Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 10: Cứu nguy



Mặc dù đây là lần đầu tiên Khả Hân gặp phải lưu manh giữa đường thế này nhưng cô cũng biết rõ, nhất định phải nhanh chóng chạy đi, không nên dây dưa nhiều lời làm gì. Nghĩ là làm, Khả Hân vội băng qua bên kia đường nhưng cô không ngờ rằng, đồng bọn của tên tóc bù xù kia đã đợi cô sẵn.

“Người đẹp, sao em lại chạy thế này, ngoan ngoãn phục vụ hai anh đêm nay, hai anh mà vui sẽ cho em chút tiền.”

Những lời nói thô thiển này của tên côn đồ càng làm sâu thêm nỗi đau đang hiện hữu trong lòng cô, Khả Hân nghiến răng chỉ tay về hai tên đó mắng:

“Hai tên khốn các người nếu còn không cút đi thì tôi sẽ la lên đó.”

“Còn cứng miệng? Vậy để anh đây xem thử lúc em rên rỉ có cứng rắn thế này không.” - Tên đầu trọc cười nham nhở tiến tới muốn chạm vào cô.

“Cứu mạng! Người đâu cứu mạng! Cứu!” - Khả Hân dứt khoát hét lên đồng thời gạt mạnh bàn tay dơ bẩn của hắn ra.

Hai tên côn đồ hoảng hốt nhìn nhau, không nghĩ cô sẽ phản ứng mạnh mẽ như vậy. Bọn họ nhìn quanh một lượt, sau khi chắc chắn không có ai nghe thấy tiếng kêu cứu của cô thì liền rút một con dao trong túi ra.

“Con điên, mày kêu nữa tao giết mày, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hả?”

Khả Hân nhìn thấy tên côn đồ rút dao thì vô cùng hoảng sợ nhưng cô cũng đủ bình tĩnh để dằn lòng không được lộ ra sự sợ hãi nào, bởi vì càng sợ hãi thì bọn họ càng cho bọn chúng cảm giác đắc thắng.

“Hai người là đàn ông con trai lại nửa đêm đi ức hiếp một cô gái tay không tấc sắt, không thấy nhục nhã hay sao?”

“Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ mà.” - Tên đầu trọc hướng về Khả Hân vung dao lên, trong khoảnh khắc ấy cô chỉ biết nhắm chặt hai mắt đưa tay lên đỡ.

“A!” - Đó không phải là tiếng thét của cô mà là của tên côn đồ, Khả Hân cũng không thấy một chút đau đớn nào.

Cô mở mắt ra nhìn thấy Lâm Vĩ Phong không biết từ đâu xuất hiện đang khống chế tên đầu trọc, con dao trong tay hắn còn đang bị Lâm Vĩ Phong giẫm dưới chân. Tuy nhiên khi nhìn thấy anh, cô lại không thấy vui mừng mà trong lòng chỉ càng thêm ảm đạm.

So với những tên côn đồ này, hành động anh đã làm với cô khi nãy cũng có khác gì đâu. Lâm Vĩ Phong thật sự có ý tốt muốn giúp đỡ cô hay chỉ muốn đến xem cô mất mặt, Khả Hân nghĩ rằng vế sau có lẽ khả thi hơn.

Tên tóc bù xù thấy đồng bọn mình đã bị đánh bại liền muốn xông tới khống chế Khả Hân để tìm cơ hội thoát thân, không ngờ Khả Hân cũng đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng cởi giày dùng phần gót nhọn của giày cao gót đánh cho hắn xây xẩm mặt mày.

Lâm Vĩ Phong bắt lấy thời cơ cho hắn một cú đá khiến hắn ta kêu gào rồi ngã lăn quay, hai tên côn đồ vừa nhìn anh liền biết đây là người bọn chúng không thể chọc vào nên lồm cồm bò dậy bỏ chạy. Ngay lúc anh còn tưởng sẽ nhận được một câu cảm ơn của Khả Hân thì cô lại ngoảnh mặt đi đi thẳng ra giữa đường đón một chiếc taxi đi mất.

||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||

Khóe môi anh giật giật, sắc mặt xấu đến cực điểm, cô chính là cô gái đầu tiên dám xem thường sự hiện diện của anh như vậy. Lâm Vĩ Phong mặc dù tức giận vẫn lái xe theo phía sau taxi, tận mắt thấy Khả Hân đã an toàn đến trước cửa biệt thự nhà họ Đặng anh mới quay xe rời đi.

Lúc ngồi trong xe nhìn thấy tên đầu trọc kia muốn chạm vào cô, anh đã định xông ra rồi không ngờ cô lại có thể chống trả. Lúc bọn chúng rút dao ra, anh còn cho rằng Khả Hân sẽ bật khóc đến nơi nhưng sự thật thì cô vẫn mạnh mẽ mắng bọn chúng thêm mấy câu.

Những hành động này của cô thật sự cho Vĩ Phong có một cái nhìn khác về cô, cô gái này khiến anh bắt đầu cảm thấy mình không nắm bắt được. Nhưng cái gì càng khó nắm bắt thì càng nên để cách xa mình, anh vẫn chưa nghĩ xong sau này nên đối với cô ra sao, vậy nên trước mắt để Khả Hân về nhà họ Đặng là một sự lựa chọn không tồi.

