Hạ Nhất rúc trong phòng Lâm Phi đến tận bữa trưa. Lâm Phi vốn muốn đuổi về, nhưng mẹ Lâm lại quá kiên quyết, cậu chàng đành phải nhận mệnh.
Sau khi mẹ Lâm bày hết tất cả món ăn lên bàn, Hạ Nhất mới kéo được Lâm Phi đang hờn dỗi đi tới phòng ăn.
Lâm Phi liếc nhìn thức ăn trên bàn, bĩu môi với mẹ Lâm, “Mẹ thì, mỗi lần tới mẹ đều nấu toàn những món cậu ta thích ăn, rõ là bất công.”
Mẹ Lâm trừng mắt nhìn Lâm Phi, “Con qua nhà người ta ăn bao lần rồi hả? Mẹ thằng bé đối xử với con không tốt hay sao? Thằng cu này được chiều riết quen thân, vô pháp vô thiên, thèm đòn!”
Lâm Phi bị đánh càng thêm ấm ức, ăn qua loa vài miếng rồi xin phép. Cu cậu ngồi trên sô pha nhìn mẹ Lâm gắp thức ăn cho Hạ Nhất, tị nạnh cả đỏ mắt.
Rầu rĩ nói: “Mọi người thật là bất công, con được nhặt về hay gì á? Hoá ra cậu ta mới là con ruột của ba mẹ, ai cũng chồm tới bắt nạt tui, hừ.”
Mẹ Lâm trừng mắt nhìn cậu, “Ăn thì ăn, không ăn thì nhịn. Hạ Nhất nhà người ta mãi mới về nước, còn dở cái thói trẻ ranh, có biết xấu hổ không hả? “
Ba Lâm cũng khuyên: “Tiểu Phi à, con thế này là không hiểu chuyện, hai đứa mặc chung một chiếc quần cùng lớn. Tình cảm bao nhiêu năm nay, ghen tị gì chứ? Thằng bé cũng gần như được coi là con trai của ba mẹ, con còn chưa chịu đi kiếm bạn gái, lại đòi không cho chúng ta đối xử tốt với nó là sao?”
Hạ Nhất nói: “Cô chú đừng trách Tiểu Phi, tại sáng nay bị con chọc nên nó hờn dỗi tí thôi, chốc nữa con dẫn ra ngoài giải sầu, cho cậu chàng nguôi ngoai.”
Lâm Phi nhường một bước nói: “Ít ra cậu còn có miếng lương tâm. Nghe được đấy, xíu nữa tôi thích gì cậu phải mua nấy, muốn dỗ ngọt tui ấy hả, trước tiên là phải tiêu tiền.”
Hạ Nhất cười nói: “Nghe Tiểu Phi hết, không lời oán trách.”
Lâm Phi lúc này mới dịu đi, bước tới bàn ăn, kéo tay Hạ Nhất ra cửa.
“Khỏi phải chốc với lát, triển luôn đê, ở đây có mỗi mấy món cậu thích thôi, tôi ăn không quen, ra ngoài ăn nào.”
Hạ Nhất gật đầu nói ừ. Hai người nhanh chóng đi giày vào rồi chạy ngay ra ngoài.
Chỉ thấy tiếng hét của mẹ Lâm vang vọng hành lang: “Thằng quỷ con, ít nhất cũng phải để Hạ Nhất ăn xong bữa cơm đã chứ! Thiếu đòn, nó thèm ăn roi đây mà!”
Lâm Phi: “……”
Ngay cạnh tiểu khu có một con phố ăn vặt, ngày trước Lâm Phi rất hay lôi Hạ Nhất tới đây ăn vụng, gọi vài xiên thịt nướng, kèm theo lon bia, khỏi phải nói sướng tới chừng nào.
Cả Lâm Phi và Hạ Nhất đều nhớ nhung hương vị nơi đây. Từ sau khi Hạ Nhất xuất ngoại, Lâm Phi cũng ít khi tới hơn, dù có mua về cũng chẳng thấy cái vị khi xưa. Lần này cuối cùng cũng đợi được người trở về, nhất định phải quẩy tanh bành!
