Bình minh đã lên từ lâu.
Trình Vương từ từ mở mắt, anh chớp mắt vài lần, tay theo phản xạ choàng lấy không trung rồi lần mò bên cạnh giường.
Khi nghiêng đầu sang đã không còn thấy Cố Tiểu Khả đâu, hơi ấm từ nơi cô nằm đã đi hết, có nghĩa Cố Tiểu Khả đã dậy được một lúc rồi.
Cô đi đâu vào sáng sớm thế này chứ?
Anh để gối lên cao một chút rồi ngồi dậy, dựa mình vào thành giường, tiện nhìn đồng hồ trên tay mình.
Sáu giờ kém.
Nghe thấy tiếng lạch cạch vang từ nơi nào đó trong nhà, Trình Vương lật chăn dậy, anh đi theo tiếng động đến bếp.
Cố Tiểu Khả mặc một bộ quần áo lông ngủ ấm áp, mái tóc buộc gọn, cô đang tập trung ốp la trứng trong chảo.
Cảm nhận được bước chân từ phía sau nên Cố Tiểu Khả quay lại, bắt gặp bờ ngực rắn chắc còn vương vấn lại dấu yêu từ cuộc tình đêm qua, mắt hơi nhắm lại.
“Anh dậy sớm vậy sao, em còn định lát nữa khi nấu ăn xong mới gọi anh dậy.” Cô ngẩng đầu lên, phát hiện anh đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt ấm áp khiến cô như đặt chân vào cõi mộng đẹp.
Hạ nụ hôn nóng xuống trán cô, Trình Vương giữ lấy eo cô.
“Chào buổi sáng, bảo bối.”
Cô khẽ run vai, kiễng chân lên hôn vào má anh.
“Chào buổi sáng.”
Mặc kệ Trình Vương vẫn đang vấn vương nụ hôn của mình, Cố Tiểu Khả quay lại với bếp núc, không quên nhắc nhở anh.
“Em chuẩn bị nước nóng cho anh rồi, anh đi tắm đi rồi ăn sáng.”
Hiểu cơ thể vương lại nhiều mồ hôi từ đêm qua, Trình Vương chỉ gật đầu rồi xoa đầu cô như một lời cảm ơn.
Xem ra cảm giác ‘gia đình’ này đúng là không tệ, anh giống như đã có một cô vợ đảm đang rồi.
Phòng tắm của cô nhỏ hơn rất nhiều so với phòng tắm nhà anh và những nơi anh từng ghé qua, nhưng nó không đem lại cho người khác cảm giác chật chội.
Anh thậm chí đánh răng bằng bàn chải của cô, một cảm giác thân thuộc dâng trào trong tim anh, khăn mặt của cô, khăn tắm của cô, anh đều chạm tới một cách dễ dàng.
Sau khi tắm xong, Trình Vương đi ra ngoài, mái tóc còn vài giọt nước nhỏ xuống.
“Đến đây, anh mau ăn sáng!” Cố Tiểu Khả đi tới, vòng ra sau lưng anh để đẩy anh đến bàn ăn.
Trên bàn chỉ có hai đĩa thức ăn đơn giản, là bánh mì trứng và một ly sữa dành cho cả cô và anh.
Cố Tiểu Khả sau khi đẩy anh ngồi xuống ghế liền dành lấy chiếc khăn trắng trong tay anh, nhẹ nhàng lau tóc cho anh.
“Tiểu Khả, em cũng ngồi xuống ăn đi.” Anh không thể nhìn thấy cô phía sau đang như thế nào, không lẽ định lau tóc anh cho đến khi nó khô hẳn?
“Anh ăn trước, một lát là em xong rồi.” Nói xong cô vẫn lau tóc cho anh, động tác không thô lỗ, nhưng lại dứt khoát, tóc anh rất dễ khô.
Anh trầm mặc, biết không thể ngăn cản cô nên ngoan ngoãn ngồi đợi cô rồi cùng ăn.
“Tiểu Khả…”
Cô hơi nghiêng đầu.
“Hửm?”
“Anh đến ở cùng em được không?”
Nghe thấy câu hỏi hết sức điềm nhiên của anh, Cố Tiểu Khả tròn xoe hai mắt, miệng suýt rơi xuống đất.
Cô hít một hơi lấy tình thần rồi trả lời.
“Không thể.”
“Tại sao?”
“Vì chúng ta chưa kết hôn.” Chưa kết hôn thì sẽ có nhiều kẻ rèm pha, sẽ ra sao nếu một người con gái lại đưa một người con trai về nhà ở chung đây, cô không dám tưởng tượng.
Trình Vương đưa tay lên ngăn lại động tác trên đầu của cô, nghiêm túc nói.
“Vậy chúng ta kết hôn đi.”
Cố Tiểu Khả không hiểu chuyện còn tưởng anh đang đùa, cô bật cười rồi lấy khăn ra khỏi đầu anh, đi đến đối diện anh, kéo ghế ngồi xuống.
“Không bàn đến vấn đề này nữa.
Anh mau ăn đi, anh còn đi làm đúng không?”
Trình Vương nhìn đồng hồ đeo tay một lần nữa, đúng là anh còn phải đến công ty, Cố Tiểu Khả vậy mà lại né tránh câu hỏi của anh, cô chưa thực sự nghĩ đến chuyện kết hôn với anh một lần nào sao?
“Được.” Anh cúi đầu xuống, không nói gì thêm.
Thức ăn mà cô làm anh đều ăn không bỏ sót dù là một ít, một người không thích uống sữa như anh vậy mà chỉ vì Cố Tiểu Khả đích thân đun nóng và chuẩn bị anh liền uống hết ly sữa, không để sót lại một giọt!
“Ngon lắm ư?” Cô kinh ngạc nhìn anh.
Anh cười, khuôn mặt luôn dịu dàng với cô.
“Đồ em làm, đầu bếp nổi tiếng cũng không thể sánh vai.”
Cô ngượng chín mặt, chỉ là trứng rán, bánh mì nướng, cô có gì mà có thể so sánh với đầu bếp nổi tiếng chứ.
Trình Vương là đang muốn khen ngợi cho cô xấu hổ!
“Nếu còn ở đây nịnh bợ em, anh sẽ muộn giờ đi làm.” Cô khoanh tay trước ngực, nhắm một mắt nhìn anh.
Anh chậc lưỡi một cái, kéo ghế đứng dậy vòng qua Cố Tiểu Khả.
“Vậy anh đi làm kiếm tiền, bà xã ở nhà nhớ ngoan.”
B… Bà xã?
“Ai là bà xã của anh chứ! Hứ, viễn vông!” Cố Tiểu Khả lắp bắp trả lời, lưỡi của cô sắp líu hết lại rồi.
Anh chạm cằm xuống đầu cô, khẽ di nhẹ rồi cảm thấy thỏa mãn.
“Tạm thời không gọi là bà xã nữa vậy.
Bảo bối, đừng nhớ anh quá, anh sẽ còn đến thăm em.”
Tiễn Trình Vương ra đến bên ngoài, Cố Tiểu Khả nhìn xe anh đi khuất rồi mới vào trong nhà.
Năm phút trôi qua.
Cố Tiểu Khả ngồi sụp xuống ôm lấy khuôn mặt nóng bừng của mình, Trình Vương vậy mà dám gọi cô là bà xã!