Em Không Được, Để Tôi

Chương 6



*Ềm, Tu La đại khái là quỷ, khí tức siêu đáng sợ… Nói chung là: Hạ Nhất ghen rồi.


8 sáng Hạ Nhất đã rời giường, vì cuộc hẹn là vào lúc 12 giờ trưa, mà từ tiểu khu đến quán ăn ít nhất cũng phải mất hơn một tiếng.

Tính cả thời gian rửa mặt, thay đồ, ăn sáng nữa, thừa cũng không còn nhiều. Hơn nữa anh biết Lâm Phi là con heo lười nhác, phải xuống tận nơi mới gọi dậy được.

Hạ Nhất thu xếp xong, thay cái áo sơ mi hồng phấn bữa trước, rồi đi xuống lầu gõ cửa nhà Lâm phi.

Mẹ Lâm vừa thấy anh tới liền kéo người vào nhà hỏi han: “Chưa ăn gì đúng không? Nào vào đây, cô vừa làm bữa sáng xong, vẫn nóng hôi hổi kia kìa, mau vào ăn chút gì đi, đừng để mình đói.”

Hạ Nhất ngoan ngoãn theo mẹ Lâm đi vào, ăn một chút rồi phi ngay vào phòng của Lâm Phi.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, con heo Lâm phi còn đang say giấc nồng. Thằng nhỏ đè lên nửa cái chăn, lộ ra cặp giò trắng nõn.

Hạ Nhất dán mắt vào đó, không nhịn được nuốt nước miếng. Anh đóng cửa phòng lại, sau đó lập tức đi đến bên cạnh Lâm Phi, ngồi xuống mép giường.

Hạ Nhất chống một tay, từ trên nhìn xuống mặt cậu. Trên mặt Lâm phi có vài vết đo đỏ, hẳn là mới xoay người không bao lâu, vết ẩn vẫn chưa phai mờ.

“Ê heo Tiểu Phi, đã đến lúc rời giường, mặt trời đuổi tới mông rồi kia kìa, không dậy nhanh là tôi xốc chăn lên đó nha, sợ chưa?”

Lâm Phi bực bội mà hừ hừ hai tiếng, dịch người về phía giường bên kia.

Hạ Nhất cũng sấn tới, dí sát vào mặt cậu, giọng nói ngày càng nhẹ nhàng.

“Bé Phi heo ơi, cưng không chạy nổi đâu, tôi nói cho cậu biết, đã rơi vào tay tôi thì không có trái ngọt đâu đó, hiện tại chú chỉ là một con heo nhỏ chờ bị xẻ thịt mà thôi, đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay này.”

Lâm Phi cau mày, âm mũi cũng trở nên nặng hơn, giống như dấu hiệu của động vật nổi dậy.

Hạ Nhất càng không sợ, đầu cúi thấp hơn một chút, sát lại hỏi: “Cậu có biết hiện giờ mình xấu đến mức nào không? Còn không mau mở mắt ra là tôi lấy điện thoại bắt trọn khoảnh khắc luôn nè, không có đùa à nha, 3 2 1 tách!”

Lâm Phi đột ngột trợn to mắt, Hạ Nhất là người biết tiến biết lùi, lui binh thôi.

Lâm Phi hé ra mí mắt nặng trĩu, ngồi dậy, trong mắt như nổi lửa.

“Thằng cha biến thái kia, đủ chưa hả?”

Lâm Phi nổi giận đùng đùng, một tay vò tóc, càng nhìn tên kia càng thấy chướng mắt.

“Mới sớm đã lên cơn? Để tôi ngủ thêm một tí thì có sao? Có biết tối qua mấy giờ đây mới ngủ được không hả? Phiền chết đi được!!”

Hạ Nhất đột nhiên bật cười, nhìn cậu ra vẻ hỏi han: “Sao lại không ngủ được thế? Vì tôi á hả? Nhớ tôi nên mới mất ngủ phải không? Hay là không thể chịu được khi nhìn thấy cơ thể của tôi?”

