Em Chỉ Có Thể Là Của Anh

Chương 11



Do vẫn chưa được nhận đồng phục làm việc nên cô lên phòng lấy đại 1 bộ đồ để thay . Khi cô đi qua 1 căn phòng thấy nó vẫn đang sáng đèn , bởi lẽ trời vẫn đang còn tối dù đã gần 6h . Nhưng cô cũng không để ý quá nhiều mà lao xuống dưới .

"Chị Mộng Cầm , Tuyết Sa hai người dậy sớm vậy sao ?"

"Ừ công việc của bọn chị dậy sớm cũng quen rồi !"

"À đúng rồi công việc của em ...."

"Trời sao dậy sớm thế , công việc tưới hoa cứ để sáng hẳn hãy làm chứ "

"Dạ thôi em thấy ở đó cũng có hệ thống đèn rất sáng không sao đâu chị ! Vậy em đi làm việc đây ."

"Ừ vậy em đi làm nhé ! Có gì thì cứ lại hỏi chị ."

"Vâng "

Bước đến vườn hoa cô rất kinh ngạc khi nó rất to và rộng , đứng ở đây ngắm nhìn nó còn đẹp hơn cả hôm qua . Cô kiếm tìm cái vòi nước để tưới hoa nhưng không thấy , nên cô liền chạy lại hỏi chị Mộng Cầm.

"Chị à cái vòi dùng để tưới hoa ở đâu vậy ạ !"

"À ở đây không tưới hoa bằng vòi đâu , như thế sẽ làm hư hoa mất , bây giờ em đi đến vườn hoa sau đó đi thêm 1 đoạn sẽ thấy 1 cái công tắc . Chỉ cần bật nó lên là sẽ có 1 hệ thống phun sương tự động để tưới cho hoa , không cần phải tự tay cầm vòi để tưới như vậy đâu, cả 1 vườn hoa to như thế làm như em thì chắc đến tết quá ."

"Dạ em hiểu rồi ạ "

Nhưng mà cô nghĩ cũng lạ rõ là thuê mình đến đây để chăm sóc cho hoa mà chỉ có 2 công việc , mà 1 công việc lại không cần động tay vào chỉ cần quan sát . Số tiền lương lại cao như vậy quả thật chỉ có nhà giàu thôi , chắc họ thừa tiền quá đây mà

"Haizz vậy mà mình cứ tưởng ..."

"Đang thẫn thờ suy nghĩ thì 1 giọng nói vang lên làm cô giật mình .

"Cố tiểu thư "

"Á ...."

"Cô sao thế tiểu thư "

"A Tinh cậu làm tôi giật hết cả mình "

"Hì hì tôi không cố ý "



"Mà cậu đến đây sớm vậy sao "

"À hôm nay thiếu gia có chút việc phải giải quyết nên cần lên công ty sớm 1 chút ."

"Thì ra là vậy "

"Vậy cậu đến đây làm gì "

"À trong lúc đợi thiếu gia sửa soạn tôi xuống đây để đi dạo tình cờ lại gặp cô ở đây!"

"Ò"

Hai người nói chuyện được 1 lúc thì vườn hoa cũng tưới xong , cô cũng không quên tắt công tắc rồi xoay người tính đi vào biệt thự .

Cô bước vào bên trong thì thấy dì Trương đã nấu xong và dọn lên , nhìn lên chiếc đồng hồ lớn trên tường đã điểm 6h30 sáng , lúc này trời đã sáng rõ còn có những tia nắng ấm áp len lỏi qua những ô cửa sổ , nhìn nó thật sự rất là đẹp .

"Thiếu gia người xuống rồi ạ "

"Tôi đã hầm xong canh , người ngồi xuống ăn 1 chút rồi hãy đi làm ."

Mới sáng ra đã gặp cái tên ma đầu này cô cũng tự nhủ chắc hôm nay lại gặp phải chuyện xui rủi rồi đây , biết thế mình ở ngoài vườn hoa luôn cho rồi .

"Em còn nhìn gì nữa , không mau ngồi xuống ăn sáng đi !"

Giọng nói anh ta có chút trầm ấm vang lên .

"À , A Tinh cậu cũng lại đây ăn cùng đi"

"Dạ thôi ạ , tôi ....tôi đã ăn sáng ở nhà rồi ạ , Cố tiểu thư cứ ăn đi !"

Nhìn trên bàn là hai bát canh nóng hổi đang bốc khói , mà cô hơi cau mày , cất giọng :

"Nhưng tôi không có thói quen ăn canh vào buổi sáng !"

"Vậy cứ tập ăn đi cho quen !" Âu Dương Cảnh Thần liếc nhìn cô rồi cất giọng đáp lại

"Vậy tôi không ăn nữa là được "



"Bình thường em vẫn như thế này sao ?"

"Như thế này là như thế nào chứ !"

"Bình thường mỗi buổi sáng ba tôi đều làm bánh bao cho tôi ăn , nhưng mà bây giờ thì đã không còn nữa rồi" Vừa nói giọng cô lại có chút buồn tủi.

"Dì Trương !"

"Dạ thiếu gia có gì căn dặn ạ !"

"Dì vào bếp làm bánh bao cho cô ấy đi !"

"Dạ được ạ , tiểu thư cô đợi tôi một chút nhé "

"Dạ không cần đâu ạ con không ăn là được ạ , không cần phải phiền phức vậy đâu ."

"Nhịn ăn sáng sẽ không tốt , bộ em không biết điều đó sao."

"Tôi..."

"Thôi được rồi hôm nay anh có việc cần phải xử lý , có khi sẽ về muộn nên em không cần phải đợi cơm , nhớ ăn cơm đầy đủ đừng bỏ bữa đấy."

"Hức ai thèm đợi cơm anh chứ !"

"Em nói gì cơ?"

"À không....không có gì cả "

"Vậy anh đi trước đây!"

"Ơ thiếu gia , cậu còn chưa ăn xong nữa mà "

"Haizzz đến bản thân còn không lo còn bày đặt đi lo cho tôi , nực cười " An Tâm nói nhỏ .

"Tiểu thư đừng nói vậy thiếu gia không đáng ghét đến vậy đâu . Cậu ấy thức xuyên đêm để làm việc không khi nào là được nghỉ ngơi , nhiều hôm tôi thấy cậu ấy về rất muộn trên người còn bị thương nữa đấy . Đã vậy còn không có thời gian để ăn uống ."

"Vậy sao ?"

Cô nghe dì Trương nói thế nhưng cũng không chút cảm động nào mà đáp lại 1 câu rất dửng dưng , dì Trương nhìn vậy chỉ biết ngao ngán lắc đầu dọn dẹp vào , tiếp tục làm bánh bao cho cô .