Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 11: Đến Đặng gia đón người



Chuyện Khả Hân rời khỏi nhà họ Lâm có thể giấu Lâm Vĩ Thành được một ngày nhưng sang đến ngày thứ hai thì chuyện cũng đến tai anh. Lâm Vĩ Thành nổi trận lôi đình gọi Lâm Vĩ Phong đến hỏi tội.

“Vĩ Phong, rốt cuộc em đã làm cái gì mà đến mức Khả Hân phải bỏ đi? Em còn không mau đi tìm cô ấy trở lại đây.”

“Anh đừng tức giận, có lẽ cô ta thật sự cảm thấy gả đến nhà chúng ta là thiệt thòi, cô ta muốn đi thì cứ để cô ta đi thôi.”

Lâm Vĩ Thành nghe câu trả lời của em trai xong thì tức giận đến mức thở dốc. Mặc dù Khả Hân mới gả đến nhà này có mấy ngày nhưng Vĩ Thành có thể nhìn ra cô là một cô gái lương thiện, quan trọng là cũng rất biết chăm sóc người khác. Có một người như vậy ở bên cạnh Vĩ Phong dù anh có chết cũng thấy an lòng.

“Lâm Vĩ Phong, em không đi đúng không? Được, vậy thì anh đích thân đi đón cô ấy về.”

Lâm Vĩ Thành cố gắng ngồi dậy khiến cho những thiết bị y tế trên người bị dịch chuyển, đặc biệt là kim tiêm vẫn luôn cắm ở mu bàn tay bởi vì hành động của Vĩ Thành mà bung ra tứa máu. Lâm Vĩ Thành cũng không thể ngồi dậy quá ba giây, hô hấp của anh dần trở nên khó khăn, toàn thân lại một lần nữa ngã xuống giường.

“Thiếu gia, đừng cử động.” - Bác sĩ Kiên vội chạy đến chỉnh lại các thiết bị y tế trên người Vĩ Thành.

Sắc mặt Lâm Vĩ Phong cũng trở nên căng thẳng tột độ, anh không ngờ chuyện này sẽ khiến anh trai mình kích động như thế.

“Anh đừng giận nữa, em sai rồi, em lập tức đi đón Khả Hân về.”

Lâm Vĩ Thành hiện tại vẫn chưa thể nói chuyện lại, đang nằm đó điều chỉnh lại hô hấp, ánh mắt nhìn Vĩ Phong từ tức giận cũng dần chuyển sang lo lắng. Anh cố đưa tay ra hiệu cho Vĩ Phong mau đi đi. Anh không biết Vĩ Phong đã làm gì Khả Hân, càng không biết liệu Khả Hân có chịu quay lại đây lần nữa hay không.

Thời gian của anh không còn nhiều, anh chỉ có một ước mong là Vĩ Phong sẽ có người bên cạnh yêu thương. Anh sợ nhất chính là nếu mình chết đi, Vĩ Phong mãi không thoát khỏi bóng tối đó, vậy thì anh có chết cũng không nhắm mắt được.

Gần một tiếng sau, Lâm Vĩ Thành mới dần hồi phục lại, bác sĩ Kiên vẫn túc trực ngay bên cạnh anh.

“Có phải tôi sai rồi không?”

Bác sĩ Kiên nghe thấy anh nói thế thì giật mình, vội vàng phủ nhận:

“Thiếu gia, cậu không có sai, cho bọn họ thêm thời gian đi.”

“Tôi bắt đầu hoài nghi việc mình ép Vĩ Phong và Khả Hân ở bên nhau thật sự sai rồi, ông xem tình hình bây giờ, Vĩ Phong đối với Khả Hân tệ như thế. Nếu sau này không có tiến triển, khác nào tôi đã hủy đi hạnh phúc cả đời của con gái nhà người ta.” - Giọng nói của Vĩ Thành vẫn còn rất yếu, những lời này giống như dùng hết sức để nói.

“Chuyện tình cảm không phải ngày một ngày hai có thể thành, thiếu gia không cần tự trách.” - Bác sĩ Kiên nhẹ giọng - “Tôi nghe quản gia Thuận nói hôm qua nhị thiếu gia có đuổi theo, còn giúp phu nhân đánh đuổi côn đồ, chúng ta kiên nhẫn một chút, cho nhị thiếu gia chút thời gian tiếp nhận phu nhân là được.”

“Hy vọng được như vậy.” - Lâm Vĩ Thành thở dài.

Nhà họ Đặng đang dùng cơm, ngoại trừ Đặng Thế Tùng ra trên bàn còn lại năm người phụ nữ. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này Đặng Thế Tùng liều sầu não, ông ta sinh đến đứa con thứ ba vẫn không có con trai. Vấn đề sau này ai sẽ là người thừa kế tài sản, duy trì hương hỏa gia đình vẫn luôn là một niềm trăn trở.

Lâm Vĩ Phong cả người diện một bộ vest màu đen, cài áo chạm khắc tinh xảo đính đá quý, từ trên xuống dưới đều toát ra khí chất của một người đàn ông quyến rũ thành đạt. Anh vừa xuất hiện ở nhà họ Đặng liền khiến cho mọi người trên bàn ăn đều bị chấn động. Chương mới nhất tại -- t rumtruyen. C O M --

“Thật xin lỗi vì đã làm phiền mọi người vào giờ dùng cơm, tôi tên là Lâm Vĩ Phong.” - Từ giọng điệu cho đến lời nói đều vô cùng chuẩn chỉnh, không chê vào đâu được.

Khả Hân nhìn thấy anh đến đây cả người liền cứng đờ không thoải mái, tại sao Lâm Vĩ Phong lại đến đây chứ?

