Khả Hân cầm chén canh không được chắc lắm, Lâm Vĩ Phong vươn tay nhận lại bát canh lúc này anh mới để ý thấy cổ tay bị anh nắm lấy khi sáng bây giờ vẫn còn sưng.
Lâm Vĩ Phong đặt chén canh qua một bên, nâng cổ tay cô lên nhìn:
“Còn đau không?”
“Anh thử đưa tay đây tôi cắn một cái xem anh đau không?” - Khả Hân bĩu môi nói.
Lâm Vĩ Phong không chút do dự đưa cánh tay còn lại đến miệng cô, Khả Hân nhe nanh ra nhưng rồi chỉ gặm nhẹ một cái chứ không cắn.
“Sao không cắn? Không nỡ?” - Lâm Vĩ Phong lại dùng giọng điệu lưu manh trêu ghẹo cô.
“Tôi không có xấu xa như anh.” - Khả Hân muốn rút tay về nhưng lại bị anh nắm lại.
“Anh làm gì vậy hả? Thấy nó sưng chưa đủ hay sao?”
Lâm Vĩ Phong xoa xoa cổ tay của cô sau đó cúi xuống đặt lên nó một nụ hôn, hành động này có chút ấu trĩ sến súa nhưng mà đây cũng là cách xin lỗi hiệu quả nhất.
Khả Hân ngay lập tức đứng hình, cô mở to mắt nhìn anh, không biết nên có phản ứng như nào.
“Tôi biết là không hết đau được, ngày mai sẽ mang thuốc thoa cho cô” - Lâm Vĩ Phong khẽ nhéo mũi cô, giọng nói cũng rất cưng chiều.
Lâm Vĩ Phong nhân lúc Khả Hân còn chưa hoàn hồn lại đút một muỗng canh đến bên miệng cô.
“Dì Ba nấu riêng cho cô đó, dặn tôi nhớ phải nhìn thấy cô ăn hết canh mới được.”
Khả Hân hé miệng ra để anh đút canh, hỏi cô bây giờ có muốn nổi giận nữa không, tất nhiên là không rồi.
Khả Hân chưa bao giờ được hưởng sự phục vụ chu đáo như vậy từ Lâm Vĩ Phong, hôm nay muốn thử dùng giọng điệu của anh sai vặt anh.
“Tôi muốn ăn cá, không được để sót lại miếng xương nào đó.”
Lâm Vĩ Phong gật đầu, tận tình ngồi gỡ hết xương ra cho cô, đến lúc đưa đến miệng Khả Hân lại bĩu môi quay đi:
“Tanh quá, không muốn ăn nữa.”
Lâm Vĩ Phong biết cô đang kiếm chuyện với mình nhưng cũng không nổi giận.
Đối với anh đây là những có thể buông bỏ xuống hết tất cả phòng vệ, cả người vô cùng nhẹ nhõm.
“Tanh thì ăn thịt, thịt không tanh.”
“Chưa muốn ăn thịt, anh lấy cho tôi chén canh nữa đi.”
Khả Hân muốn xem Lâm Vĩ Phong sẽ nhịn đến khi nào, không ngờ anh thật sự nhịn cô hết.
Dù là cô đòi cái gì, muốn ăn món nào, Lâm Vĩ Phong cũng phục tận tình.
Hiếm khi Khả Hân thấy được sự chân thành của anh, cô cũng không làm khó anh nữa.
“Anh cứ chăm cho tôi ăn thế này không định ăn hay sao?” - Khả Hân gắp một con tôm đặt vào chén anh.
Sáng sớm bọn họ còn cãi nhau đến độ sắp không nhìn mặt vậy mà bây giờ lại ngọt ngào ở trong xe ăn tối, tình yêu đúng là thứ vô cùng kỳ diệu.
Ăn uống no nê rồi Khả Hân lại bắt đầu suy nghĩ, cô nhìn xuống bụng mình, đắn đo có nên nói ra hay không.
Dù sao cũng chưa xác định là có thai, nếu nói ra cũng không giải quyết được gì.
Hơn nữa Lâm Vĩ Phong chỉ mới dịu dàng một buổi với cô, không thể tin tưởng anh dễ dàng vậy được.
“Tôi không đi tìm anh Khánh Nguyên, là anh ấy đến tìm tôi.” - Chuyện kia không nhắc nhưng chuyện này thì phải nói rõ, cô cũng không muốn Vĩ Phong hiểu lầm.
“Vậy chuyện luật sư thì giải thích thế nào?” - Lâm Vĩ Phong nghiêng đầu nhìn cô.
“Là do anh ấy đề nghị…”
“Cô có đồng ý không?” - Lâm Vĩ Phong càng tiến càng gần, Khả Hân bị ép đến lưng dính chặt vào cửa xe.