Lâm Phi gọi vài món cay, Hạ Nhất thì cũng đã no tương đối rồi, cầm mấy xiên nhấm nhấm nháp nháp. Lâm Phi gọi thêm 2 lon bia.
“Không đi lấy xe à?”
Hạ Nhất vừa nhắc, Lâm Phi mới đột nhiên nhớ ra, hôm qua sau khi lái xe đến nhà ăn chè chén xong thì quên luôn, giờ chắc vẫn đang ăn bám ở bãi đậu xe.
“Xe cần lấy, mà bia cũng phải uống. Nhưng mà là cậu lái xe, tôi uống bia, xử lý hết hai lon này tôi không lái nổi nữa đâu.”
Hạ Nhất cười đáp: “Tiểu Phi là lớn nhất, cậu nói gì cũng đúng.”
Thịt nướng nhanh chóng được đưa ra, Lâm Phi mở một lon bia, vừa ăn vừa nói về những chuyện hồi còn đi học.
Lâm Phi cất lời: “Trường cấp 3 cách đây vài cây số. Trước đây ba mẹ không cho chúng ta ăn mấy thứ này, mà cứ tan học là hai đứa lại phi tới, ăn xong mang về một ít. Chạy toát mồ hôi hột, rồi lại lấy sách vở ra quạt cho đối phương để sắc mặt nom tự nhiên hơn.
Chẳng qua là toàn bị bắt bài, mà nói ra thì tại cậu hết, lần nào cũng là cậu lòi đuôi, liên lụy tới tôi bị trách mắng theo, cá mè một lứa chết chung.”
Hạ Nhất hồi tưởng lại quãng thời gian đó, tuy là chuyện của nhiều năm về trước, nhưng vẫn nhớ như in tình cảnh khi ấy.
Hạ Nhất kể tiếp: “Lúc ấy vì để đỡ tốn thì giờ, bọn mình còn thu dọn sách vở ngay trong tiết, có mấy lần bị thầy cô phát hiện, xong phạt cúi mặt vào tường, kế hoạch tỉ mẩn bao lâu tan thành mây khói, giờ ngẫm lại hồi đó đúng rặt một lũ ngốc.”
Lâm Phi phản bác: “Ngốc thì đừng có nhắc tới tôi, cậu ngốc, một mình cậu ngốc.”
Hạ Nhất cũng chẳng thèm nói lại, cúi đầu ăn tiếp.
Chợt nhớ ra điều gì, anh nhìn Lâm Phi nói: “Ngày mai họp lớp cấp 3, cậu định mặc gì? Có lòng tốt nhắc nhở thêm nè, Trương Nghiên cũng tới đó nha.”
Lâm Phi nháy mắt hóa đá tại chỗ, ngơ mất vài giây nói: “Họp hành gì cơ? Sao tôi không biết?”
Hạ Nhất biết đối phương say ngu luôn rồi, nhắc cho nó nhớ: “Hôm qua lúc ăn cơm xong tới trung tâm thương mại đụng phải Vương Tiểu Bàn đó, nhớ không?”
Lâm Phi trầm ngâm: “Hình như đúng là gặp phải đứa nào đấy, Vương Tiểu Bàn á hả? Tôi không rõ nữa.”
“Lúc ấy cậu ta cho rằng cậu và Trương Nghiên vẫn ở bên nhau, vừa lúc mấy ngày nay cô ấy về thành phố A, vậy nên đề xuất hội họp. Khi đó cậu say mèm mất rồi, không chịu nghe cho rõ ngọn ngành đã đồng ý, Vương Tiểu Bàn liền gửi tin nhắn đi luôn.
Rồi cậu ta thấy bọn mình mặc đồ đôi, mới nhận ra là cậu và Trương Nghiên đã chia tay, mà tin nhắn thì không thu hồi được nữa, chỉ đành căng da đầu tập họp.”
Lâm Phi một đầu hỏi chấm, có chuyện này nữa hả? Mình đồng ý sao? Lúc nào? Ký ức bị ăn mất rồi??
