“Ư… Vương, Vương à…” Cố Tiểu Khả gục đầu vào vai Trình Vương, cô không ngừng gọi tên anh một cách thắm thiết, môi chạm vào làn da nhẵn nhụi của anh, không kìm được lòng lại cắn yêu một cái.
Anh tập trung vào hạ thân cô, cuối cùng lại cười âm mưu đưa một tay lên, tách mặt cô khỏi vai anh.
“Nhìn vào mắt anh.”
Cô nghe lời, cố căng tròn mắt để nhìn anh.
Chắc là do rượu rồi, cô thấy anh thật khác so với ngày thường.
Khác gì lưu manh chứ, Trình Vương của cô thật bá đạo khi làm chuyện này.
“Mắt anh có gì?” Cô ngơ ngác hỏi anh, đôi môi mấp máy quyến rũ người nhìn.
Trình Vương, đưa tay lên vuốt ve gò đào nhỏ của cô, vừa nhìn thẳng vào mắt cô vừa cúi đầu ngậm lấy thỏ nhỏ hồng hồng khiến Cố Tiểu Khả rùng mình phát ra tiếng rên.
Anh không ngừng lướt lưỡi qua nơi đó, anh nhìn cô như thách thức vậy.
“Vương, anh...xấu xa.”
“Giờ mới biết anh xấu xa có phải là quá muộn rồi không?” Anh nhả ra, mắt lưu luyến nhìn nơi đó.
“Đừng nhìn mà.” Cô đưa hai tay lên úp vào mặt mình, xấu hổ quá.
Trình Vương nhìn cô càng thêm ấm lòng, anh vuốt ve khuôn mặt của cô, gỡ bàn tay mềm mại của cô xuống, hôn nhẹ lên trán cô một cách yêu thương.
Cô rung rung lồng ngực nhìn người đàn ông cô cho là uy vũ nhất, anh luôn đối xử với cô như một đóa hoa hiếm có, bất cứ việc gì chỉ cần cô muốn anh đều không phản đối, chỉ cần cô thích anh đều nghe theo.
Trước khi gặp anh cô không dám nghĩ tới một người đàn ông tốt, nhưng sau khi gặp anh cô mới biết hóa ra người đàn ông tốt như bố cô trên đời này vẫn còn tồn tại, chính là anh… Trình Vương.
“Em mệt rồi, anh đưa em về, ngủ một chút đi, đến nhà anh gọi dậy.” Anh cẩn trọng mặc lại áo cho cô, kéo váy của cô xuống thật gọn gàng, chẳng mấy hai người lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cố Tiểu Khả hơi nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Cô an tâm đi sâu vào giấc, bởi cô biết người lái xe là ai.
Xe dừng lại trước căn nhà thuê của Cố Tiểu Khả, Trình Vương nhìn cô ngủ vậy còn say liền vươn tay sang lay nhẹ cô dậy.
“Chìa khóa nhà của em ở đâu?”
Mắt nhắm mắt mở lại chưa tỉnh rượu hẳn, Cố Tiểu Khả lười biếng mở miệng.
“Túi...áo.”
Trình Vương bế cô xuống xe, anh mở cửa nhà cô, dìu cô vào bên trong giường rồi đỡ cô nằm xuống.
Nhìn quanh căn nhà một lượt, lại không nỡ để cô ở nhà một mình trong lúc say, anh ra ngoài đóng cửa lại, vào phòng tắm vắt một chiếc khăn đi đến giường lau mặt cho cô.
“Ấm quá.” Cô lờ mờ mắt, mông lung nhìn trần nhà vẫn còn đang xoay vòng vòng mấy cái.
Biết mặt mình đang được khăn ấm lau, cô nghiêng đầu nhìn sang liền thấy Trình Vương.
“Vương…”
Anh thấy cô dậy cũng không có gì ngạc nhiên.
“Ngủ đi, anh luôn bên em.”
Cô gật nhẹ đầu.
Cứ tưởng dễ dàng, cô sẽ ngủ.
Nhưng có vẻ suy nghĩ của Trình Vương vẫn còn hơi đơn giản.
Cố Tiểu Khả bất ngờ ngồi dậy kéo anh nằm xuống giường cùng mình.
“Em…” Anh tỏ vẻ nghi ngờ.
Hôm nay Cố Tiểu Khả ăn phải thứ gì mà giỏi khiêu khích anh đến vậy chứ.
Cô cười ngặt nghẽo rồi lắc đầu mấy cái.
Nhìn xuống Trình Vương liền lè lưỡi tinh nghịch.
“Em muốn...anh.”
“Em…” Trình Vương á khẩu, anh hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Vừa rồi ở trong xe đối với cô còn chưa đủ?
Trình Vương bất giác đưa tay lên vuốt vuốt mi tâm.
“Tiểu Khả, anh thật không yên tâm nếu em đi uống rượu với người khác.”
Cô ngồi lên eo bụng của Trình Vương, đưa ngón nhỏ lên đôi môi mềm mại vẻ suy nghĩ.
“Tại sao?”
Anh kéo một tay cô xuống, hai người đổi thế nhanh chóng.
Cố Tiểu Khả nằm bên dưới anh, anh bên trên cô.
Từ góc độ này anh lại có thể nhìn trọn vẹn khuôn mặt non nớt của cô, đôi mắt của cô trong veo như giọt sương mai, đôi môi căng mọng như anh đào, hai má hơi phính khiến người khác muốn cắn lấy.
“Tại em thật lắm mưu đồ!” Anh cởi áo của cô ra, úp mặt xuống làn da ấm áp trước ngực cô, không cưỡng được lập tức mút nhẹ da thịt cô, nơi đó để lại một dấu hôn màu đỏ của anh.
“Vương, em không muốn chủ động nữa.” Cô hơi bĩu môi nhẹ, chẳng phải vì trước đó cô đã chủ động với anh rồi hay sao, giờ đến lượt anh trả đủ cho cô rồi, bởi cô đã vơi đi hơn nửa sức lực!
Anh khụy hai ngối sang hai bên thân thể cô, nhìn anh cởi áo cũng thật có sức hút, nước da anh quá lộ liễu sự khỏe mạnh và nam tính đi!
“Vậy còn gì trăn trối không? Sau đêm nay em sẽ phải hối hận vì khiêu khích anh đấy.” Anh đưa tay lên bóp nhẹ chóp mũi cô, ánh mắt thẫm lại tình yêu sắp tràn.
Cô mỉm cười, đưa tay chạm vào từng đường cong trên khuôn mặt của Trình Vương.
Chạm đến đâu đầu ngón tay tê tê rân rân đến đấy, anh không khác gì dòng điện chết người muốn hút người khác không nhả ra.
“Em chỉ muốn nói là…” Cô ngồi vùng dậy ôm lấy eo anh, cắn ngực anh một cái.
“Nhờ anh chỉ giáo!”