Có lẽ từ lúc sinh ra trên đời, số trời đã định cô là người sẽ không bao giờ có được hạnh phúc.
Hạnh phúc mà cô luôn khát khao, cuộc sống yên bình mà cô từng mong ước hóa ra cũng giống như bong bóng xà phòng đẹp đẽ hư ảo bay lượn trên bầu trời cao, dù có vươn tay ra cũng không cách nào chạm tới được…
Và chỉ cần chớp mắt một cái thôi thì chúng liền vỡ tan hòa vào không khí, chẳng để lại chút dấu vết nào chứng minh từng tồn tại…
……………….
Ánh mặt trời rực rỡ chói chang xuyên qua những tầng mây thưa thớt chiếu rọi xuống mặt đất.
Phương Ly mở mắt, như có luồng điện chạy qua, cô ngước lên nhìn vào gương mặt người con trai đang ôm chặt lấy mình một cách đầy kinh ngạc.
Người đó mang vẻ tuấn tú như thần mặt trời trong câu chuyện thần thoại, vẫn là nét cao ngạo ngày xưa, đứng giữa một dòng người như thế mà anh chẳng bao giờ thôi nổi bật hơn người khác.
Trái tim run rẩy kích động, mấy giọt lệ trong suốt cũng theo đó mà rơi xuống ướt đẫm hai bên gò má Phương Ly.
Là… anh.
Thật sự là anh…
Dù thời gian đã lùi xa, Phương Ly mãi mãi ghi nhớ hình ảnh một chàng thiếu niên cao ngạo xuất hiện trong thời thanh xuân đẹp đẽ nhất của cô, luôn đối xử dịu dàng ấm áp với cô cũng như xuất hiện những lúc cô gặp khó khăn cần sự giúp đỡ nhất.
Cô biết tình cảm anh dành cho cô có bao nhiêu chân thành, nhưng cuối cùng vẫn không thể đáp trả. Thậm chí cô năm đó vì dứt khoát muốn anh buông bỏ sự cố chấp mà dành cho anh thái độ lạnh băng nhất, tàn nhẫn nhất, gây tổn thương và đau khổ cho anh.
Đời này, người mà cô nợ nhiều nhất có lẽ là anh.
Cô biết thế giới này to lớn nhưng kì thực lại vô cùng nhỏ bé.
Cô cũng biết trước sau gì sẽ gặp lại anh, có thể là cả hai sẽ tình cờ chạm mặt khi đang đi trên đường hoặc ở một nơi nào khác, nhưng cô thật không cách nào ngờ được rằng ông trời lại để anh bắt gặp cô trong hoàn cảnh này.
Từ nhỏ đến lớn đã trải qua biết bao nhiêu là đau khổ, còn cái gì đen tối mà cô chưa gặp phải. Vẫn biết rằng kiên cường thì không có gì không thể chống đỡ được, nhưng mà vừa rồi cô thật sự đã rất sợ hãi, rất tuyệt vọng.
So với những kẻ bắt nạt cô ở An Hoa năm nào, thì bọn người trước mặt dữ tợn và hung hãn hơn rất nhiều.
Một lần nữa, sự xuất hiện của anh như cái phao cứu lấy cô khi bị rơi xuống biển lạnh buốt và sâu thăm thẳm.
- Tại sao…anh lại ở đây?
- Anh… vẫn luôn ở đây. Không sao... Đừng sợ, có anh đây... - Giang Tuấn bất chợt hạ giọng nhỏ nhẹ, rất muốn ôm cô thật chặt vào lòng nhưng lại sợ sẽ làm cô thêm đau vì vết thương trên người
Rất nhiều người trong đám đông thấy không hề cam tâm chút nào, nhưng đối diện với đám vệ sĩ và người con trai đầy thế lực đằng kia, bọn họ không dám hé ra bất kì âm thanh nhục mạ nào nữa, chỉ khẽ chửi rủa thầm trong bụng.
Số khác thì thấy ganh tị với “con Hồ ly tinh” Phương Ly vô cùng, lý nào một đứa con gái xấu xa như nó lại vị được cao quý thiếu gia tập đoàn Giang thành bất chấp tất cả điều tiếng cưới về làm vợ, thậm chí giờ đây anh còn vì bảo vệ nó mà hy sinh hình ảnh của bản thân, si tình đến mù quáng như vậy tưởng chừng chỉ trên phim mới có.
Giang Tuấn chăm chú nhìn cô, nín thở.