“Chuyện… chuyện ly hôn đã nói rõ rồi mà, tôi thật sự muốn ly hôn.”
“Cô chán ghét nhà họ Lâm đến vậy sao? Hay là cô chán ghét tôi?” - Giọng anh trầm thấp vây bên tai cô.
“Không phải, chẳng qua tôi thấy mình ở lại cũng vô dụng, tôi lại là vợ trên danh nghĩa thôi mà.
Đáng lẽ không nên có hôn sự này, ly hôn cũng là chuyện hợp tình hợp…”
“Chẳng phải tôi đã từng nói tôi cần cô sao, nghe không hiểu?” - Lâm Vĩ Phong cắt ngang lời cô.
Đúng là anh từng nói anh cần cô nhưng cô không dám tin, đến bây giờ nghe Lâm Vĩ Phong lặp lại lần nữa Khả Hân cũng thấy mọi chuyện không chân thật.
Lâm Vĩ Phong cần cô, rốt cuộc là cần cô ở chỗ nào? Cô không xinh đẹp xuất chúng, không có năng lực giúp kinh doanh cũng không thể vực dậy Vĩ Thành như Lý Tuyết Dung.
Cô ở nhà họ Lâm thật sự là một người ăn không ngồi rồi, tại sao anh lại cần cô?
“Xem ra vẫn chưa hiểu rồi.” - Anh giống như có thể nhìn thấu những suy nghĩ tự ti trong đầu cô.
Lâm Vĩ Phong tiến đến hôn lên môi cô, một nụ hôn không vồ vập mãnh liệt mà chứa đựng sự trân trọng trong đó.
Khả Hân cũng tiếp nhận nụ hôn của anh, hai người quyến luyến không rời.
Cuối cùng Lâm Vĩ Phong là người dừng lại trước, hôm nay anh chỉ muốn đến để dỗ dành cô mà thôi, không có ý đồ đen tối khác.
Lâm Vĩ Phong mở cửa xe, Khả Hân cũng biết ý bước xuống.
Cô ôm lấy hai má đỏ bừng vội chạy về ký túc xá, anh nhìn theo cô khẽ lẩm bẩm một câu:
“Chỉ cần đợi thêm một khoảng thời gian nữa là tốt rồi.”
Lâm Vĩ Phong mở điện thoại lên, nhìn thấy mấy cuộc nhỡ liền của bác sĩ Kiên và Lê Thời.
Anh không gọi lại mà lái xe đi thẳng đến nơi giam Lý Tuyết Dung.
Thử hỏi Lâm Vĩ Phong làm sao có thể để Khả Hân dính vào những chuyện này, những áp lực và gánh nặng đang đè lên vai anh, anh không thể san sẻ nó cho người khác.
Lừa cô cũng được, nếu có thể giữ cho cô yên bình vui vẻ, anh không ngại tiếp tục lừa cô.
Lâm Vĩ Phong chưa bước vào phòng đã nghe tiếng Lý Tuyết Dung đập phá đồ đạc.
Bên cạnh còn có giọng nói bất lực của Lê Thời, anh nghĩ lại quyết định cho cô ta ngủ mê man một hai ngày cũng không tệ, ít nhất lỗ tai có thể thảnh thơi được vài ngày.
Anh đẩy cửa bước vào, Lý Tuyết Dung vừa nhìn thấy anh là xông tới ôm chặt thắt lưng.
“Anh mau đưa tôi ra khỏi đây đi, tôi không muốn nhìn thấy cái tên nhàm chán như Lê Thời nữa đâu.”
Lê Thời đứng một góc giật giật khóe môi, nếu không phải nhờ anh thương hoa tiếc ngọc thì Lý Tuyết Dung có còn toàn thây hay không.
“Nếu anh còn dám dùng thuốc mê với tôi lần nữa thì tôi có chết cũng phải kéo theo Lâm Vĩ Thành chết cùng.” - Lý Tuyết Dung hai tay vẫn ôm chặt Vĩ Phong nhưng miệng thì nói ra lời chua ngoa.
Lâm Vĩ Phong nhịn xuống những khó chịu trong lòng để mặc cho cô ta ôm, nói:
“Anh Vĩ Thành sẽ sớm trở về nhà, tạm thời cô cứ trở về nhà họ Lâm ở.”
“Không, tôi không muốn, anh nghĩ muốn giam tôi thì giam, muốn thả tôi thì thả sao?”
“Cô không có lựa chọn khác.” - Lâm Vĩ Phong bóp chặt cằm cô ta.
