Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 204: Hỗn loạn



Người ta có câu trời đất rộng lớn, nhưng Phương Ly đứng trước cổng Lâm gia một hồi cũng chưa nghĩ được là mình nên đến nơi nào.

Thăm Ngọc Mai sao? Cậu ấy mang thai rồi mà cô - bạn thân nhất của cậu ấy lại chưa một lần tới thăm, nói đến thật sự thấy rất xấu hổ.

Nhưng nghĩ lại thì không được. Ngọc Mai cũng đứng về phe Lâm Hạo không đồng ý cho cô rời nhà còn gì, lỡ đâu vừa đặt chân vào cửa cậu ấy liền ‘’bán đứng’’ cô, ‘’nhẹ nhàng’’ gọi điện thông báo đến ‘’ông xã’’ cô một tiếng thì mọi chuyện xem như chấm dứt tại đây.

Biệt thự Lâm gia nằm trên đường lớn, có rất nhiều taxi qua lại, Phương Ly nhanh chóng vẫy tay đón một chiếc.

Thôi thì lên xe vừa ngồi vừa nghĩ vậy, tranh thủ đi nhanh về nhanh để tránh kế hoạch bại lộ.

Nét mặt cô tràn đầy sung sướng và vui vẻ, nụ cười trước sau vẫn luôn được giữ trên môi.

Túi xách cô đang mang là của chị Vân Hà, cũng may trong đó có khá nhiều tiền nên cũng xem như ông trời đang giúp cô rồi.

Ngồi được vài phút, bất giác Phương Ly phát hiện, tài xế thông qua kính chiếu hậu liên tục dành cho cô ánh mắt đầy vẻ dò xét lẫn nghi hoặc.

Người Phương Ly hơi run ôm thật chặt túi xách vào người.

Không lẽ nào cô xui xẻo đến mức vừa bước chân ra khỏi nhà đã gặp phải kẻ biến thái đó chứ?

Không khí trên xe nặng nề u ám khó thở cho đến khi người tài xế lên tiếng

- Vợ tôi rất thích xem phim cô đóng, tối nào trước khi đi ngủ cũng phải mở xem cho bằng hết, còn khen cô đóng rất hay.

- Cảm ơn anh nhé!

Bây giờ Phương Ly mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra anh chàng này chỉ nhận nhầm cô là chị Vân Hà chứ không có ý đồ xấu gì cả.

Thật ra từ nhỏ cô cũng đã có mong ước trở thành ca sĩ hoặc diễn viên, mặc cho bản thân từng được nghe rất nhiều rằng làng giải trí quả thật là một nơi vô cùng hỗn độn xô bồ, một khi đã bước chân vào rất khó để con người ta giữ cho bản thân sự đơn thuần trong sáng không thay đổi, hơn nữa còn phải ngày ngày chịu áp lực khi đối mặt với ống kính, sống trong sự soi mói của công chúng và nhất là đám phóng viên nhà báo, những người luôn dùng tiêu chuẩn đạo đức của bản thân để phán xét hành vi của người khác, người nổi tiếng chỉ cần phạm một chút lỗi lầm nhỏ đều bị bẻ lái theo hướng tiêu cực nhất và chịu sự chỉ trích nặng nề.

Nhưng nói đi nói lại, nếu như chẳng phải tuần trước Ngọc Mai vô tình tiết lộ chị Vân Hà dạo này bận rộn quay quảng cáo cho phim thì cô cũng không biết được sự thật này.

Ban đầu Phương Ly có chút giật mình và cũng không hiểu sao chị hai lại giấu mình chuyện lớn và đáng mừng như vậy, sau đó thì thấy đúng là cái gì cũng có ngoại lệ của nó…

Chị hai của cô chính là ngoại lệ đó…

Bước chân vào làng giải trí mà vẫn giữ được bản chất của mình.

Chị vừa thông minh xinh đẹp, vừa đơn thuần lương thiện, lại còn tài giỏi và vô cùng mạnh mẽ, vậy nên mới có thể tồn tại và thành công ở một nơi như vậy.

Thật sự cô rất ganh tị về việc chị trở thành diễn viên, nhưng mà…

Những người bên cạnh đều nói là Phương Ly cô sau khi được gả cho Lâm Hạo thì không bao lâu liền có Lạc Lạc, hơn nữa Lâm Hạo cũng muốn bảo vệ cô một cách chu toàn nhất, không muốn để cô phải chịu vất vả hay sống dưới sự soi mói của giới truyền thông nên không cho phép cô đi làm, thành ra cô ngoan ngoãn ở nhà làm người phụ nữ của gia đình, làm mẹ hiền vợ đảm, mỗi ngày đều bận bịu lo chồng chăm con, đem ước mơ ngày xưa hóa thành mưa bụi chôn sâu vào tận đáy lòng.

Ngẫm kĩ lại cũng có chút đáng tiếc.

