Em Là Của Anh

Chương 1



[Cô nhi viện]

- Bên này, bên này...

Thằng bé da đen 9 tuổi réo lên.

- Tao ở đây.

Một đứa trẻ 9 tuổi khác cũng réo lên rồi trốn sao lưng thằng da đen.

- Mẹ tụi mày, tao bắt được là chết hết.

Thằng bé tầm 11 tuổi bị bịt mắt chửi rũa, song vẫn không ngừng chìa tay ra tìm kiếm.

Mỗi câu nói, mỗi một hành động đó được Duy Phương tôi thu vào tầm mắt. Tôi ngồi một mình dưới góc cây đa già cách đó không xa, trên tay còn cầm quyển sách mà tôi vẫn thường đọc khi rãnh. Nhưng hôm nay, tôi chẳng muốn đọc nó tí nào.

Cậu là một người không nổi bật nên lúc nào cũng cô đơn một mình. Tóc đen, mắt đen, mũi hơi cao, miệng cũng tương đối nhỏ. Dáng người thì cao 1m76, da cũng trắng. Tóm lại nhìn thế nào thì tôi cũng giống như công tử bột.

Duy Phương rập sách lại, đứng lên và tiến về phía căn nhà gỗ đó không xa.

Bỗng Duy Phương cảm thấy chân mình như có cái gì đó ôm lấy, vừa cúi đầu xuống xem thì

- Anh Phương, anh định đi vào chỗ mẹ sao?

Một giọng nói nhẹ nhàng như gió đi vào tai cậu.

- Ừ.

Duy Phương cười nhẹ và ngồi chỏm xuống.

- Thế anh bế em vào được không?

Cô nhóc nghiêng đầu, chớp mắt như nói với cậu rằng: làm ơn.

Không nói gì, Duy Phương đưa tay bế cô nhóc lên và đi một mạch vào nhà.

Nói thật, cô nhóc này cũng xinh. Tóc thẳng, mắt đen to tròn, mũi thẳng, miệng nho nhỏ còn loáng thoáng mùi sữa tươi, da thì trắng ngần. Đúng là cực phẩm nhưng nói thế thôi chứ đứa nhóc này mới có 7 tuổi, không thể phạm tội được.

Với chừng ấy suy nghĩ, tôi đã đến trước phòng khách. Đi lại phía ghế sô pha, Duy Phương thả cô nhóc xuống và nhìn đồng hồ.

- 4 h rồi à! Sao mẹ chưa về nhỉ?

Cậu thì thầm.

- Anh Phương bảo gì cơ?

Cô nhóc ngước mắt nhìn tôi.

- Không gì. Em ngồi đây nhé! Đừng đi đâu đấy!

Dặn dò mấy câu, cậu xoay lưng đi ra ngoài.

[4h 30']

- Chết tiệt, mẹ về rồi sao?

Duy Phương bực mình chửi vì tôi đã tìm mẹ suốt 20phút mà vẫn không thấy.

Chính mẹ đã bỏ tuổi thanh xuân của mình, ngày ngày đi làm thêm để xây dựng được cô nhi viện.

Thấm thoát trôi qua đã 23 năm. Duy Phương là đứa con hoang và vào lúc 5 tuổi, cậu chỉ biết sống chui vào trong những căn nhà cũ rách nát, ngày ngày đi làm những công việc nặng nhọc để đổi lấy một buổi cơm. Từ lúc được mẹ cưu mang, cậu mới cảm thấy mình được tỉnh giấc sao bao nhiêu năm tháng ngủ say.

Không nghĩ nhiều, Duy Phương men theo con đường tắt trở về nhà. Tưởng được yên bình về nhưng ngờ đâu cách một con hẻm tối không xa, cậu nghe được tiếng đánh nhau khá to. Định là chạy thẳng một mạch và không quan tâm nhưng tôi nghe được 3 chữ. Chính 3 chữ này khiến cậu phải quay lại con hẻm tối đó.

'Đứa con hoang'