Đã từng đọc rất nhiều truyện của Tuyết Ảnh Sương Hồn, nhưng chưa từng cảm thấy day dứt khó chịu như Tương tư thành nắm tro tàn. Trong số các bạn hẳn có người sẽ có thanh mai trúc mã của mình. Một anh bạn hàng xóm nghịch ngợm ấu trĩ, chỉ chăm chăm giật bím tóc bạn khi nhỏ. Một đàn anh điềm tĩnh, giỏi giang luôn bao dung chăm sóc bạn. Một cô nàng “sư tử Hà Đông” chuyên đi đánh nhau với lũ con trai, bắn bi, trèo cây, bơi sông không hề kém cạnh ai. Một em gái nhà bên hiền lành nhút nhát luôn đứng sau lưng bạn. Có lẽ mỗi người sẽ gặp một ai đó như vậy. Một ai đó khiến mình cả đời không quên, dù bên nhau hay không. Chung Quốc, Tô Nhất, Trình Thực, Hứa Tố Kiệt hay Chu Hồng cũng vậy. Bạn cũng vậy và tôi cũng vậy.
Đời người giống như một cuộc thi Olympic, tình yêu là nội dung thi đấu dài hơn, quan trọng ở chỗ không dễ dàng nói lời bỏ cuộc. Bởi chỉ vì có cố gắng hết sức mình theo đuổi, cuộc đời mới không có sự hối tiếc.” Tuy nhiên có những lúc cố gắng rất nhiều nhưng không thể hoàn hảo được tất cả: Giữa trăm núi ngàn sông, vạn người thế gian, ta đã từng gặp những ai? Đã từng yêu thương ai? Có khi nào mơ mộng nghĩ chuyện mai sau? Rốt cuộc, tâm nguyện có được như ý? Hay vẫn là tương tư thành nắm tro tàn?
Tháng ngày như nước chảy mây bay,
Người tưởng dấu yêu nhất,
Chuyện tưởng khó quên nhất,
Thời khắc ngọt ngào nhất,
Hồi ức đau buồn nhất...
Tuy không có cái kết đẹp, hạnh phúc nhưng đó chính là vô vàn chuyện xưa cũ phải chăng đã phai nhạt theo thời gian đằng đẵng? Kì thực chúng ta chẳng quên đi điều gì cả. Chính Em Là Công Thức Mĩ Vị Tình Yêu Của Anh. Nếu bạn từng yêu, và được yêu, từng thấm thía cái gọi là ngôn tình sủng ngọt ngào như mật, tình mong manh như sáp, hẳn bạn sẽ hiểu được câu chuyện tự thuật này, hiểu được thứ tình yêu vắt kiệt đáy lòng, mãnh liệt như lửa của những năm tháng trong sáng ngây thơ ấy.