“Chết tiệt! Ăn cơm cùng người yêu cũ, không phải thảm họa nhân gian thì là gì nữa hả trời?!”
Hạ Nhất trấn an: “Cậu đừng lo, có tôi ở đây, nếu cô ấy vẫn muốn quấn lấy cậu thì giả làm bạn trai cũng không hề gì. Dù sao nói cái miệng rộng của Vương Tiểu Bàn đã loan tin đi khắp nơi thì cũng dám lắm, chúng ta có là giả thì cũng xong đời rồi.”
Lâm Phi thở dài, bỗng nhiên nhìn lại Hạ Nhất, chất vấn: “Thế sao cậu không nói rõ chúng ta không phải bạn trai của nhau?”
Hạ Nhất bị nhìn cho chột dạ, ậm ừ giải thích: “Đó chẳng phải…… do tôi uống say hay sao, tôi cũng không phản ứng kịp mà, đừng đỗ lỗi cho tui chớ.”
Lâm Phi nhìn thẳng vào mắt anh, “Thật vậy chăng?”
Hạ Nhất gật gật đầu, giơ tay lên nói: “Em xin thề!”
Lâm Phi bị anh chọc cười, “Chú mày bớt đê, thề thốt mà hữu dụng thì tra nam sớm đã tận diệt. Lại nói, cũng vừa hay tôi nhờ cậu chút, tới lúc gặp lại Trương Nghiên, nếu xảy ra chuyện gì đã có cậu đứng ra làm lá chắn.”
Hạ Nhất mừng thầm trong lòng, trên mặt vẫn vô biểu tình: “Được thôi, dù sao tôi cũng đang nợ cậu ân tình.”
Lâm Phi nói: “Giữa hai chúng ta thì nợ với nần gì chứ, ngủ chung nhiều năm như vậy rồi, khỏi phải nói.”
Ăn thịt nướng xong thì bia cũng đã thấy đáy, Lâm Phi ợ một cái rồi ôm bụng nhỏ đứng dậy, vẫy xe tới quán hôm qua.
Lâm Phi ngồi ở ghế phụ, Hạ Nhất đánh xe ra khỏi bãi đỗ.
Lâm Phi đột nhiên mở miệng nói: “Ờ thì, lần này vẫn là tôi công, cậu cũng mặc cái hồng kia đi, tôi không thể mất mặt trước cô ấy được.”
“Cậu chỉ biết bắt nạt tôi thôi, được rồi, thụ thì thụ, cũng chỉ có mình cậu ép được tôi làm thụ.”
Lâm Phi có chút hoảng, cảm thấy giọng điệu của anh khi nói ra những lời này phi thường thân mật? Cậu nghiêng đầu liếc nhìn anh, bị phong cách lái xe nghiêm túc của đối phương thu hút.
Ngoại hình cùng tính cách trầm ổn của Hạ Nhất chắc chắn có thể rước tới cho anh một mớ đào hoa, nhưng trước nay thấy có mỗi một cuộc tình không tình nguyện kia thôi mà, ít nhất là theo hiểu biết của Lâm Phi.
Về phần mối tình đầu thì Lâm Phi chưa từng gặp qua, chỉ rất tò mò người kia đẹp trai nhường nào, mới có thể khiến anh nhớ mãi không quên.
Lâm Phi nghiêng người nhìn sườn mặt anh, cuộc hẹn cuối cùng đã là hai năm về trước, lần này dường như Hạ Nhất đã thay đổi rất nhiều.
Cậu lờ mờ cảm thấy anh trở nên mạnh mẽ hơn, bất kể là trong hay ngoài, giống như ngày trước mình bảo vệ cho người này vậy, giờ anh cũng có năng lực che chở cho cậu.
Lâm Phi lắc đầu cho tỉnh táo lại, thầm nghĩ: Cứ coi như biết cậu ấy là gay, nhưng mà thân quen như vậy sao dám xuống tay đây? Sai một li đi một dặm, bởi vì trân quý, nên mới không nỡ đánh cược.
Chiếc xe trở về tiểu khu, Hạ Nhất lại ăn thêm bữa tối ở nhà Lâm Phi, hàn huyên cùng ba mẹ Lâm một chút, tới giờ đi ngủ mới lên lầu nghỉ ngơi.
