Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 277: “Anh đến bệnh viện đợi em.” 



Lâm Vĩ Phong vốn chỉ muốn để lại một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên môi cô không ngờ Khả Hân lại nhắm mắt lại dâng lên đôi mềm. Lâm Vĩ Phong cũng không kìm chế được làm sâu thêm nụ hôn này, anh đặt tay sau gáy cô không cho cô cơ hội trốn chạy nữa. Môi lưỡi hai người không hẹn mà gặp, dây dưa không dứt, nhiệt độ xung quanh cũng dần nóng lên bất thường.

Khả Hân giống như bị nhấn chìm trong cơn mộng mị, cô không biết mình lấy đâu can đảm dám cùng Vĩ Phong ở giữa phòng khách thế này. Có lẽ từ lâu cô đã xem Vĩ Phong như vòng an toàn của mình, chỉ cần ở bên cạnh anh, cô không hề ngần ngại thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.

“Khụ... khụ..” - Lâm Vĩ Thành đi làm về không ngờ chứng kiến được hình ảnh bỏng mắt nảy của em trai và em dâu.

Khả Hân là người kéo được ý thức về trước tiên khi nghe tiếng ho ra hiệu đó của Lâm Vĩ Thành. Cô vội đẩy Vĩ Phong ra, lúc hai người tách ra trên môi còn vương một sợi chỉ bạc vô cùng diễm tình. Khả Hân xấu hổ không biết giấu mặt vào đầu, không dám nhìn Vĩ Thành, Vĩ Phong ngược lại vô cùng bĩnh tình còn nhìn anh trai mình với ánh mắt sao anh lại xuất hiện lúc này?.

Advertisement

Lâm Vĩ Thành cũng không muốn phá hỏng giây phút vui vẻ của hai người họ chẳng qua anh đã bước đến tận cửa rồi có muốn lùi lại cũng không được nữa.

“Anh không thấy gì hết, anh lên phòng, hai đứa tiếp tục đi” - Vĩ Thành cười nói.

Khả Hân nghĩ thầm trong đầu giờ mà còn tiếp tục gì nữa, cô ngại ngùng đứng dậy nói:

“Em lên lầu với Khả Vĩ, hai người nói chuyện đi.”

Lâm Vĩ Phong cũng không đi theo Khả Hân mà cùng Vĩ Thành về phòng nói chuyện. Thời gian này Vĩ Phong đúng là chỉ suốt ngày ở nhà cùng vợ con nhưng không phải anh không biết ngoài kia xảy ra chuyện gì.

“Bọn người David đúng là bám dai như đĩa.” - Anh chán ghét nói.

“Em cũng biết rồi à?” - Vĩ Thành hỏi lại - “Bọn họ cũng chỉ tìm cách gây chút sức ép trong chuyện kinh doanh thôi, anh vẫn xử lý được.”

“Mấy ngày nay anh đều đi sớm về muộn, em biết anh vất vả nhiều rồi, em cũng không khoanh tay đứng nhìn mãi được.”

Lâm Vĩ Thành lắc đầu, VỖ VỖ vai em trai:

“Em và Khả Hân chưa yên ấm bao lâu, đừng tự tìm việc cho mình nữa, dành thời gian chơi Với con em đi.”

“Em đã gọi cho thư ký Khánh rồi, chuyện tập đoàn đã đủ phiền với anh rồi. Phong Đỉnh là công ty của em, em không thể phó thác cho anh mãi được.”

“Của anh của em cái gì, tất cả đều là của chúng ta.” - Vũ Thành đẩy Vĩ Phong ra ngoài, cười nói - “Em về phòng làm tiếp chuyện dang dở khi nãy với Khả Hân đi, chuyện công ty không cần lo.”

Lâm Vĩ Phong cười khổ, anh trai của anh sau khi được sống lại” lần nữa tính tình vẫn không thay đổi, vẫn đối tốt với anh vô điều kiện. Vĩ Phong mở điện thoại lên nhắn vài tin cho thư ký Khánh, dù Vĩ Thành nói không cần anh cũng không thể làm ngơ. Sau khi bàn bạc công việc xong, Vĩ Thành dùng điện thoại làm gương xem lại biểu cảm trên mặt, anh không muốn Khả Hân và con gái nhìn thấy sự lo âu của mình.

Lâm Vĩ Thành cởi bỏ cà vạt, ném đại lên ghế, đối với một người ngăn nắp như anh thì hành động này đủ thấy anh đang mệt mỏi đến thế nào. Vĩ Thành ngã người xuống dưới, anh cầm điện thoại lên, vô thức bấm ra số điện thoại của Bạch Mai. Gần đây không có thời gian đến tìm cô, anh thật sự sợ rằng Dương Trạch đã nhanh hơn anh một bước, chiếm được tìm cảm của cô.

“Không thể như vậy được.” - Anh tự nghĩ rồi tự mình phủ nhận - “Cô ấy... vẫn còn yêu mình.”

Lâm Vĩ Thành nói xong lại cười tự giễu, đến giờ anh vẫn chưa tỉnh ngộ, anh chính là luôn ý vào tình yêu này của Bạch Mai, tin rằng cô sẽ không ở bên người khác.

“Không được rồi, không còn thời gian nữa.”

Nói là làm, anh bấm nút gọi cho Bạch Mai, cuộc đầu tiên không ai bắt máy. Lâm Vĩ Thành cũng không nản chí, có lẽ giờ này Bạch Mai vẫn còn đang đi thăm khám bệnh nhân. Đến cuộc thứ ba, Bạch Mai đã nghe máy, lúc cô nhìn thấy anh gọi đến ba cuộc thì có chút lo

lắng:

“Vũ Thành, có chuyện gì vậy?”

“Anh thấy trong người không được khỏe, em xem giúp anh được không?” - Vũ Thành nửa nói thật nửa là mượn cớ.

Bạch Mai nghe ra giọng nói đầy mệt mỏi của anh, lập tức đáp ứng:

“Được, để em đến chỗ anh.”

“Bác sĩ, ba mươi phút nữa chị có một ca phẫu thuật.” - Y tá ở bên cạnh nhắc nhở Bạch Mai.

Lâm Vĩ Thành cũng nghe được, anh liền nói:

“Anh đến bệnh viện đợi em.”

?

D

Bạch Mai vốn muốn nói đợi cô xong việc sẽ đến tìm anh nhưng Vĩ Thành đã tắt máy rồi.

Ca phẫu thuật kéo dài lâu hơn dự tính, đến tận ba tiếng, Bạch Mai vừa bước ra khỏi phòng phẫu thuật, y tá đã đi đến nói:

“Bạn trai của bác sĩ vẫn luôn ở trong phòng chị ngồi chờ”

Bạch Mai cũng không buồn giải thích rằng đó không phải bạn trai cô, nhanh chóng cởi bao tay và quần áo phẫu thuật trên người để đi xem Vĩ Thành. Cô đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy Vĩ Thành ngồi gục trên ghế, chẳng biết đã ngủ từ khi nào. Cô đau lòng đi qua nhìn anh, chỉ mấy ngày không gặp trong anh lại gầy hơn rồi.

Bạch Mai ngồi xuống bên cạnh anh, ngắm nhìn anh rồi không vui thì thầm:

“Anh có biết lúc ở Mỹ em khó khăn lắm mới chăm anh béo lên một chút, giờ về đây lại gây hơn cả lúc trước khi sang Mỹ”

“Đó là vì em không còn ở bên cạnh anh nữa.” - Lâm Vĩ Thành bất ngờ mở mắt ra nói.