Em Là Điều Bất Ngờ

Chương 47: Gặp lại



“ Anh Chu, lâu quá không gặp. Không ngờ hôm nay anh cũng đến đó nha"

Hôm nay là bữa tiệc nhỏ do Mộc Thanh Thời tổ chức mục đích là để công bố về chuyện của ông và Hạ Tương. Đáng ra phải là một buổi lễ long trọng hơn, nhưng Hạ Tương cảm thấy như vậy thì hơi lố dù sao cũng đã già cả hết rồi khéo lại có lời ra tiếng vào cũng không nên.

Chào chú Mộc ” ngày hôm nay cả nhà họ Chu đều kéo đến hết không sót một ai.

“ Chào các con, không ngờ mọi người lại đến đông đủ như vậy haha

Sau đó ông đưa mọi người vào từng chỗ ngồi đã sắp xếp sẵn, chỉ đợi đến giờ là có thể bắt đầu.

Ba, con về rồi”

Chỉ còn 10 phút nữa là buổi lễ sẽ bắt đầu Mộc Miên mới xuất hiện. Nhưng cô không xuất hiện ở hội trường lớn mà lặng lẽ đi vào phòng thay đồ của Hạ Tương.

'Con gái, con về rồi đó hả! ” ông Mộc thấy người mở cửa bước vào là cô liền vui mừng không thôi.

“ Dì Hạ hôm nay dì thật đẹp, con nhớ hai người quá đi mất ” Mộc Miên ôm chầm lấy hai người họ, còn hun vài cái lên má từng người một.

“ Hứ, con biết nhớ sao. Nếu nhớ thì đã không đi lâu như vậy ” ba cô trách móc.

“ Biết làm sao được, có dì Hạ ở đây lo cho ba nên con muốn tận hưởng lâu một xíu hehe ” Mộc Miên cười cười.

Sở dĩ cô không bà là mẹ là do đối với cô người mẹ quá cố là một điều rất hạnh phúc, là kí ức mà cả đời này cô luôn muốn giữ bên mình. Dù sao cũng chỉ là một tiếng kêu mà thôi, cả cô và dì Hạ cũng không để tâm cho lắm. Miễn sao họ thật lòng thương yêu nhau là được.

“ Tới giờ rồi chúng ta làm lễ thôi ”

Ông Mộc thấy tới giờ liền nắm tay dắt Hạ Tương ra ngoài hội trường. Còn không quên dặn dò Mộc Miên, là sợ cô chạy mất đây mà.



“ Còn con, ra ngoài đó kiếm chỗ ngồi đi. Một lát chúng ta chụp hình gia đình nghe chưa! ” ông là đang cảnh cáo cô đây mà.

“ Ba yên tâm, con không có chạy nữa đâu mà ” Mộc Miên nghĩ nhiêu đó thời gian là đủ rồi, cũng không thể trốn tránh cả đời.

“ Tốt nhất là nên như vậy ”

Mãi cho tới lúc làm lễ xong, Chu Minh Lãng vẫn không trông thấy được Mộc Miên. Anh không nghĩ cô sẽ trốn tránh tới nỗi mà ngay cả tiệc cưới của ba mình mà cô cũng không đến đó chứ.

Nhưng hình như anh đã nghĩ sai, lúc mà ông bà Mộc cùng nhau đi mời rượu

mọi người thì anh đã trông thấy được dáng vẻ của Mộc Miên, nhưng chỉ là cái bóng lướt qua quá nhanh. Anh cũng không chắc có phải là cô hay không, liền bèn chạy theo ra ngoài.

Đúng lúc Mộc Miên có điện thoại gọi đến nên ra ngoài nghe vì bên trong tiếng nhạc khá ồn ào. Lúc nghe điện thoại xong định đi vào trong thì lại bị Chu Minh Lãng giữ lại một chỗ.

Cả hai đứng hình mất mấy giây cứ thế nhìn chằm chằm nhau. Chu Minh Lãng cũng không có nói chuyện với Mộc Miên. Nên cô đành lên tiếng phá vỡ bầu không khí này.

Anh Chu có chuyện gì sao? '

Thời gian qua tuy đã bình ổn được cảm xúc nhưng khi trực tiếp đối mặt Mộc Miên vẫn hồi hộp, khẩn trương. Bắt cô xem giữa hai người như chưa có chuyện gì là điều không thể.

“ Anh Chu...” Chu Minh Lãng nghe mà đau xót.

‘Miên, chúng ta sao lại xa cách như vậy! ” anh chầm chậm từng bước tiến lại phía cô.

“ Hình như chúng ta cũng chưa từng thân thiết mà ” Mộc Miên vô thức lùi lại đụng trúng lang cang.

May mắn là Chu Minh Lãng đỡ cô kịp thời nên không có bị té, anh cũng nhân cơ hội ôm cô vào lòng. Chỉ sợ buông ra thì lại vụt mất cô lần nữa.

‘Buông tôi ra ” Mộc Miên bị ôm cứng ngắt vô cùng khó chịu.

“ Không được, tôi sợ... sợ sẽ mất em ” anh rục đầu vào hõm cổ của cô mà hít lấy hít để.



Chu Minh Lãng cực kỳ ghét mùi nước hoa công nghiệp nhưng mùi hương trên người Mộc Miên thì lại vô cùng mê muội.

“ Anh làm gì vậy hả, tôi nhột ” thấy anh cứ cọ cọ vào cổ mình Mộc Miên bắt đầu ngứa ngáy.

Sau đó Chu Minh Lãng cũng luyến tiếc rời khỏi hõm cổ của Mộc Miên nhưng anh vẫn ôm cô cứng ngắt mãi không buông lỏng.

Mộc Miên nghĩ mình chắc là thoát được kiếp nạn này rồi, vậy mà ai có ngờ giây tiếp theo Chu Minh Lãng liền nâng cằm Mộc Miên lên cúi đầu thấp xuống đặt một nụ hôn lên môi cô.

Nụ hôn không hề mãnh liệt mà lại vô cùng dịu dàng. Chu Minh Lãng muốn thông qua nụ hôn này Mộc Miên có thể cảm nhận được sự nhớ nhung mà anh dành cho cô.

“ Anh là chó hả? ” lúc hai người tách ra còn bị anh căn một cái vào môi, làm cô đau chết đi được.

‘Đây là trừng phạt em ” nghĩ tới cô bỏ đi nửa năm trời, anh liền hơi giận.

Vốn muốn làm nũng để được dỗ nhưng với tình huống này anh phải hạ mình thì may ra mới có thể rước vợ về nhà được.

“ Tôi làm gì mà trừng phạt chứ! ” cô chỉ mới về làm gì đắc tội anh.

‘Trừng phạt vì đã bỏ rơi anh ” Chu Minh Lãng mè nheo như một đứa trẻ.

Mộc Miên cũng bị lời nói anh làm cho đứng hình, hình như anh có bệnh rồi. Chứ Chu Minh Lãng mà cô quen không có như vầy.

Anh nên đi khám bệnh đi ”

* Tôi phải vào trong rồi

"

Mộc Miên đẩy mạnh anh ra rồi chạy nhanh vào hội trường, chứ ở đây mà lâu thế nào cũng xảy ra chuyện.