Nhưng mà, chỉ cần cả nhà ba người bình yên hạnh phúc bên nhau thì có hy sinh thứ gì cô cũng cảm thấy xứng đáng.

Hơn nữa bây giờ xem như chị hai đang thay cô thực hiện ước mơ của mình rồi, nhìn thấy chị ấy trên màn ảnh cũng sẽ hồi hộp và hạnh phúc như là thấy bản thân mình vậy thôi.

Chỉ có điều ông xã quý hóa của cô không biết nghĩ gì mà đến tivi hay điện thoại cũng không cho cô dùng, báo hại cô vừa tò mò vừa mong muốn nhìn thấy chị hai tỏa sáng đến phát điên.

Một lúc sau tài xế như chợt nhớ ra chuyện gì đó, thản nhiên nói với nụ cười trên môi

- Phải rồi, tôi nghe nói là cô sắp kết hôn! Chúc mừng cô!

Câu nói mang theo cơn sấm ầm ầm đánh ngang tai Phương Ly.

Cô thẫn thờ ngơ ngác không tin mình vừa nghe thấy gì.

- Anh nói gì cơ, kết hôn? - Phương Ly hoảng hồn hỏi lại

Tài xế gật gật đầu, điệu bộ hơi xấu hổ

- Tôi nghe vợ tôi nói lại thôi. Cô ấy bảo rằng cô vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, lại được gả vào gia đình danh giá, cảm thấy rất ganh tị nhưng hy vọng rằng sau khi kết hôn cô vẫn sẽ tiếp tục đóng phim.

Đầu Phương Ly ong ong. Có sự hiểu lầm gì ở đây chăng, hoặc giả là anh ấy từ đầu đến cuối nhìn nhầm người.

Nếu có chuyện lớn như vậy xảy ra thì lý nào chị hai lại giấu cô.

Hơn nữa, chị em song sinh huyết mạch tương liên, chị ấy dù có cố tình che giấu tâm trạng đằng sau nụ cười vui vẻ đến mấy cô vẫn nhận ra được trong ánh mắt chứa đựng sự u buồn và nỗi lòng thầm kín khó giãi bày cùng ai, không giống như là một cô dâu sắp sửa về nhà chồng chút nào.

Nhưng nếu lỡ như là thật…

Vậy thì có khi nào chị ấy không vui khi phải gả cho người mình không thích hoặc là có chuyện khó xử liên quan đến nhà chồng tương lai chẳng hạn…

Nên chị mới không nói với cô vì sợ cô lo lắng

Không nhịn được thắc mắc, Phương Ly liền mở miệng

- Thế anh có biết chú rể là ai không?

- Tài xế:’’…’’

- À, haha, tôi nói đùa đấy mà, anh đừng để tâm! - Thấy tài xế ngớ người nhìn mình, Phương Ly cười giả lả cho qua chuyện

Giờ nếu cô lên tiếng bảo mình là em gái chị Vân Hà mà lại không biết chị hai sắp sửa gả cho ai thì mất mặt quá đi mất, tốt nhất là nên im lặng rồi tìm cách dò hỏi người khác vậy.

Người tài xế chở Phương Ly đi ngang một ngã tư gặp đèn đỏ nên dừng lại. Phương Ly mệt mỏi đưa mắt nhìn xung quanh, bỗng từ xa xa một thứ đập vào mắt cô.

Dường như nó phát ra tia sáng óng ánh, đẹp đẽ vô cùng, khiến người cô bị quay cuồng mê hoặc chỉ muốn đến gần nó.

Phương Ly lập tức trả tiền rồi lao ra khỏi xe chạy băng qua bên kia đường mặc kệ ánh nhìn ngạc nhiên không hiểu đã xảy ra chuyện gì của người tài xế.

Dưới ánh nắng vàng rực rỡ, Phương Ly đứng lặng yên rất lâu rất lâu.

Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt rực sáng như pha lê nhìn ngắm bức tranh đẹp tuyệt vời như không có trong tưởng tượng.

Cô gái trong tấm áp phích tuyên truyền phim khoác lên người chiếc váy cưới trắng muốt đẹp như trong truyện cổ tích mà chắc hẳn thiếu nữ nào cũng khao khát.

Cô ấy có khuôn mặt hoàn mĩ, đôi mắt to tròn sáng long lanh như nước hồ mùa thu, mái tóc dài bồng bềnh xoăn nhẹ càng làm vẻ đẹp dịu dàng của cô được tôn lên, nhất là đôi môi đỏ tươi hiện lên nụ cười đong đầy hạnh phúc.

Nhìn vào cảnh nền đằng sau thì chắn chắn bức hình này được chụp tại nước Pháp thơ mộng.

Tất nhiên cô biết rõ người con gái bên trong đó không phải cô, mà là chị Vân Hà, vì đây là hình ảnh chụp cho bộ phim chị ấy đóng. Nhưng lý do gì cô lại cảm thấy nó quen thuộc như thế, tim cô cũng đột ngột đập nhanh đến thế?!