Lâm Phi đỏ mặt, nện một phát ở trước ngực anh, đẩy người ra khiến đối phương ngã lăn xuống đất.

Lâm Phi ngáp một cái, duỗi người ngồi dậy, cuối cùng cũng xốc chăn ra, lại đột nhiên phát hiện có gì đó sai sai, trùm chăn kín mít.

“Cậu … Cậu ra ngoài trước đi….” Lâm Phi đột nhiên ấp úng.

Hạ Nhất ngồi lại giường, tới gần cậu, đang định trêu chọc vài câu, đột nhiên gửi được mùi xạ hương nhàn nhạt trong không khí, lập tức biết đã xảy ra chuyện gì.

Hạ Nhất cười nhìn Lâm Phi: “Mới nhìn được miếng da thịt của bản công mà đã không nhịn nổi rồi gặp mộng xuân? Lại còn mạnh miệng lắm cơ.”

Lâm Phi đỏ bừng cả mặt, dùng sức đẩy người anh ra, quát lên: “Cậu là cái đồ biến thái chết tiệt! Cút đi!”

“Nhãi con mới sáng sớm đã gào thét cái gì đấy? Để mẹ mày yên tĩnh tí đi!”

Lâm Phi khóc không ra nước mắt, nói vọng ra ngoài: “Ai bảo mẹ cho cậu ta vào phòng cơ chứ? Mới sớm đã làm người ta tức điên! Thằng cha biến thái chết tiệt!”

Mẹ Lâm mắng: “Đứa con chết bầm này nữa, mới nói vớ vẩn cái gì đấy? Câm miệng lại cho mẹ! Mẹ thấy mày đúng là thèm đòn mà!”

Lâm Phi tay nắm thành quyền, nện lên giường vài cái, hung dữ trừng Hạ Nhất: “Cậu mà ở đây thêm chút nữa, thì ác bá này sẽ không màng tình cảm đấm cho một trận!”

Hạ Nhất thức thời đứng dậy đi ra ngoài, cầm tay nắm cửa còn không quên quay đầu lại nhìn cậu, cười nói: “Cậu gặp mộng xuân~ hẳn là vì tôi nhỉ?”

Giây kế tiếp có một cái gối phi đến, Hạ Nhất cấp tốc mở cửa chui ra, không thì đã dập mặt.

Lâm Phi hừ hừ đứng dậy, cầm quần lót bước vào phòng tắm, oán giận trong lòng: Chết tiệt! Chết tiệt!!

Lúc Lâm Phi đi tắm, trong đầu gợi lại vài thứ không tốt hồi đêm qua, chỉ thấy bản thân mình siêu cấp hạ lưu, xấu xa cùng cực.

Nhưng thân ảnh trần trụi đó vẫn không quên nổi, đành phải chỉnh nước sang mức lạnh nhất, hạ nhiệt độ cho tâm tình nguôi ngoai.

Hạ Nhất ngồi ở trên sofa nói chuyện phiếm với mẹ Lâm, mãi lâu sau Lâm Phi mới chậm rì rì bước ra.

Hạ Nhất nhìn bộ quần áo cậu đang mặc, không nhịn được đi tới nói nhỏ bên tai: “Sao lại không mặc đồ đôi thế? Đã bàn bạc là sẽ diễn kịch rồi mà? Cậu nhìn tôi mặc xong hết rồi nè.”

Hạ Nhất dường như có chút tủi thân, Lâm Phi trừng anh một cái, nói khẽ: “Cậu muốn để mẹ tôi đánh chết tôi phải không? Bà ấy mà thấy chúng ta mặc đồ đôi, chắc dỡ cả cái nhà này luôn quá, ăn gì mà ngu thế?”

Lâm Phi không để ý tới anh nữa, vào phòng ăn xử lý bữa sáng.

Hạ Nhất ngờ nghệch gãi đầu: “Cũng phải ha”

Chờ Lâm Phi cơm nước xong xuôi cũng đã sắp tới 10 giờ, thu dọn thêm chút là tới lúc xuất phát.