Lâm Phi tắm xong, nằm trên giường nhìn điện thoại một lúc, đồng hồ đã điểm 12 giờ, chuẩn bị tắt máy đi ngủ.
Ai ngờ vừa khóa màn hình, giao diện điện thoại lại sáng lên, hai chữ to rành rành: Hạ ca.
Lâm Phi không chút suy nghĩ ấn nghe, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nước chảy róc rách, Lâm Phi thấy có chút kỳ quái.
“Ê?”
“A!”
Điện thoại vang lên tiếng thét chói tai của Hạ Nhất.
Hạ Nhất không có ngờ, anh chỉ định mở khung chat với Lâm Phi ra, định chúc một câu ngủ ngon, kết quả trượt tay làm rơi điện thoại xuống đất.
Điều khủng khiếp là lúc nhặt điện thoại lên, ngón tay lại vô tình bấm gọi.
Càng vi diệu hơn nữa, người còn đang ở trong phòng tắm, TRẦN NHƯ NHỘNG!
Lâm Phi: “Hơn nửa đêm không ngủ lại bày trò quỷ gì đấy? Tắm té còn gọi điện thoại cho tôi, sao không mở video lên để anh đây nhìn nốt cho rồi?”
Hạ Nhất: “Chú đã nói vậy thì anh mở thật luôn, chỉ sợ cậu chịu không nổi! Nói cho mà nghe, hình thể bản công tuyệt vời nhường nào, đừng chảy máu mũi đó nha.”
Lâm Phi cao hứng: “Ồ? Cậu đang khiêu khích ác bá của tiểu khu này đó hử? Bản công gì chả nhìn qua rồi, cơ bụng của anh đây đẹp hơn cưng nhiều!”
Hạ Nhất tim đập loạn xạ, “Đẹp hay không phải để bản công nhìn thử mới được, nói không thì tính làm gì! Có bản lĩnh thì mở video lên xem nào? Hahaha, sợ chứ gì.”
Giây tiếp theo màn hình điện thoại lóe sáng, gọi chuyển thành video call, Hạ Nhất thiếu chút nữa bị cảnh tượng trước mắt làm cho xịt máu mũi.
Chỉ thấy bên kia Lâm Phi để trần thân trên, hơi cong tay lộ ra cơ bắp.
Đồng thời ở nửa dưới, ngực bụng nhìn không sót thứ gì, từng khối cơ săn chắc rõ ràng, da thịt trắng nõn dụ người tới đè.
Hạ Nhất tức khắc mất đi năng lực chống cự, nhìn chằm chằm từng miếng mồi ngon đến mức mất hết thần trí.
Hạ Nhất vô thức đưa điện thoại lại gần mắt, muốn nhìn rõ hơn. Nhưng sữa tắm trên tay khiến chiếc ốp điện thoại trơn trượt vô cùng, bất cẩn làm rơi xuống đất.
Xui xẻo làm sao, camera bắt trọn hình ảnh cơ thể của anh.
Lâm Phi ré lên: “Á! Biến thái chết tiệt!!” Rồi ném điện thoại bay xa một mét.
Hạ Nhất nhặt điện thoại lên, mặt dày cười nói: “Có phải chưa từng nhìn thấy bao giờ đâu, anh nào đêm qua xông vào đi tiểu lúc tôi đang tắm đấy hả? Cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, đều là nam nhân với nhau, lạ lẫm gì nữa? Sợ tôi đè cậu hay gì? Hahaha, hay là sợ đau?”
“Câm miệng! Biến thái!!”
Lâm Phi treo video, dựa vào góc giường thở dốc. Hình ảnh dù chỉ lóe qua, nhưng vẫn rõ ràng quanh quẩn trong đầu.
Lâm Phi có phản ứng…
Hạ Nhất cũng không khá hơn, tuy chưa đến mức phải đổ máu, nhưng mặt thì nóng bừng, tim đập loạn.
Anh chỉ đành vặn nước sang mức lạnh nhất, mới từ từ bình phục.