Vừa rồi, trái tim anh đau như bị xé nát khi thấy cô bị đám đông vây quanh đánh đến tơi tả, quần áo xộc xệch không ngay ngắn, chỗ áo còn bị xé được cô túm lại che đi, đầu tóc rối bời, trên tay và trên cổ đều có dấu vết tím bầm do bị cấu véo, đến cả hai má cũng bị tát sưng đỏ.
Ai mà biết trong lòng anh lúc đó đau đớn lo sợ thế nào?
Nếu như có thể, anh muốn xóa sổ hết tất cả bọn họ cũng như từ nay về sau đem cô giấu vào trong thế giới của anh, để hết thảy những kẻ xấu ngoài kia không thể nhìn thấy cô, không cách nào chạm vào hay làm tổn thương đến người con gái mà anh yêu nhất dù chỉ một chút.
Phương Ly trong lòng rối bời. Cô có rất nhiêu câu muốn hỏi anh.
Giờ đây anh có hạnh phúc không? Sáu năm qua anh sống thế nào? Đã kết hôn sinh con chưa? Nếu chưa thì, liệu anh đã có thể thoát ra khỏi được khe hở của thời gian, buông bỏ được nỗi cố chấp trong lòng để tìm được một tình yêu tuyệt đẹp?
Có lẽ là có…
Vì sáu năm là khoảng thời gian rất dài…
Thời gian ngần ấy năm đủ làm tan biến đi nhiều cảm xúc cũng như thay đổi rất nhiều việc.
Giả dụ như Phương Ly cô bây giờ không còn là thiếu nữ mười sáu tuổi trẻ trung vô tư nữa mà đã trở thành vợ người ta, là mẹ của một đứa con trai…
Vợ người ta…
Ánh mắt Phương Ly hiện lên vẻ thản thốt, cô giãy giụa ra khỏi vòng tay anh, cũng như không muốn cùng anh có thêm sự đụng chạm nào.
Sao cô lại có để cảm giác ấm áp an toàn khiến bản thân quên đi chuyện quan trọng như vậy chứ?!
Cô giờ đây là phụ nữ đã có chồng…
Hành động của cô lại khiến anh Giang Tuấn hiểu nhầm rằng cô muốn lập tức rời khỏi đây.
- Anh đưa em đến bệnh viện!
Phương Ly định nói mình không sao, cô muốn về nhà thì cả người đã nhẹ bẫng, cơ thể bị cánh tay rắn chắn đầy an toàn của Giang Tuấn bế lên.
Phương Ly nhất thời hoảng loạn, xung quanh có rất nhiều người, anh mới vừa ôm cô rồi lại bế cô lên, làm sao cô chứng minh được bản thân cùng anh thật sự trong sạch không có gì?
Hơn nữa chuyện này nếu đến tai Lâm Hạo thì cô thật không biết ăn nói với anh thế nào.
- Giang…Tuấn….anh. - Phương Ly rất muốn hét lên nhưng cổ cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại gì ứ lại mãi không nói được vế sau, tay chân lại đau nhức đến độ không thể đẩy anh ra được
- Các người cút hết cho tôi!
Bắt gặp ánh mắt lạnh băng u ám quét qua phía mình cùng giọng nói uy nghiêm đầy quyền lực vang lên, đám đông không ai hẹn ai đều tự động dạt sang hai bên nhường đường cho anh bế cô qua, tiến về phía chiếc xe hơi sang trọng đang đậu cách đó không xa.
- Ê, họ đi kìa!
Có vài người hô lên tỏ ý muốn đuổi theo, nhưng hai người trước mặt đã nhanh chóng lên xe và rời đi mất, chỉ để lại một làn khói bạc dần tan biến trong không khí.
………………………….
Ngồi trên xe, đầu Phương Ly rối ren vô cùng, cô ý thức được những chuyện vừa rồi sớm hay muộn gì cũng sẽ đến tai Lâm Hạo.
Cô rất muốn chạy nhanh về tìm anh để giải thích và không muốn khiến anh lo lắng nữa, thế nhưng cả người cô dường như chẳng còn sức lực cho chuyện đó, ngay cả mở miệng cũng khó khăn.
Quan trọng nhất là lỡ như Lâm Hạo đột xuất về nhà sớm thì làm sao cô có thể xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng nhếch nhác thảm hại thế này? Làm sao giải thích cho anh lý do cô bị như vầy là do đóng giả chị Vân Hà mà trốn ra ngoài?
- Anh đã dặn em thời gian này phải cẩn thận, ngoan ngoãn ở nhà đợi anh trở về, đừng đi ra ngoài còn gì?
Phương Ly kinh ngạc ngẩng mặt lên, ngẩn ngơ nhìn Giang Tuấn
- Sao?