Lâm Phi về phòng nhét áo sơ mi màu lam vào trong balô, Hạ Nhất đứng một bên nhìn,

Lâm Phi lại trừng mắt: “Vừa lòng cậu chưa?”

Hạ Nhất lại nói: “Tôi phải nhìn cậu thay mới vừa lòng.”

Lâm Phi: “….”

Hai người chào mẹ Lâm rồi xuống lầu, tới bãi đỗ xe, Lâm Phi thay áo sơ mi xong Hạ Nhất mới cười hì hì mở cửa xe cho cậu, mời người vào trong.

Lâm Phi cũng cạn lời.

Lái xe ra khỏi bãi đậu, Hạ Nhất vẫn ngồi ở vị trí ghế phụ, thi thoảng anh lại nhìn Lâm Phi cười, khiến người kia có chút bực bội.

“Đủ chưa hả? Hôm qua cậu trêu chọc tôi trước, hôm nay cũng vậy, biến thái hay gì?”

Hạ Nhất đáp: “Ai bảo cậu đáng yêu cơ chứ, Tiểu Phi ngủ ngon như vậy, không nhịn được muốn đánh thức cậu thôi mà.”

Lâm Phi hơi nghẹn lời: “Nói cái quỷ gì đấy? Kêu bố đáng yêu á? Tôi nói cho cậu biết, trêu tôi nữa là cút xuống xe tự đi tới đó!”

Hạ Nhất chịu thua, “Đừng giận mà, cả 2 lần đều để cậu làm công rồi còn gì? Tiểu Phi Phi xuôi xuôi, tha tôi có được hông?”

Lâm Phi hết cách.

Trước khi tên kia xuất ngoại làm gì có cái chuyện dẻo miệng, cợt nhả như này, về rồi như biến thành người khác vậy.

Trước kia chỉ có Lâm Phi bắt nạt Hạ Nhất, giờ tới lượt bản thân bị chơi, địa vị đảo lộn mất rồi?

Lâm Phi càng nghĩ càng tức, bắt đầu dọa nạt: “Xíu nữa diễn kịch cho hẳn hoi, không thì biết tay!”

Hạ Nhất cười hì hì đáp lời, thầm nghĩ trong lòng: Lần này do anh đây đạo diễn mà lại, Sao có thể không tận dụng cơ hội tốt như vậy cho được? Nhất định sẽ biểu diễn thật xuất sắc cho coi!

Tới 11:50 Lâm Phi và Hạ Nhất đến nơi, trước cửa có vài người túm tụm lại nói cười, thấy bọn họ tới thì bất ngờ thét lên chói tai.

“Biết ngay mà! Vương Tiểu Bàn nói quá chuẩn!”

“Quả nhiên là các cậu ở bên nhau rồi! Một tổ hợp soái ca luôn, ôi mẹ tôi ơi!”

“Aaaa! Trần đời không còn gì nuối tiếc! Xứng đôi vừa lứa quá đi!”

“Ai tới vớt mị dậy? OMG!!”

“……”

Đột nhiên có một đống tiếng cảm thán ập đến. Lâm Phi và Hạ Nhất cũng có chút bỡ ngỡ, Vương Tiểu Bàn đúng là miệng rộng có tiếng.

Vương Tiểu Bàn chen lên từ đám người, cười hì hì nói: “Chờ mỗi các cậu và Trương Nghiên thôi đấy, biết chọn thời điểm quá ha, lên sàn vào giờ chót chói mù mắt tụi này.”

Hạ Nhất nhíu mày, có hơi thất vọng, vốn tưởng xuất hiện cùng Lâm Phi sẽ khiến cho Trương Nghiên thấy bọn họ xứng đôi nhường nào, tâm cơ thất bại mất rồi.

Vương Tiểu Bàn hô lên: “Bạn Trương Nghiên trở về từ thành phố B, hiếm lắm mọi người mới được đoàn tụ, tôi vừa liên lạc với cô ấy, sắp tới nơi rồimọi người chờ thêm một chút, đừng vội.”

