Khả Hân ngồi xuống nhìn thức ăn cùng chiếc lồng giữ nhiệt vỡ nát trên đất, nước mắt không biết sao lại chảy ra không ngừng.
Cô đâu muốn quan hệ của anh và cô trở nên như thế này.
“Khả Hân, em làm sao vậy? Mặc kệ cái này đi, anh đưa em đi ăn món ngon.” - Phan Khánh Nguyên muốn tiến lại đỡ cô đứng dậy nhưng lại bị cô gạt đi.
“Hôm nay em không muốn ăn gì hết, anh để em một mình đi.”
“Khả Hân….”
“Đi đi.” - Khả Hân kiên quyết đuổi Phan Khánh Nguyên.
Người quá nhiệt tình sẽ đôi lúc trở thành phiền phức, hiện tại những chuyện ưu phiền của Khả Hân, anh ta cũng không thể nào san sẻ được.
“Anh luôn mở máy đợi em, em có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào.” - Khánh Nguyên để lại một câu như vậy rồi mới rời khỏi đó.
Khả Hân thu dọn sạch sẽ mọi thứ trên đất rồi mới quay trở lại phòng ký túc xá, nhìn đồng hồ thấy Kim Chi cũng sắp về cô đành đem túi xách giấu ở dưới chăn.
Có lẽ hôm nay không thể thử thai được rồi, hoặc đơn giản là do cô muốn trốn tránh kết quả.
Lâm Vĩ Phong lái xe thẳng đến công ty vùi đầu vào làm việc, cứ cách 15 phút anh lại uống xong một ly cà phê, thư ký Khánh thay cà phê cho anh cũng sắp 10 lần rồi.
“Tổng giám đốc, anh có chuyện gì chưa giải quyết được sao?”
Lâm Vĩ Phong bắt chéo chân ngồi trên ghế, xoa cằm không đáp.
“Hẳn là không phải chuyện công ty đúng không?” - Thư kỳ theo anh nhiều năm nên mới có gan mà nói tiếp - “Anh có uống thêm 10 ly cà phê nữa thì cũng không có gì thay đổi đâu.”
Lâm Vĩ Phong chỉ cần 3 tiếng đã xử lý xong công việc trong một tuần nhưng anh đã nghĩ nửa ngày vẫn không biết làm sao với Khả Hân.
Anh để cô ở ký túc xá là vì muốn tốt cho cô thế nhưng cô lại liên lạc với Phan Khánh Nguyên, còn nhờ anh ta giúp đỡ chuyện tìm luật sư ly hôn.
Mặc dù anh biết Khả Hân không cắm sừng anh, nhưng da đầu của anh vẫn cứ ngứa ngáy khó chịu, giống như thật sự có thứ sắp mọc lên rồi.
Thư ký Khánh vươn tay lấy ly cà phê đã uống hết của anh chuẩn bị ra ngoài làm ly mới, đi được mấy bước cô đột nhiên quay đầu lại nói một câu:
“Muốn gỡ chuông thì phải tìm người buộc chuông.”
Lúc thư ký Khánh mang ly cà phê mới vào phòng thì đã không còn thấy Lâm Vĩ Phong.
Thư kỳ thở ra một cái, xem ra hôm nay không cần pha cà phê nữa rồi, cô nhấp một ngụm cà phê rồi đóng cửa ra ngoài.
Lâm Vĩ Phong gọi điện về nhà bảo dì Ba nấu mấy món Khả Hân thích.
Dì Ba thắc mắc hỏi lại:
“Buổi sáng thiếu gia mang đến cho phu nhân vậy buổi chiều tôi đưa cho Tiến Trung có phải không?”
“Không cần, tôi tự về lấy.”
Dì Ba nghe xong thì cười híp mắt, bà còn tưởng tình cảm hai người đang phát triển tốt, Lâm Vĩ Phong muốn được ở bên Khả Hân nhiều hơn.
Nếu dì Ba biết thức ăn bà vất vả nấu khi sáng đã bị anh ném hết chắc sẽ đau lòng không thôi.
Lúc dì Ba đang cặm cụi ở phòng bếp thì chuông điện thoại trong phòng khách lại reo.
Dì Ba vốn cho rằng Lâm Vĩ Phong lại muốn dặn dò gì đó nên vội nói:
“Tôi nấu sắp xong rồi, 30 mươi phút nữa cậu về là có thể mang thức ăn qua cho phu nhân.”