Đặng Thế Tùng vừa đi công tác trở về, đang nói chuyện với vợ mình trong phòng khách thì nghe người làm từ ngoài cổng nói Khả Hân trở về. Ông vội vàng chạy ra xem là chuyện gì thì thấy Khả Hân hai mắt ửng đỏ, bộ dạng chật vật đứng ở ngay cổng, đến tiền taxi còn không có trả.

“Khả Hân, con làm sao? Sao con lại khóc hả?”

“Con… con không sao, con nhớ chú thím nên về chơi thôi.” - Khả Hân nhanh chóng quẹt đi hết mất giọt nước mắt còn vương trên mặt - “Chú với thím ngủ ngon, con lên lầu đây ạ.”

Khả Hân không muốn kể rõ chuyện mình đã trải qua ở nhà họ Lâm, bởi vì cô biết nói ra cũng vô ích, hơn nữa trước giờ cô cũng không tâm sự với bọn họ. Nếu bọn họ từng lắng nghe những nỗi lòng của cô thì đã chẳng ép cô gả qua Lâm gia.

Đặng Thế Tùng nhìn thấy cô như thế không khỏi đau lòng, nói thế nào đây cũng là cháu ruột của ông:

“Không biết Khả Hân đã gặp phải chuyện gì, con bé có bao giờ trong uất ức thế đâu.”

“Có khi nó trở về nhà vì số tiền 5 triệu đô kia vẫn chưa bòn rút được đồng nào.” - Trong đầu Đỗ Thanh Mỹ vẫn chỉ nghĩ đến tiền mà thôi.

Đặng Thế Tùng nghe vợ nói vậy thì thở dài, ông cũng không dám mong vợ ông nghĩ tốt cho Khả Hân. Đặng Mỹ Kim đi xuống bếp lấy nước trùng hợp nghe được câu chuyện, cũng nêu lên suy đoán của mình:

“Có khi nào bị Lâm Vĩ Thành giày vò chịu không nổi nên chạy về đây không?”

Đặng Thế Tùng nghe xong suy đoán của con gái út thì càng thêm sầu não, ông cũng là đàn ông, tất nhiên hiểu cái ‘giày vò’ kia là thế nào. Một người đàn ông khỏe mạnh đột nhiên bị hủy dung còn tàn phế, có khi nào tâm lý cũng trở nên bất ổn, thường xuyên ngược đãi vợ mình hay không?

“Không cần biết đã xảy ra chuyện gì, Khả Hân trở về nhà họ Đặng là chuyện rất bình thường. Không ai được nói gì sau lưng nó, nhất là bà đó.” - Đặng Thế Tùng cảnh cáo vợ mình.

Phòng của Khả Hân vốn là căn phòng duy nhất nằm trên gác mái, vô cùng đơn sơ, cô vừa vào phòng đã khóa trái cửa, ngồi gục bên giường khóc nấc lên. Khả Hân cứ tưởng chỉ cần mình an phận làm tròn bổn phận thì có thể yên ổn sống trong nhà họ Lâm, nhưng hôm nay mọi chuyện đã để cô hiểu rõ, cô quá ngây thơ.

Nếu nhà họ Lâm chỉ có một Lâm Vĩ Thành thì không sao nhưng hiện tại còn có cả một Lâm Vĩ Phong suốt ngày tìm cách sỉ nhục cô. Khả Hân thật sự không biết mình phải đối mặt với anh thế nào nữa. Chỉ cần nhớ lại ngón tay của anh đã xâm nhập vào chỗ riêng tư của cô như nào là toàn thân Khả Hân khó chịu, cảm thấy chính mình rất dơ bẩn.

Cô vào phòng tắm, liên tục xả nước thẳng vào người, muốn tẩy rửa hết những gì còn liên quan đến Vĩ Phong nhưng cô có cố chà sát thế nào thì dường như hương bạc hà kia vẫn thoang thoảng quanh cô.

“Khả Hân, chú đây, con mở cửa cho chú đi.” - Đặng Thế Tùng cầm theo khay thức ăn lên gõ cửa.

Khả Hân hít sâu một hơi, nhìn kỹ chính mình trong gương, cảm thấy mắt không còn quá đỏ nữa mới ra mở cửa.

“Chú đem bánh kem táo con thích ăn lên cho con đây, con có chuyện gì không vui thì nói với chú.”

Khả Hân nhìn thấy bánh kem táo trong tay ông không kìm được mà nức nở nói:

“Con… con không sao cả…”

Đặng Thế Tùng nhẹ giọng hỏi:

“Có phải Lâm Vĩ Thành đối xử tệ với con không?”

Khả Hân ngay lập tức lắc đầu, tính tới bây giờ Lâm Vĩ Thành cũng coi như chưa đối xử tệ với cô cái gì. Hơn nữa anh còn bị thương nặng, ngoài chuyện đêm tân hôn ra cũng chưa từng ép buộc cô.

“Không có, anh Vĩ Thành đối xử tốt với con lắm.”

Nếu Khả Hân đã nói vậy thì ông cũng không tiện hỏi thêm gì, chỉ có thể thở dài tự trách:

“Nếu không phải vì lúc đó hết cách, chú cũng không muốn gả con qua đó chịu khổ. Sau này nếu con không vui thì có thể về đây bất cứ lúc nào, đây cũng là nhà của con.”

Mi mắt Khả Hân rung lên, cô mỉm cười gật đầu với chú nhưng trong lòng chỉ biết cười khổ. Nhà, nơi này có bao giờ thật sự là nhà của cô đâu.