻ thú vị, nhưng bây giờ anh còn có thể làm gì khác ngoài việc phân cao thấp ghen tuông với Đường Sâm chứ?”

Cả khuôn mặt Đường Bân đỏ bừng mất tự nhiên, nhìn Sở Nhuệ với hai mắt đỏ ngầu.

“Không… Anh chỉ muốn tìm em và muốn anh quay lại mà thôi. Anh không tin em sẽ vứt bỏ anh, em yêu anh mà…”

Đường Bân trợn to hai mắt, con ngươi không ngừng run rẩy, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống gối.

Sở Nhuệ hờ hững nhún vai: “Tin hay không tùy anh, Đường Sâm tốt hơn anh nhiều, chịu thao lại ngoan ngoãn. Quan trọng nhất là cậu ấy sẽ không làm chuyện khiến tôi buồn bực.”

“Anh biết lời em nói không phải là thật lòng, em chỉ không muốn làm cho anh khó xử.”

Đường Bân cảm thấy Sở Nhuệ thật xa lạ và đáng sợ.

“Em quay lại đi, mọi thứ sẽ vẫn như trước, khoảng thời gian này coi như là ác mộng, được không, Sâm Sâm vẫn còn nhỏ, tương lai nó sẽ có một cuộc sống khác, chúng ta hòa hợp ở bên nhau không được sao?”

Đường Bân sốt ruột đến mức không biết phải làm gì khác để níu kéo Sở Nhuệ, hắn nắm chặt tay Sở Nhuệ chống ở bên giường như nắm chặt cọng rơm cuối cùng.

“Hòa hợp ở bên nhau sao? Đến tính mạng của mình cũng không quý trọng, thì ai biết lần sau anh có dùng tính mạng của tôi để hủy hoại không…”

Sở Nhuệ gạt tay Đường Bân ra, và dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn vết thương đầy máu của hắn.

“Không, không…” Bờ môi của Đường Bân đều tái nhợt, hắn sững sờ nhìn Sở Nhuệ.

“Tôi không có hứng thú nào với anh nữa.”

Cuối cùng liếc mắt nhìn người đàn ông đang dần dần điên cuồng trên giường, Sở Nhuệ phủi bụi bặm không tồn tại trên quần áo, và xoay người rời đi.