“Dì Ba, Khả Hân vẫn chưa về nhà ở sao?” - Người bên kia điện thoại hóa ra lại là Lâm Vĩ Thành.
“Đại thiếu gia, cậu… cậu khỏe chưa?” - Sau khi biết người gọi là Vĩ Thành, bà có chút ấp úng.
Nếu là trước đây khi nghe được giọng của Lâm Vĩ Thành, dì Ba sẽ vô cùng vui mừng nhưng bây giờ dì Ba lại không biết trả lời anh như thế nào.
Đặc biệt là bà biết Vĩ Thành gọi về chỉ để hỏi thăm Lý Tuyết Dung.
“Tôi không sao, tôi sắp xuất viện rồi.
Vĩ Phong vẫn chưa dỗ được Khả Hân sao?”
“Xuất viện là tốt, tốt quá rồi.” - Giọng dì Ba nghẹn lại, hai mắt bà rơm rớm nước, từ ngày Lâm Vĩ Thành vào viện đến nay không ngày nào bà ngủ ngon - “Cậu đừng lo, phu nhân và nhị thiếu gia cãi nhau mấy câu thôi, sáng nay cậu ấy còn đích thân mang thức ăn đến ký túc xá cho phu nhân, vừa nãy còn dặn tôi làm thêm, chiều cậu ấy về lấy.”
“Thật sự là vậy thì tốt quá.” - Lâm Vĩ Thành thở phào nhẹ nhõm sau đó giọng nói chút đượm buồn - “Tuyết Dung đâu rồi, mấy lần tôi gọi về đều không gặp được cô ấy, cô ấy không còn ở đây nữa phải không?”
Lâm Vĩ Thành là người thông minh, những lần anh gọi về dì Ba đều viện cớ Tuyết Dung không có ở đó để thoái thác.
Cả ngày hôm nay anh muốn bác sĩ Kiên đưa điện thoại gọi về ông cũng không đưa, đến lúc anh không chịu tiêm thuốc thì bác sĩ Kiên mới miễn cưỡng đưa.
Bọn họ làm như vậy chỉ có thể là vì một nguyên nhân thôi, Tuyết Dung đã không còn ở nhà họ Lâm nữa.
“Đại thiếu gia…”
“Tuyết Dung tự bỏ đi hay Vĩ Phong đã làm gì cô ấy?” - Đây chính là điều Vĩ Thành lo lắng nhất, nếu là Tuyết Dung tự rời đi, mặc dù đau khổ nhưng anh biết cô ta vẫn an toàn.
“Chuyện này… chuyện này... nhị thiếu gia....” - Dì Ba do dự một hồi vẫn không biết có nên nói sự thật hay không chỉ đành tìm cớ cúp máy - “Đại thiếu gia, một lát tôi gọi lại cho cậu, nồi canh sôi quá tôi phải vào xem ngay.”
Lâm Vĩ Phong trở về lấy thức ăn dì Ba chuẩn bị cũng nghe bà kể lại việc Lâm Vĩ Thành đã biết Lý Tuyết Dung không còn ở đây.
“Dì nói gì với anh ấy rồi?”
“Tôi không nói gì cả, đại thiếu gia chỉ tự suy đoán ra thôi.” - Bà lắc đầu, bà ở đây mấy chục năm tất nhiên hiểu dù biết cũng phải vờ như không biết - “Nếu đại thiếu gia còn gọi đến thì tôi phải trả lời như nào?”
“Anh ấy không gọi về nữa đâu, có gọi cũng là gọi cho tôi.” - Lâm Vĩ Phong bình thản đáp nhưng sâu trong lòng lại đang che giấu một tiếng thở dài.
Lâm Vĩ Phong lái xe đến trước cổng ký túc xá, bảo vệ ở đây dường như đều quen mặt anh.
Bọn họ đều truyền tai nhau rằng anh có một cô vợ mới cưới hay giận dỗi, nên không ai làm khó anh chuyện hay đổ xe ở trước ký túc xá nữ.
Anh biết nếu anh lại nhờ quản lý gọi lên phòng cô, cô chắc chắn không chịu xuống.
Lâm Vĩ Phong rút ra một điếu thuốc, châm lửa rồi rít một hơi dài, anh biết bản thân sắp phải đi đến bệnh viện để giải thích với anh trai.
Lê Thời cũng gọi cho anh mấy cuộc, Lý Tuyết Dung chắc cũng đã tỉnh dậy và làm loạn.
Lâm Vĩ Phong không phải thần thánh, anh cũng biết mệt mỏi và bất lực.