- Cũng may là anh có linh cảm không tốt nên đáp máy bay về sớm hơn, nếu không thì…Yên tâm, anh sẽ không để có lần thứ hai xảy ra chuyện này đâu!
Sau sự việc Phương Du lên báo bịa chuyện bôi nhọ nhân cách Phương Ly vào tuần trước, vẫn tưởng sau khi tin tức cô cùng anh đi thử váy cưới được tung ra thì mọi chuyện sẽ lắng xuống, nhưng nào ngờ các tờ báo lá cải rác rưởi lại hợp sức lại với nhau khiến đưa tin tức vụ scandal trở lại nóng hổi một lần nữa, đám phóng viên mỗi ngày vẫn chầu chực săn tin.
Đúng là làng giải trí, chỉ quan tâm đến cái gọi là bát quái, dù có gián tiếp hại chết một mạng người đi chăng nữa.
Là do anh bận rộn quay cuồng khi vừa phải giải quyết việc công ty vừa chuẩn bị cho lễ cưới đến gần nên mới để đám người đó sống một cách an nhàn thêm vài ngày.
Anh muốn cho cô dâu của anh, người con gái anh yêu nhất một hôn lễ khó quên, mãi mãi khắc cốt ghi tâm, nào ngờ lại khiến cô phải chịu đau đớn tổn thương về cả thể xác lẫn tinh thần chỉ cách một thời gian ngắn trước khi lễ cưới diễn ra.
Phương Ly nghe xong có cảm giác lỗ tai lùng bùng một hồi.
Giây phút này, cô không biết đó có phải là do ảo giác của mình không, cô có thể nhận ra được sự quan tâm cưng chiều vô hạn trong đôi mắt anh. Hơn nữa cách nói chuyện vừa rồi của anh cứ như thể cô cùng anh mỗi ngày đều gặp nhau, yêu thương quấn quýt với nhau, và cô là của anh, không cho bất kì ai được phép động vào.
Làm sao có thể…
Rõ ràng Phương Ly cô từ lâu đã gả đi làm vợ người khác, chuyện này lý nào anh lại không biết, hơn nữa trong suốt thời gian qua vẫn luôn quanh đi quẩn lại trong biệt thự Lâm gia, chưa từng gặp mặt anh lấy một lần.
Giang Tuấn đưa bàn tay lên muốn chạm vào má cô, nhưng Phương Ly đã phản ứng nhanh hơn, nghiêng mặt né tránh sự tiếp xúc của anh. Bàn tay anh lơ lửng giữ không trung không có điểm tựa, bỏ xuống không được, nhấc lên không xong.
Giang Tuấn đôi mắt sâu thẳm dán chặt vào gương mặt trắng bệch như muốn nhìn thấu xem cô đang nghĩ gì?
Những lời lẽ vừa rồi của anh rõ ràng là hoàn toàn bình thường nhưng vì sao gương mặt cô lại hiện lên vẻ thất thần hoảng hốt thế kia? Còn cả hành động né tránh anh nữa.
Là do vẫn còn sợ hãi chuyện xảy ra khi nãy sao?
Trực giác mách bảo với anh là cô có cái gì đó rất kì lạ…
Phương Ly nắm tay thật chặt, cố gắng giữ mình sao thật bình tĩnh.
Có sự hiểu lầm gì đó ở đây chăng?! Hay là…
Phương Ly giật mình trước suy nghĩ mà bản thân cũng không cách nào tin là thật đó.
Chuyện hoang đường như vậy…
Mà lại có thể xảy ra được sao?
- Để anh đưa em đến bệnh viện nhé! - Giang Tuấn không muốn nghĩ đến những chuyện khó nghĩ nữa, anh nhẹ nhàng nói
- Không, em muốn về nhà! - Phương Ly kiên quyết.
Cô nghĩ kì rồi, giờ đây cô rất mệt chỉ muốn về nhà ngủ một giấc, không muốn nghĩ đến bất kì chuyện gì nữa. Dù sao cũng trên cùng con đường này, đến trước cổng Lâm gia bảo anh cho cô xuống là được. Sớm như vậy nhất định chị Vân Hà chưa thức giấc đâu.
Giang Tuấn nhíu mày không hài lòng nhưng giọng nói vẫn ấm áp như ánh nắng mặt trời
- Anh biết em từ nhỏ đến lớn không thích đến bệnh viện, nhưng nghe lời anh có được không? Đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra và chăm sóc. Những vết thương này nếu lỡ đến ngày cưới của chúng ta vẫn không lành thì em làm sao mặc váy cưới, trở thành cô dâu xinh đẹp hoàn mỹ nhất đây?
Phương Ly cứng đờ người, sau đó cả người cô run rẩy kích động