“Anh… anh là Lâm Vĩ Phong thật sao? Đúng là Lâm Vĩ Phong nhị thiếu gia nhà họ Lâm sao?” - Đặng Mỹ Mai hai mắt sáng lên, nếu không có ai ở đây chắc hẳn đã lao đến dính chặt trên người anh.

Trước đây bọn họ đều chỉ nghe Đặng Mỹ Ân nhắc về Lâm Vĩ Phong như một người vô cùng tài giỏi, có năng lực có tài lực, chỉ là bọn họ không ngờ Lâm Vĩ Phong lại còn đẹp trai cuốn hút thế này. Thật sự đạt đủ tiêu chuẩn người đàn ông hoàng kim mà mọi cô gái mong ước.

Lâm Vĩ Phong chỉ liếc qua Mỹ Mai một cái, hóa ra đây chính là một trong những người đã từ hôn, quá tầm thường. Ánh mắt anh hoàn toàn tập trung vào Khả Hân đang cúi mặt đằng kia.

“Thật không ngờ nhị thiếu gia sẽ đến đây, tôi không tiếp đón từ xa được đúng là thất lễ rồi.” - Đặng Thế Tùng đích thân đứng dậy đón tiếp anh, hiện tại trong giới kinh doanh đều rõ ràng, Lâm Vĩ Phong chính là người không thể đắc tội. - “Cậu có muốn ngồi xuống cùng ăn không, chúng tôi vẫn chưa động đũa.”

“Nếu vậy thì làm phiền mọi người.” - Lâm Vĩ Phong khẽ cong môi thong thả ngồi xuống.

Bàn tay ở dưới bàn của Khả Hân đang bấu chặt lấy chân váy, cô nhìn anh đang ngồi ở đối diện mình, dáng vẻ giống như chưa từng có gì xảy ra. Lại nhìn qua từng người ở nhà họ Đặng đang vô cùng phấn khởi tiếp đón anh, trong lòng càng thêm ảm đạm.

Khả Hân vô tình nhìn thấy Mỹ Kim ngồi bên cạnh cô lộ ra nụ cười ngại ngùng, ánh mắt hướng về Lâm Vĩ Phong thật giống như thiếu nữ lần đầu gặp phải tình yêu. Đặng Mỹ Kim bình thường luôn là người lạnh nhạt nhất không ngờ hôm nay cũng biết rung động vì một người đàn ông.

‘Nhưng em ấy chỉ mới 17 tuổi thôi…’, Khả Hân lắc đầu thở dài, lại càng thêm nhìn Vĩ Phong không thuận mắt. Cô cho rằng anh không đứng đắn, giỏi lừa gạt mê hoặc người khác.

Khả Hân thật sự không nhìn nổi bộ dạng tươi cười lễ độ của Lâm Vĩ Phong nữa, anh rõ ràng chính là kiểu người vừa vô sỉ lại vừa ngả ngớn bây giờ lại tỏ ra đạo mạo nghiêm chỉnh.

“Chú, thím, con ăn xong rồi, con lên phòng trước.”

Khả Hân đứng dậy, trực tiếp đi thẳng đến cầu thang nhưng chưa được ba bước đã bị anh gọi lại:

“Nếu đã ăn xong rồi thì cùng tôi trở về nhà họ Lâm.”

Khả Hân căm giận nhìn Vĩ Phong sau đó không trả lời anh mà quay người tiếp tục bước lên lầu.

“Anh tôi vẫn còn đang chờ cô.” - Vĩ Phong nhắc lại một lần nữa, giọng nói vô cùng nghiêm túc.

“Lâm Vĩ Phong, anh cho rằng tôi sẽ còn cùng anh về nhà họ Lâm hay sao?” - Khả Hân dứt khoát nói một câu rồi đi thẳng lên lầu, hoàn toàn không để anh vào trong mắt.

Không khí ở nhà họ Đặng bởi vì câu nói của cô mà trở nên vô cùng khó xử, đặc biệt là ai cũng nhìn ra xung quanh Lâm Vĩ Phong đã kết một tầng băng dày.

“Nhị thiếu gia, Khả Hân không có ý gì đâu, nó nói năng hơi tùy ý một chút, cậu thông cảm.” - Đặng Thế Tùng vội vàng nói mấy câu làm dịu không khí.

“Vậy thì phiền giám đốc Đặng khuyên nhủ Khả Hân một tiếng, anh tôi còn đang đợi cô ấy trở về.” - Lâm Vĩ Phong một khi đã đích thân đến đây thì sẽ không tay không trở về, dù cho là phải bắt trói Khả Hân cũng nhất định phải mang được cô về cho anh trai yên tâm.

“Cha, để con lên nói chuyện với Khả Hân, con gái với nhau cũng sẽ dễ khuyên nhủ.” - Người vừa lên tiếng chính là Đặng Mỹ Ân, từ khi nhìn thấy Lâm Vĩ Phong thì hồn vía của cô ta đã treo trên chín tầng mây.

Đặng Mỹ Ân thông minh hơn Mỹ Mai rất nhiều, không thể hiện thái độ ái mộ ra quá rõ ràng, an tĩnh ngồi đó, chờ đợi thời cơ mới lên tiếng. Hiện tại cô ta đã đem Lâm Vĩ Phong làm mục tiêu theo đuổi của mình.

“Vậy thì làm phiền Đặng tiểu thư rồi.” - Vĩ Phong khách sáo gật đầu với Mỹ Ân.

“Nhị thiếu gia đừng khách khí như vậy, gọi tôi Mỹ Ân là được rồi.” - Mỹ Ân khẽ vén tóc nhìn anh nở một nụ cười dịu dàng.

Bất quá, Lâm Vĩ Phong không xem vừa mắt lắm.