Đột nhiên cảm thấy choáng, Phương Ly đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, kì lạ thật, không hiểu sao mấy ngày gần đây đầu cô rất hay bị đau, còn cả cảm giác không thoải mái, nhiều hình ảnh ẩn hiện rồi vụt đi trong nháy mắt khiến cô không sao nhìn rõ được.

Hình như cô đã bỏ quên chuyện gì đó.

‘’Chính là cô ta!’’’

‘’Cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi!’’

‘’Mày có biết thế nào là liêm sỉ không?!

‘’Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ!’’

‘’Mau biến khỏi làng giải trí!”

‘’Tụi tao khinh bỉ mày!’’

Những giọng nói the thé liên tục vang lên như muốn xé toạc bầu trời.

Phương Ly chấn động, giật thót mình quay đầu lại, trong thoáng chốc ngây người phát hiện bản thân đã rơi vào vòng vây hỗn loạn của một đám người không biết từ đâu chui ra.

Bọn họ ai nấy đằng đằng sát khí, dưới cái nắng mặt trời chói chang vẫn điên cuồng như thủy triều lao tới, rõ ràng nhắm vào cô, những lời đay điếng vừa rồi cũng là dành cho cô.

Nhưng mà cô có làm gì động đến họ đâu chứ?

Một người lên tiếng mắng chửi cô thì có thể cho là nhận nhầm người, nhưng biết bao nhiêu người đồng loạt hô hào thế này thì làm sao mà lại nhầm được?

Khoan đã, ‘’Biến khỏi làng giải trí’’, không lẽ…là đang nói đến chị Vân Hà sao?

Không đâu, chị hai của cô hiền lành lương thiện như vậy, không lý nào là người họ đang nói đến đâu, có đánh chết cô cũng không tin. Nhất định là có sự hiểu lầm gì đó ở đây.

Trước tình thế cấp bách, Phương Ly biết rõ việc cần làm nhất là phải rời khỏi đây để giữ an toàn cho bản thân trước đã, nhưng đám người kia làm sao có thể cam lòng để cô bỏ đi dễ dàng như vậy.

Họ đứng thành một vòng tròn bao quanh, mang cô biến thành con cá nằm trên thớt tùy ý mà xử lý, người tức tối phẫn nộ xô đẩy, kể túm lấy tóc cô mà kéo khiến đầu tóc cô rối tung, tả tơi hết cả, bộ dạng thảm thương không gì bằng.

- Không! Buông ra!

Phương Ly vùng vẫy la hét, nhưng giọng nói bất lực chìm nghỉm trong những tiếng mắng chửi lộn xộn.

Đột nhiên cả đám người dừng tay lại, sau đó đứng tản hết sang một bên.

Vẫn tưởng bọn họ đã tha cho cô, nhưng không…

“Bụp!...”

Trứng gà từ xa bay tới đập mạnh vào trán cô, đau nhói!

Phương Ly nhắm mắt lại, đôi môi trắng bệch như tờ giấy. Sau đó liên tục ba bốn quả khác tiếp tục bay vào người cô kèm theo những câu mắng chửi không ngớt.

“Con hồ ly tinh! Biến khỏi làng giải trí!”

‘’Đồ ăn cắp không biết xấu hổ!’’

Từng mảng mảng kí ức đau đớn xa xưa hiện về trong tâm trí cô. Thật không ngờ sau sáu năm bản thân vẫn không thể thoát khỏi sự tủi nhục và tuyệt vọng.

Đây là thế giới tươi đẹp bên ngoài mà cô cố dùng mọi cách để được đặt chân đến sao?!

Trong giây phút hoảng loạn tuyệt vọng đột nhiên một cái áo khoác ấm áp trùm lên người cô…

Rất ấm áp..

Sau đó thân hình mảnh mai sắp đổ sụp cũng được vòng tay rắn chắc ôm lấy…

Hơi thở xa lạ nhưng rất quen thuộc…

Đám người kích động đột nhiên dừng lại hành động mà mình đang làm, ngơ ngơ ngác ngác như thể đang nằm mơ khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt, cũng như một vài giây sau đó lại có rất nhiều người chạy về phía này, dựa theo cách ăn mặc chắc hẳn là vệ sĩ được ai đó phái đến để ‘’dẹp loạn’’ bọn họ.

Run rẩy mở to đôi mắt, giây phút Phương Ly nhìn thấy người trước mặt, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ, máu trong khắp cơ thể cô bỗng chốc tất cả đều đông cứng lại, ngay sau đó là một nỗi thổ thẹn trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng.

Thứ nhất là vì lại để anh bắt gặp mình trong bộ dạng nhếch nhác thảm hại nhất…

Thứ hai là…

Không giống như nhiều năm về trước nữa…

Cô giờ đây là phụ nữ đã có chồng…

Cô cùng anh, gần trong gang tấc nhưng lại xa tựa chân trời...