Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 276: “Chị không biết gì cả.”



“Không lo sao mà được, chị đang ở đâu vậy? Lần nào em đến tìm Lâm Vĩ Phong anh ta cũng bảo em về đi, có phải là anh ta giấu chị đi không?” - Giọng nói của Kim Chi vừa vui mừng vừa xen lẫn tức giận - “Ngay từ đầu em không nên đứng về phe anh ta mà, nhà giàu chẳng phải thứ tốt lành gì.”

Lâm Vĩ Phong nghe không sót một chữ nào của Kim Chi, anh gãi gãi mũi, ngẫm lại thì mấy lời này mắng cũng đúng lắm, trước đây để có được khả Hân anh đúng là làm mấy chuyện chẳng ra gì.

“Không phải đâu, Vĩ Phong tốt lắm, chị... chị đang ở cùng anh ấy.” - Khả Hân cười nói.

Advertisement

Kim Chi nghe Khả Hân đang ở bên Kim Chi lại càng gấp hơn, nghiến răng nghiến lợi:

“Chị mau tránh xa anh ta ra, chị đang ở đâu em đến đón chị, chúng ta trở về như trước đây, sống ở viện nương tựa lẫn nhau.”

Khả Hân nghe Kim Chi nói đến đây hai mắt cũng đỏ lên, Vĩ Phong dịu dàng hôn lên trán cô, cùng cô chia sẻ khoảnh khắc hạnh phúc này.

“Kim Chi, chị cũng nhớ em và mọi người lắm. Chị sống rất tốt, chị có con rồi, con gái của chị tên là Khả Vĩ”.

Bên phía Kim Chi đột nhiên không nghe động tĩnh gì suốt mười mấy giây, giống như Kim Chi vẫn đang xử lý thông tin vừa nhận được.

“Cái gì?” - Một tiếng hét vang lên từ trong điện thoại - “Vậy một năm qua chị biến mất là để sinh con sao?”

Khả Hân ngẩng đầu nhìn Vĩ Phong cười nói:

“Đúng vậy, xin lỗi em vì đã không kịp thông báo.”

Kim Chi thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ nói:

“Em còn tưởng chị gặp chuyện gì, lúc đó xảy ra đủ thứ chuyện cộng thêm tình hình sức khỏe chị không ổn, cần bí mật đi tịnh dưỡng sinh con cũng được. Em không trách chị đâu nhưng mà sao em nhiều lần đến hỏi Lâm Vĩ Phong anh ta cũng không chịu hé răng nửa lời vậy?”.

Khả Hân không biết giải thích như nào đưa điện thoại về phía anh cầu cứu, Vĩ Phong chỉ đành bịa ra một lý do:

“Tôi sợ để lộ tin tức có người gây bất lợi cho mẹ con Khả Hân.”

Lâm Vĩ Phong vừa lên tiếng hai vai Kim Chi đã hơi co lại, nhẹ giọng nói:

“Chị Khả Hân, chị nói anh ta ra chỗ khác đi, có anh ta em nói chuyện không thoải mái.”

“Chị biết rồi, anh ấy đi rồi.” - Khả Hân mở to mắt nói dối, đầu của cô còn đang cọ cọ vào trong lồng ngực anh.

Khả Hân và Kim Chi nói chuyện rất lâu, Kim Chi kể lại những sự kiện ở viện tình thương suốt một năm qua cho cô nghe. Kim Chi cũng nhắc đến chuyện Vĩ Phong đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều.

“Chị Khả Hân, hôm nay chị mang cả Khả Vĩ về đây chơi đi, mọi người muốn gặp chị lắm, em cũng muốn nhìn thấy cháu em nữa.”

Khả Hân có chút do dự, cô tất nhiên muốn về thăm mọi người nhưng tình hình hiện tại chưa ổn định, cô và con chưa thể rời khỏi biệt thự ra bên ngoài.

“Được, tôi sẽ sắp xếp thời gian chở mẹ con Khả Hân về thăm mọi người.” - Lâm Vĩ Phong thay cô trả lời.

“Chị Khả Hân! Sao... sao chị nói anh ta đi chỗ khác rồi?” - Kim Chi tức không nói nên lời.

“Chị không biết gì cả.” - Khả Hân cười nghiêng ngả.

Sau khi gác máy, Khả Hân vẫn lưu luyến không muốn ngồi dậy nằm trong lòng anh nói:

“Chúng ta thật sự có thể cùng Khả Vĩ đến viện chơi sao?”

“Anh đã hứa với Kim Chi rồi thì tất nhiên có thể.”

“Có nắm mờ em cũng không ngờ có một ngày cuộc sống của em sẽ tươi đẹp như vậy.” - Khả Hân cảm thán nói.

“Cuộc sống tươi đẹp của em chỉ vừa mới bắt đầu thôi.” - Anh cúi đầu xuống hôn cô.