Chẳng qua trong tất cả những muộn phiền đang vây lấy anh, anh không muốn trong đó có Khả Hân.
Vậy nên anh mới đến đây, ít nhất nhìn thấy cô lòng anh cũng nhẹ nhàng hơn.
Một bảo vệ thấy Lâm Vĩ Phong cứ đứng đó hút thuốc rất sầu não nên đi lại bắt chuyện:
“Cậu còn thuốc không?”
Lâm Vĩ Phong nhướn mày nhìn người bảo vệ trước mặt, bình thường anh chắc chắn sẽ mặc kệ nhưng hôm nay anh lại muốn nghe người khác nói chuyện.
Anh đưa thuốc và bật lửa cho bảo vệ, bảo vệ tự nhiên nhận lấy rồi rít một hơi bắt đầu nói:
“Vợ chồng với nhau có chuyện gì mà giận dai chứ, cậu cứ chủ động làm lành trước là được.
Phụ nữ dễ mềm lòng mà, cậu cứ cho cô ấy một bậc thang, cô ấy sẽ bước xuống.”
“Dễ như vậy sao?”
“Vợ tôi ở nhà cũng thế thôi, cậu còn đẹp trai gấp mấy lần tôi, sao vợ cậu không mềm lòng cho được.” - Bảo vệ vừa nói vừa cười sau đó cũng quay lại chỗ làm việc của mình.
Lâm Vĩ Phong giống như người đứng giữa đường hầm vừa được soi sáng, anh dập tắt điếu thuốc lấy điện thoại ra nhắn tin cho Khả Hân.
Khả Hân đang nằm trên giường, mấy hôm nay cô đều thấy cả người không sức, chỉ muốn nằm mà thôi.
Khả Hân mở điện thoại lên xem tin nhắn, không ngờ lại là Lâm Vĩ Phong.
Anh không gửi chữ gì cả chỉ có một bức ảnh, bức ảnh chụp lồng giữ nhiệt.
Khả Hân không hiểu anh đang muốn giở trò gì nữa, kế đó vài bức ảnh lại được gửi đến.
Đó là ảnh chụp từng món từng món ăn trong lồng giữ nhiệt, Khả Hân bất giác cong môi.
Khả Hân biết Lâm Vĩ Phong là người cứng nhắc, việc anh đang làm chính là một hành động vô cùng hiếm thấy.
Khả Hân cũng biết anh đang dỗ dành cô, muốn cô xuống gặp anh.
Bảo vệ nói không sai, phụ nữ thật sự rất dễ mềm lòng.
Khả Hân cuối cùng vẫn ngồi dậy khoác thêm áo đi khỏi phòng.
“Khả Hân, chị đi đâu đó, chị nói trong người không khỏe mà?” - Kim Chi tò mò hỏi.
“Giờ chị thấy đỡ hơn rồi, chị đi hóng gió một lát.” - Khả Hân cười nhẹ.
Bệnh của mỗi người hơn bảy phần đều là tâm bệnh, tâm vui vẻ rồi thì bệnh cũng tự hết.
Khả Hân đi ra cổng quả nhiên thấy Lâm Vĩ Phong đang đợi, cô đi đến trước mặt anh, hai mắt vẫn đầy vẻ căm phẫn.
Lâm Vĩ Phong ngược lại vô cùng dịu dàng nói:
“Vào xe đi, ngoài trời lạnh.”
Không đợi Khả Hân kịp phản ứng, anh đã ôm lấy eo cô mở cửa xe đẩy cô vào trong.
Khả Hân thua rồi, thật sự là cô không thắng nổi anh.
“Anh đến đây làm gì hả?” - Mặc dù trong lòng đã thua nhưng cô vẫn là người bên ngoài cứng miệng.
“Ăn tối.”
“Ăn tối thì về nhà anh mà ăn, chạy đến đây ăn làm gì?”
“Nhìn thấy cô sẽ ăn ngon miệng hơn.” - Lâm Vĩ Phong không mặn không nhạt nói.
Khả Hân lườm anh, anh rất thoải mái tiếp nhận cái lượm của cô còn múc một chén canh đặt vào tay cô.
“Ký túc xá này là chỗ gì mà người ta ở càng ngày càng gầy thế hả?”
Đến lúc này Khả Hân không nhịn được nữa, nở một nụ cười, cô ghét nhất Lâm Vĩ Phong vừa đấm vừa xoa kiểu này nhưng mà cũng rất tận hưởng cảm giác được anh quan tâm..