Trong lòng Hạ Nhất quýnh lên, địch nhân là đại mỹ nữ nổi tiếng toàn trường, cao ráo chân dài, gần như là người tình trong mộng của tất cả nam sinh, mơ hồ cảm thấy áp lực.

Kẻ thù quá mạnh, trận này phải đánh ra ngô ra khoai! Thành thì tất cả vui vẻ, bại thì cả người lẫn của mất trắng, vậy nên chắc chắn phải thắng!

Lâm Phi nhìn trán Hạ Nhất toát mồ hôi, tưởng là do nóng, liền kéo người sang chỗ bóng râm tránh mát.

Lâm Phi nói: “Làm như mình gặp người yêu cũ không bằng? Tôi còn chưa lo, cậu lo cái nỗi gì?”

Hạ Nhất lắc đầu đáp: “Lo giùm phần cậu luôn.”

Thật ra trong lòng muốn nói: Sao mà không lo cho được? Đó chính là đại ma đầu tới để cướp cậu đi đó! Đụng độ Boss cuối!

Bỗng có chiếc xe dừng ở ngã tư trước mặt, một cô gái cao gầy đeo kính râm bước xuống, đi tới phía bọn họ.

Nhất thời một tràng trầm trồ, Vương Tiểu Bàn nhìn đắm đuối như sắp rớt cả con ngươi.

Trương Nghiên vừa vẫy tay vừa mỉm cười chào hỏi.

Cô nàng vốn là nữ sinh đẹp nhất lớp, mấy năm nay tới nơi khác học tập, cũng học được cách tút tát cho bản thân, tăng thêm hương vị phụ nữ trưởng thành.

Cất bước trên đôi cao gót màu đỏ, đôi chân dài trắng nõn thay phiên nhau tiến về phía trước, quả là một cảnh tượng tuyệt đẹp.

Hạ Nhất cảm thấy mình bị sỉ nhục, cảnh giác cấp độ 1!

Anh siết chặt cổ tay Lâm Phi, đồng thời nở nụ cười giấu dao nhìn Trương Nghiên.

Lâm Phi nghĩ thầm: Rất xứng chức bạn trai giả, vừa gặp đã diễn, đúng là minh tinh, quá ngầu!

Sau khi Trương Nghiên chào hỏi mọi người liền tiến tới phía bọn họ, Hạ Nhất kéo người đến gần mình hơn chút, nụ cười trên mặt càng thêm kì cục.

Hạ Nhất mở miệng trước: “Đã lâu không gặp Trương đại mỹ nữ, cậu thật sự càng ngày càng đẹp ra đấy, haha.”

Hạ Nhất cảm thấy lời mình nói ra rất chi là ngu ngốc.

Trương Nghiên cười chào hỏi với anh: “Đã lâu không gặp, Hạ đại soái ca cũng ngày càng mê người, ra nước ngoài có khác, càng ngày càng đẹp trai.

Hạ Nhất cười ngượng.

Trương Nghiên nhìn Lâm Phi cạnh anh, nâng tay tháo kính râm xuống, nhìn đồ đôi trên người bọn họ, cười đến mức khoé mắt cong cong.

“Hai anh đẹp trai ở bên nhau đúng là cảnh đẹp ý vui, sáng nay biết tin tôi khá bất ngờ. Giờ thấy hai cậu quả là xứng đôi vừa lứa, tâm hồn hủ nữ của tôi sắp bùng cháy luôn rồi đây này, hahaha.”

Hạ Nhất nhìn biểu cảm của cô khẽ nhíu mày.

Nghĩ thầm: Sao không thấy sát khí ta? Không hổ là cao thủ, chắc chắn là đang che giấu thủ đoạn! Để xem có chiêu trò gì, muốn cướp Tiểu Phi của tôi á hả, không có cửa!

Hạ Nhất nắm cổ tay Lâm Phi càng chặt, người cũng nép tới gần hơn, không cam lòng mà hờn dỗi.