“Ả thích tỏ ra thánh thiện kia còn ở đó không? Nếu có thì tốt, tôi thật sự muốn xẻ xác ả ta ra để xem ả có gì mà có thể quyến rũ anh.” - Lý Tuyết Dung bị Lâm Vĩ Phong khống chế vẫn không tỏ ra chút sợ hãi nào, cô ta không sợ anh uy hiếp mình mà đang uy hiếp lại anh.
Mặc dù Lý Tuyết Dung ngàn lần không muốn thừa nhận nhưng Khả Hân thật sự chính là một mối bận tâm của Lâm Vĩ Phong, cô ta hoàn toàn có thể dùng nó để uy hiếp anh.
Lâm Vĩ Phong buông cô ta ra, xoay người rời đi, lúc Lý Tuyết Dung nhắc đến tên Khả Hân, trái tim anh đã run lên một cái nhưng anh rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng.
“Tiếp tục bị nhốt ở đây hay là quay trở lại nhà họ Lâm, cô tự chọn.”
Lâm Vĩ Phong quay sang nói với Lê Thời nãy giờ vẫn chưa lên tiếng:
“Nếu cô ta muốn rời khỏi đây thì đưa cô ta về biệt thự, cậu cũng ở lại đó canh chừng.
Còn không thì mọi chuyện ở đây cứ tiếp tục như cũ.”
Lâm Vĩ Phong nói xong thì rời đi, anh tin chắc Lý Tuyết Dung sẽ chọn quay về.
Chỉ là điều anh lo sợ nhất đã xảy ra, Khả Hân trở thành đối tượng trong tầm ngắm của cô ta.
“Tuyết Dung à, chúng ta rời khỏi đây thôi, anh Vĩ Thành xuất viện rồi, cô sẽ được an toàn.” - Lê Thời thở dài nói, cậu ta cũng mệt mỏi với việc canh chừng ‘rắn độc’ như Lý Tuyết Dung.
“Tất nhiên phải về rồi, tôi phải về để xem anh ta diễn được bao lâu nữa…” - Lý Tuyết Dung khẽ nhếch môi.
Lâm Vĩ Phong đứng trước cửa phòng bệnh của Lâm Vĩ Thành một lúc, anh muốn che giấu đi sự giận dữ khi đối diện với Lý Tuyết Dung.
Cuối cùng Lâm Vĩ Phong đẩy cửa bước vào, trên môi còn có một nụ cười rạng rỡ:
“Em đã làm xong thủ tục rồi, anh có thể xuất viện vào ngày mốt.”
“Tuyết Dung đâu? Em mang cô ấy đi đâu rồi?” - Lâm Vĩ Thành chất vấn em trai.
“Em đã hứa với anh rồi, lúc anh về nhà, chắc chắn sẽ thấy Tuyết Dung đang ở đó.” - Lâm Vĩ Phong vỗ vỗ lưng Vĩ Thành, anh biết anh trai kiểu gì cũng sẽ mắng anh đến ho khan.
“Em xem anh là con nít ba tuổi sao, rốt cuộc em đã làm gì cô ấy rồi? Vĩ Phong… khụ… em buông tha cô ấy đi, nếu cô ấy muốn rời khỏi anh, em cũng để cô ấy đi đi.” - So với chuyện giữ Tuyết Dung bên mình Vĩ Thành vẫn mong cô ta được sống bình an hơn.
“Anh chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt một ngày nữa, đợi đến ngày mốt xuất viện sẽ được gặp lại Tuyết Dung thôi.” - Lâm Vĩ Phong vừa nói vừa ấn nút hạ giường của Vĩ Thành, kéo chăn cho anh.
“Vĩ Phong, anh còn chưa nói xong đâu, em… em…”
Lâm Vĩ Thành chưa nói được hết câu thì Lâm Vĩ Phong đã rời khỏi phòng bệnh.
Anh gặp bác sĩ Kiên ở ngoài hành lang, bác sĩ Kiên chưa chào hỏi thì Lâm Vĩ Phong đã lên tiếng:
“Có phòng hút thuốc không?”
Bác sĩ Kiên đưa anh đến phòng hút thuốc, thân là một bác sĩ, ông biết mình nên khuyên Vĩ Phong không hút.
Nhưng ông chứng kiến hết những áp lực suốt thời gian qua của anh, chỉ đầy lắc đầu thở dài.
“Lần này anh ấy thật sự tốt lên phải không?”
“Hồi phục so với trước đây nhanh gấp 4 lần, nếu có thể duy trì trạng thái này, trong vòng 2 - 3 tháng thì cậu ấy có thể sang Mỹ cấy ghép da rồi.”
Lâm Vĩ Phong gật đầu, dù không nói nhưng bác sĩ Kiên có thể thấy được sự vui mừng trong mắt anh.
“Mấy tháng tới trông cậy vào ông.”
“Cậu khách sáo quá.”.